Vì Em Mà Tương Tư

Chương 39:




Anh đút tay vào túi quần, đứng ngắm cô đang chăm chút cho chậu cây xương rồng nhỏ trước cửa sổ. Hôm nay trời ấm thêm vài độ, tia nắng tinh nghịch không ngừng nhảy múa bên ngoài bậc thềm, đậu lại trên khuôn mặt khả ái trắng mịn của cô. Châu Uyển Đồng dưới nắng càng toát lên vẻ hiền dịu vốn có, lại càng mang dáng vẻ ngây thơ. Anh nheo mắt, khóe môi cong lên đầy ý vị. Lúc cô quay sang đã thấy anh đứng đó từ lúc nào, vội vàng nói:

"Cậu chủ, tôi đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, cậu mau ăn đi."

Anh không đáp lại, chỉ từ từ bước từng bậc thang mà đi xuống ngồi vào bàn. Khiêm Dạ Hiên ăn rất nhanh, chưa tới mười phút đã giải quyết xong cho cái bụng đói của mình. Anh uống một ngụm nước, nói:

"Thay đồ rồi đi với tôi."

Châu Uyển Đồng đứng bất động tại chỗ khoảng vài giây, ngay khi anh lên tiếng, cô mới lại hoàn hồn.

“Đi xách đồ cho tôi.”

Câu nói hờ hững, vô tình của anh làm cô hơi xị mặt, song cũng nhanh chóng về phòng thay quần áo. Tuy không lạnh như hôm qua nhưng trời vẫn hay nổi gió khiến cô phải mặc chiếc áo trùm đầu bằng vải nỉ màu xanh nhạt và quần jean đen, nếu không, từng đợt rét cắt da cắt thịt sẽ làm cô quay về nhà mất. 

Khiêm Dạ Hiên tự mình lái xe chở cô đến trung tâm thương mại sầm uất gần đó. Giờ này có rất đông người ra vào, bãi đỗ xe cũng chật ních hết cả, cho nên anh quyết định đỗ ở chỗ xa đằng kia, đi bộ vào bên trong khu thương mại mất khoảng ba phút. Hai người từ từ sải bước, đưa mắt ngắm nhìn phố phường đang dần nhuốm màu mùa xuân. Châu Uyển Đồng sánh vai bên anh, im lặng mà mỉm cười. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày được đi bên cạnh anh gần gũi như thế, càng chưa bao giờ nghĩ đến dáng vẻ thân thuộc của anh hiện tại. Khiêm Dạ Hiên hệt như một vệt sáng, lúc sát gần bên cạnh, cũng có lúc cao xa vời vợi. Châu Uyển Đồng muốn bắt lấy nó, muốn đặt nó trong tim mình, chỉ có điều...thật khó quá!

Hai người vừa đi qua cánh cửa tự động trước mặt đã nhìn thấy quang cảnh hoành tráng ở nơi này. Khắp nơi đều là cửa hàng của các thương hiệu nổi tiếng, xa hoa và lộng lẫy. Ánh đèn chiếu sáng như dát thêm lớp vàng mỏng lên chúng. Dòng người nô nức đi lại, tiếng trẻ con chí chóe gọi nhau, tiếng nói chuyện, cười đùa của người mua hàng khiến cô đột nhiên mỉm cười. Cuộc sống này vẫn đầy đủ sắc màu như thế, chỉ là lâu nay cô không phát hiện ra.

“Đứng ngốc ở đó làm gì?”

Khiêm Dạ Hiên thấy cô đang mở miệng cảm thán xung quanh thì lên tiếng nhắc nhở. Châu Uyển Đồng nghe thấy thì lập tức nhìn anh, đáy mắt khó che giấu tia vui vẻ. Anh hất cằm, ý bảo cô đi theo lối này. Cô lập tức chạy theo, hai chân vì phấn khích mà không ngừng đá theo nhịp, giống hệt như một đứa trẻ lần đầu được đi chơi vậy. Khiêm Dạ Hiên cong môi cười, nụ cười rạng rỡ nhất mà cô từng được thấy. 

Anh dẫn cô vào một cửa hàng bán đồ nam lớn, hình như là một thương hiệu rất nổi tiếng. Nhân viên thấy anh thì bước tới gần, ân cần hỏi han:

“Xin chào quý khách! Không biết tôi có thể giúp gì được cho anh không?”

Khiêm Dạ Hiên không hề liếc mắt nhìn cô nhân viên kia, lạnh nhạt nhìn dãy âu phục được treo gọn ở đằng kia, lên tiếng:

“Lại kia chọn giúp tôi.”

Anh nói xong thì quay lại nhìn Châu Uyển Đồng, lời nói lúc nãy chính là dành cho cô. Cô ngoan ngoãn gật đầu, tiến về phía bên kia lựa đồ. Anh đi theo sau, mắt vẫn dáng vào bóng lưng nhỏ bé của cô, theo dõi từng cử chỉ, hành động nhỏ. Anh thấy trong lòng liền có chút hưng phấn, lạ lẫm so với trước đây. Khiêm Dạ Hiên ngày trước luôn nghĩ rằng phụ nữ rất phiền toái, đến cả khi gặp cô lần đầu, cảm giác đó trong anh vẫn không hề thay đổi. Nhưng dần dà, anh biết tình cảm mà anh dành cho cô không đơn giản như thế.

Châu Uyển Đồng lật qua, nhìn lại nãy giờ mới lấy ra được một bộ âu phục màu xanh đen ưng ý. Cô liền đưa sang cho anh, hào hứng nói:

“Anh thử bộ này đi.”

Khiêm Dạ Hiên cầm lấy, nói:

“Chọn thêm vài bộ nữa.”

Cô suy nghĩ vài giây, sau đó đưa mắt lên nhìn anh, giọng e dè:

“Cậu chủ, tôi thấy ở nhà có nhiều vest như vậy, anh mua thêm thì thật quá hoang phí rồi, dù sao chúng vẫn còn mặc được tốt. Hay là...anh mua vài bộ mặc ở nhà đi, hay đi chơi cũng được.”

Anh nhếch mày nhìn cô, mặt lạnh tanh. Khiêm Dạ Hiên đưa bộ âu phục cho nhân viên nữ đứng đằng sau mình, bảo:

“Gói lại cho tôi.”

Châu Uyển Đồng giơ tay lên định níu cô nhân viên lại nhưng không kịp, bèn hỏi nhỏ:

“Anh không thử sao?”

Câu hỏi này thật sự quá thừa thải. Cơ thể anh đẹp như vậy, đương nhiên mặc cái gì cũng sẽ hợp, vậy thì chẳng cần phí thời gian nữa, trực tiếp chọn và thanh toán luôn.

Anh không nói gì, chỉ rút thẻ ra đưa cho quầy thu ngân. Ngay lúc anh rời đi, nhân viên ở đó mới xúm xít vào bàn tán.

“Mấy cô có thấy không vậy? Anh chàng vừa rồi thật quá đẹp trai mà, đẹp chết tôi luôn rồi.”

“Ấy, mà cô có thấy cô gái đi cạnh anh ấy không, đừng nói là người yêu đấy nhé?”

“Ai dà, mắt cô có vấn đề sao? Cô ta nhìn tầm thường như vậy, đương nhiên là không xứng rồi.”

Bọn họ gật gù nhìn nhau, lại liếc nhìn bóng lưng cao lớn của anh ở phía xa tít mà thở dài.