Vì Em Là Bình An

Chương 25: Cuộc gặp gỡ trong bệnh viện




Mải suy nghĩ An vô tình bước lạc vào một khu điều trị nội trú khác, khu điều trị dành cho tất cả mọi người. Tiếng quát tháo, tiếng chân chạy, tiếng rên rỉ, tiếng xin xỏ, tiếng rì rầm buôn chuyện, mùi cồn sát trùng pha lẫn mùi máu, mùi người, những ánh mắt sợ hãi, khúm núm… tất cả hợp thành một khối đặc quánh mang tên “bệnh viện công”.

- Chị, chị giúp em… anh giúp em với… nhà em không có ai…

Một tiếng nói yếu ớt pha chút gì đó tuyệt vọng thu hút sự chú ý của An. Cô quay lại, bắt gặp một cậu bé rất xinh trai đang ngồi xe lăn, bắt lấy năn nỉ bất cứ ai đi ngang qua dù là y tá, bác sĩ hay người nhà chăm bệnh. Nhưng chẳng một ai để ý tới cậu bé, họ còn quá bận rộn với công việc của mình. Ở phòng nội trú này, trừ thời gian thăm bệnh định kỳ, các bệnh nhân chủ yếu vẫn phải do người nhà chăm sóc.

- Có chuyện chi vậy nhóc? - An đến gần, khuỵ chân xuống để mặt đối mặt với cậu bé, ân cần hỏi.

- Chị giúp em với. - Cậu bé rưng rưng nước mắt. - Bố em cần đi vệ sinh mà anh em vừa chạy ra ngoài, em không biết làm sao.

- Ừ, để chị giúp.

An đẩy xe đưa cậu nhóc vào phòng.

- Bố em bệnh gì vậy?

- Suy thận cấp ạ, cũng không phải lần đầu. Bác sĩ cho tháo ống xông tiểu rồi, giờ nằm viện theo dõi thôi nhưng bố em yếu lắm nên không tự dậy được.

- Chị tưởng mỗi giường bệnh đều có đồ vệ sinh tại chỗ chứ?

- Bố em không chịu ạ.

Nói đến đây, hai người đã tới bên giường bệnh. Bố cậu bé đang nằm thở khó nhọc trên giường, tay cắm sợi dây truyền dịch.

- Bố chờ anh được mà. - Ông thều thào nói. - Con phiền người khác làm gì.

- Dạ không sao chú, con đang rảnh, để con đỡ chú nghen. - An mau mắn nói.

Nhờ mấy tháng chăm mẹ trước đây, An rất thành thạo việc chăm sóc người bệnh. Cô cẩn thận rút kim truyền, đỡ ông dậy và dìu vào buồng vệ sinh, đặt ông xuống toilet rồi ý nhị đi ra ngoài cho ông tự nhiên. Nhắm tới lúc xong xuôi cô mới quay vào đưa ông ra và cắm lại kim truyền. Mọi thao tác của cô đều thuần thục như hộ lý lành nghề.

- Cám ơn cháu nhé. - Người đàn ông cảm động nói.

- Dạ, không có chi. - An nhoẻn miệng cười.

Ông khẽ gật đầu rồi nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ.

- Em tên Dương, bố em tên Diệu. - Cậu nhóc mau miệng giới thiệu. - Chị tên gì? Người nhà chị nằm ở đâu ạ?

- Chị tên An, người nhà chị… à… xuất viện rồi. Chị ở lại làm nốt thủ tục thôi.

- Thế ạ? - Dương chép miệng. - Bố em thì chắc phải vài ngày nữa.

- Chỉ mỗi em trông bố thôi hả? - An ngạc nhiên hỏi lại.

- Đâu có chị, ngày thường nhà em thuê người trông, còn cuối tuần anh em vào. Em chỉ ở đây cho bố vui chứ giúp được gì đâu. Nãy bố em ngủ nên anh em chạy ra ngoài có tí việc, không ngờ bố lại tỉnh đòi đi vệ sinh, may nhờ có chị.

- Vậy chị ở đây chờ tới khi nào anh em về, đề phòng bố em cần gì thêm.

Khỏi nói Dương cảm động đến thế nào, luôn miệng ríu rít cám ơn cô.

- Chị xin lỗi nếu hơi nhiều chuyện, nhưng chị không thấy em nhắc tới mẹ…

- Mẹ em mất sớm, từ lúc em mới đẻ. - Cậu trả lời thản nhiên, như thể đã quá quen với câu hỏi này. - Còn chị? Bố mẹ chị có ở ngoài này với chị không?

- Chị không có ba, mẹ chị mới mất năm ngoái.

Cả hai nhìn nhau một giây. Sự đồng cảm bỗng kéo hai con người xa lạ trở nên gần gũi.

Nhận thấy không khí có phần trầm xuống, An vội đổi chủ đề:

- Em bao tuổi rồi nhóc?

- Nhóc nào? - Cậu bé phụng phịu. - Em mười tám, năm nhất đại học rồi đấy.

- Mười tám không nhóc thì lớn với ai? - Cô phì cười. - Em học trường nào?

- Em học Học viện tài chính, ngành kế toán. - Cậu bé liếc xuống chân mình. - Nghề này chắc phù hợp nhất với em.

An cắn môi. Cô nghe được chút tủi hờn trong câu nói của cậu bé. Từ lúc tiếp xúc với cậu nhóc, dường như cô đã đánh rơi thói quen kiệm lời trước giờ. Nói chính xác thì bản thân cô cũng đang có nhu cầu giao tiếp nên Dương xuất hiện là “đúng người đúng thời điểm”.

- Dương nè, chị cũng từng là kế toán đó. - Cô nhìn thẳng vào mắt cậu bé, mỉm cười. - Nghề kế toán thú vị lắm chứ không chỉ là nghề dành riêng cho người ít năng động đâu.

- Em toàn nghe mọi người nói nó khô khan…

- Nếu em là một kế toán viên giỏi, em sẽ đọc được tất tật mọi bí mật của các công ty, thú vị không?

- Thật ạ? - Mắt cậu bé sáng lên.

- Chắc chắn, ít có ai qua mặt được kế toán lắm. Em chưa nghe câu “các con số không biết nói dối” hở?

Những lời An nói khiến nụ cười trên khuôn mặt Dương trở nên tươi tắn hơn. Bản thân cậu cũng thích công việc liên quan tới các con số nhưng khi nhắc đến lựa chọn nghề kế toán, ai nấy đều gật gù nói việc này phù hợp với cậu. Người ta không biết điều đó làm Dương tổn thương không ít, bởi như thể nếu không chọn lấy nghề có thể ngồi một chỗ như kế toán thì cậu không có lựa chọn nào khác. Hoàn cảnh cậu bé khá đặc biệt, khi ra đời thì bố mẹ đã lớn tuổi, mẹ vì sinh khó mà mất còn bản thân cậu bị dị tật bẩm sinh, cả đời phải gắn lấy chiếc xe lăn. Vì vậy, tuy ngoài mặt luôn cố tỏ ra vui vẻ, bên trong Dương là một tâm hồn rất nhạy cảm. Cậu chưa bao giờ vượt qua được mặc cảm vì mình mà mẹ mất và rằng mình là gánh nặng của bố và anh.

- Chị thích nghề kế toán lắm à?

- Ừ, tài chính, kế toán nói chung.

- Người ta nói được làm việc mình thích là may mắn đó. - Dương mỉm cười.

- Một phần thôi chứ chị nghĩ chủ yếu vẫn là do mình lựa chọn.

- Nhưng như em thì làm gì có lựa chọn…

- Nhóc à, - Thấy vẻ mặt thoắt đăm chiêu của cậu bé, An liền đổi giọng nghiêm túc. - ai trên đời chẳng có điểm yếu, có những thứ mình làm không nổi. Thí dụ như chị vẽ rất xấu, ráng lắm vẫn không thể vẽ đẹp được, cho nên chị đâu thèm mơ ước hay ghen tị gì nghề kiến trúc sư đâu.

- Chị dễ tính thật nhỉ?

- Gọi là biết mình biết người, chấp nhận điểm yếu và phát huy thế mạnh. - An cười. - Như nhiều người mơ ước làm phi hành gia nhưng chỉ rất rất ít đạt được, số còn lại sẽ là những nhân viên ngân hàng, bác sĩ, kỹ sư và họ vẫn có thể trở nên xuất sắc trong lĩnh vực của họ. Vậy tính ra có gì thua kém phi hành gia nào? Cứ tự dằn vặt về điểm yếu của mình thì giải quyết vấn đề chi?



Dương cúi đầu ngẫm nghĩ. Quan điểm của An tương đối khác mọi người. Cô không lảng tránh hay tỏ ra thương hại hay an ủi cậu bằng những câu sáo rỗng mà chỉ đơn giản coi thiệt thòi của cậu cũng giống như việc cô không có năng khiếu vẽ hay người khác không đủ tiêu chuẩn làm phi hành gia. Dương thích sự thẳng thắn đó dù nghe qua có vẻ hơi khập khiễng. Tuy cậu còn quá trẻ để hiểu hết những gì An muốn nói nhưng ít nhất sự “sòng phẳng” trong cách cô đối xử với cậu làm cậu thấy dễ chịu.

Thật ra những lời của An đều xuất phát từ kinh nghiệm bản thân. Vốn dĩ xưa nay, chuyện con không cha luôn phải nhận không ít kỳ thị, hoặc tối thiểu cũng là những ánh mắt tò mò, vài câu hỏi thiếu thiện chí. Có điều, An không lấy làm phiền lòng hay ngại ngùng, trái lại, cô thẳng thắn đối mặt. Bên cạnh tình thương mẹ dành cho cô đã đủ lớn để bù đắp tất cả mọi thiếu thốn thì một lý do khác không kém quan trọng là An chấp nhận hoàn cảnh như một phần hiển nhiên không tách rời của số phận. Và cô luôn xác định nếu bản thân không thể thay đổi quá khứ thì phải tự quyết định được tương lai. Đó chính là động lực để cô luôn đặt một trăm hai mươi phần trăm cố gắng vào mọi việc mình làm.

- Chị có người yêu chưa?

- Hả? - An hơi bất ngờ vì câu hỏi không liên quan. - Chị chưa.

- Anh em cũng thế. - Dương như reo lên. - Để lát ông ấy về em giới thiệu hai người với nhau nhé.

- Này nhóc, chị hai sáu rồi đó. Coi chừng anh hai nhóc còn nhỏ hơn chị.

- Không, ông ấy gần ba mươi cơ, chị yên tâm.

An chẳng hề hứng thú với chuyện này. Dù hoàn toàn không bận tâm về những gì đã xảy ra với Phúc, cô vẫn khá thờ ơ trong việc kiếm cho mình một anh bạn trai. Không theo chủ nghĩa độc thân nêu cao nữ quyền, cô chỉ nghĩ đơn giản tình yêu là cái duyên, khi nào tới sẽ tới. Còn khi nó chưa tới, An rất thoải mái sống một mình, tập trung mọi sức lực, tinh thần cho công việc. Và cô có chút thành kiến chuyện giới thiệu, mai mối. Nhưng vì đã hứa sẽ ở lại đến khi anh trai cậu nhóc về nên cô không tiện nuốt lời.

Thấy An lặng thinh, Dương vội lảng qua chuyện khác:

- Học kế toán khó không chị? Em mới năm nhất, toàn môn đại cương nhưng mấy anh chị khoá trên dọa ghê quá.

- Khó hay dễ tuỳ quan điểm từng người chứ… Nếu em muốn, sau này thỉnh thoảng chị có thể giúp em.

- Thật hả chị?

- Ừ. - An cười. - Nhưng chị bận dữ lắm, nên lúc nào thu xếp được thời gian thôi nghen.

Tán gẫu một lúc, Dương bỗng nhìn ra cửa kêu lên:

- Anh em về rồi kìa, bảo đi mười lăm hai mươi phút mà biến mất hơn hai tiếng đồng hồ.

An theo phản xạ quay ra và suýt đánh rơi túi xách. Người kia nhìn cô kinh ngạc không kém. Thành phố cả chục triệu người mà sao cứ phải loanh quanh đụng mặt vỏn vẹn vài người quen?

- Anh Thành… - An gượng cười.

- Em làm gì ở đây vậy? - Hắn lúng túng hỏi.

Bên cạnh, Dương ngỡ ngàng hết nhìn An lại nhìn anh trai mình:

- Anh chị quen nhau hở?

- Anh Thành làm cùng công ty với chị. Trái đất tròn thiệt ha.

……

Xong câu cảm ơn xã giao, Thành tiễn An xuống sân. Suốt dọc đoạn đường, chẳng ai nói với ai câu nào. Sau chuyện xảy ra hôm sinh nhật cô, cả hai đều thấy khó xử khi chạm mặt nhau.

- Em về đây, anh lên đi.

Cô nói mà không nhìn hắn, rảo bước về hướng cổng.

- An… từ đã. - Thành bỗng đuổi theo cô, giật giọng.

- Còn việc chi nữa?

- Em vào viện thăm bố đúng không?

Câu hỏi khiến An khựng người. Chuyện ông Công nằm viện vốn dĩ là bí mật bởi nếu lộ ra, các tin đồn thất thiệt sẽ bùng lên, gây vô số ảnh hưởng tiêu cực không cần thiết. Báo chí còn chưa kịp đánh hơi, tại sao hắn có thể biết?

An theo chân Thành ngồi xuống chiếc ghế đá ngay gần sảnh chính, chỉ muốn nhanh chóng nói cho xong câu chuyện còn về. Ngày hôm nay có vẻ đã là quá đủ, cô cần không gian riêng để ổn định lại cảm xúc.

- Sao anh biết ông Công nằm viện?

- Em trả lời anh đi đã.

- Không hẳn là vô thăm. Em chỉ đứng ngoài ngó chút xíu rồi về luôn.

- Anh cũng đoán vậy. - Thành chặc lưỡi.

- …

- Cho anh hỏi thêm một câu. Có phải anh Nhật ép em vào thăm bố không?

Cô khẽ gật đầu.

- Ừm… nhưng em cấm ổng tiết lộ bí mật.

- Anh biết. - Hắn cười nhẹ. - Nếu không em đã chả rảnh lang thang qua chỗ bố anh.

- …

- An này, anh nghe nói bác không bị nặng đâu, cấp cứu xong rồi theo dõi thêm độ hai ngày là về và uống thuốc thôi, hoàn toàn không có di chứng.

- Sao anh biết?

- À thì bệnh viện này là khách hàng bên mình mà.

Nghe Thành nói An liền nhớ ra, chẳng qua nãy giờ cô đã quá căng thẳng nên quên mất. YNE cung cấp rất nhiều giải pháp công nghệ cho viện từ quản lý hồ sơ bệnh nhân, hệ thống kế toán, logistic cho tới nhân sự.

- Em nhớ rồi. - An gật gù. - Anh là trưởng nhóm dự án đúng không?

- Thế nên anh tương đối thân với mấy bác sĩ trong viện. Họ nói anh biết đấy.

- Nhưng anh kể với em để làm gì?

Thành tự biết mình không có tư cách can thiệp vào chuyện gia đình Nhật nhưng hắn không đành lòng. Dù đã quyết tâm trở thành người xa lạ, hắn vẫn chẳng thể ngó lơ mặc kệ An chật vật tự xoay xở giữa những cảm xúc mâu thuẫn và các mối quan hệ phức tạp.



- Để em không phải ép mình ra một quyết định mà bản thân chưa muốn hay chưa sẵn sàng.

An cúi đầu không nói gì. Mọi lời lẽ đều trở nên thừa thãi khi cả hai đã quá hiểu nhau. Cuối cùng cô đã nhận ra Thành chưa bao giờ hết quan tâm cô nhưng cô cũng biết hắn có những trở ngại không thể vượt qua. Cô và hắn, hai con người tuy khác nhau nhưng có chung một điểm tính cách, tiếc thay, lại chính là thứ khiến mối quan hệ không thể tiến xa hơn: cực đoan và cố chấp. Người ngoài có thể cho rằng họ dở hơi hay mấy vấn đề khúc mắc kia vốn chẳng có gì nhưng người trong cuộc luôn có lý lẽ của riêng mình. Và đối phương buộc phải tôn trọng điều đó.

Chỉ là, mặc cho lý trí mạnh mẽ cỡ nào thì vẫn có những rung động tồn tại một cách bướng bỉnh. Có những cảm giác quen thuộc đến mức độ dù người ta không định nghĩa được mối quan hệ, chúng vẫn vô tư tồn tại. Bất chấp mọi chuyện đã xảy ra, Thành chưa bao giờ thực sự trở thành người xa lạ.

- Có khi nào anh cảm thấy mệt mỏi không? - An bỗng thở dài. - Về gia đình, về cuộc sống, về tất cả mọi thứ?

- Không… anh chưa bao giờ thấy mệt mỏi.

- Thật sao?

- Ừ… vì nếu anh mệt mỏi, nhà anh sẽ chẳng còn ai khoẻ mạnh nữa.

Gánh trên lưng cả một cái gánh khổng lồ mà đến mệt mỏi còn không được phép ư? Nghị lực đâu để Thành vẫn luôn lạc quan và nỗ lực suốt bao nhiêu năm, cô thực sự không hiểu.

Chưa bao giờ An cảm thấy thất bại đến thế. Cô thất bại trong việc cố làm chủ cuộc đời mình, thất bại trong tình cảm, đến cả làm một người tử tế cũng không xong.

- Người duy nhất bảo em không cần cố gắng tỏ ra mạnh mẽ thì lại là người cố gắng hơn bất cứ ai. - Cô cười chua chát.

- Anh không nghĩ vậy. - Thành khẽ cười. - Anh làm những việc cần làm và anh thích. Anh thích chăm sóc bố và Dương, thích công việc, hoàn toàn hài lòng với cuộc sống… như thế không gọi là mạnh mẽ hay cố gắng.

- Vậy em thì ráng làm việc gì không thích và không cần?

Thành nhìn thẳng vào mắt An rồi quàng tay qua người ôm nhẹ lấy cô.

- Cố gắng ghét một ai đó mà mình thực lòng không muốn ghét chẳng hạn…

An rất muốn hất Thành ra và gào lên rằng hắn đừng ra vẻ hiểu cô như vậy. Tha thứ cho ông Công? Bỏ đi thù oán với bà Yến? Mở lòng với Bích? Cô chỉ có một người mẹ, người đã mất vì không có tiền trị bệnh trong khi bản thân là tỉ phú. Dù Nhật dùng bao nhiêu lý lẽ biện hộ đi nữa thì vẫn chẳng thể phủ nhận thực tế là nếu không phải do họ, bà Cúc đã có thể đường hoàng lên bàn mổ ở một bệnh viện hàng đầu thế giới với lá gan phù hợp. An không bao giờ cho phép mình quên điều đó.

Nhưng rốt cuộc mọi lời muốn nói lại tắt nghẹn. Vòng tay, hơi thở và sự ấm áp của Thành đều ngăn cản cô. Đã tự nhủ hàng ngàn lần, An vẫn chẳng tránh được những phút giây yếu lòng. Chỉ cần bên cạnh hắn thế này, cô sẽ tạm quên đi mọi thứ, trong không gian của cô chỉ có Thành mà thôi.

- Anh xin lỗi… - Hắn buông cô ra, nói khẽ. - Có lẽ anh hơi nhiều chuyện.

Một cái gì đó bỗng rạn nứt, những vết nứt sâu hoắm không thể hàn gắn. Không hiểu từ bao giờ, câu xin lỗi của Thành luôn làm An nổi giận. Ai cho hắn cái quyền khuấy tung cảm xúc cô lên rồi ném lại một câu nói nhẹ bẫng như để Crl Z tất cả như thế? Hắn tự cho phép mình đối xử với cô theo cách hắn muốn còn cô luôn phải ở thế bị động, chỉ có thể chấp nhận hoặc phản ứng thôi ư?

- Chắc là vậy đó. - An nói lạnh tanh. - Em chẳng cần anh lo lắng, suy nghĩ giùm. Anh nghĩ anh là ai vậy hả?

- …

- Cám ơn anh vì tất cả. - Cô đứng lên nhìn thẳng vào mắt hắn. - Từ giờ em sẽ tự lo cho mình.

Thành vẫn ngồi im, chẳng ai biết được hắn đang nghĩ gì.

- Anh Quân… - Một tiếng reo nhẹ kéo sự chú ý của cả hai về hướng sảnh chính bệnh viện.

An nghiến răng khi thấy Nhật và Bích đứng ngay gần và cả Quân đang từ cổng ngoài tiến đến.

- Anh vào đây làm gì thế ạ? - Bích hỏi sau khi Quân bắt tay chào Nhật.

- Anh đi thăm người quen.

Hắn trả lời rồi hướng mắt về khu điều trị nơi ông Diệu đang nằm, vừa hay bắt gặp An và Thành kẻ đứng người ngồi ngay sát vệ đường.

- Bữa nay vui thiệt ha, không ai hẹn ai mà vô nhà thương gặp mặt hết lượt. - Cô nhếch mép mỉa mai.

- Ông già hơi mệt nên tôi đưa vào viện kiểm tra. - Nhật chậm rãi nói với Quân. - Lát ông mà rảnh thì ghé qua một tí, ông già chắc sẽ vui lắm.

- Ừ… - Hắn gật đầu, thêm một lần liếc mắt về phía An.

- Chị An chưa về ạ? Em cứ tưởng chị về từ nãy… - Bích tiếp tục ríu rít. - May mà em quay lại nên mới được gặp cả anh Quân với chị. - Tới đây cô mới nhìn thấy Thành. - Ơ anh Thành, anh đến đón chị An à?

- Bố anh đang điều trị trong này. - Thành đáp và gật đầu chào mọi người.

Mặc cho không khí rộn rã không mấy phù hợp cảnh quan bệnh viện, An lơ đãng nhìn đi chỗ khác. Cô chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

- Anh đưa em về nhé? - Nhật hỏi An rồi quay qua Bích. - Em dẫn anh Quân lên đi, bảo với bố anh đi một lát rồi quay lại.

- Không cần đâu. - An khô khan đáp. - Em tự về được, nhưng lần sau đừng kêu em tới nữa, em không ưa nhà thương.

- Anh Quân, mình đi đi, đường này, anh phải đi cùng em chứ không có thẻ riêng không lên được chỗ bố em đâu. - Bích vẫn liến thoắng, cô là người duy nhất không nhận thấy sự nặng nề giữa những người đang có mặt. - Hay anh qua thăm người quen trước đi rồi lát xuống gọi em sau?

An đã dợm bước bỏ đi nhưng rồi như thể có một con quỷ ở cạnh bên, liên tục trút vào tai cô những lời thì thầm cám dỗ. Cô ngước lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Quân đang nhìn mình.

- Anh có thể đưa em về không? - Cô dịu dàng nói, cố đè xuống thanh âm nghèn nghẹn.

- Đi thôi, xe anh đỗ ngay bên ngoài. - Quân thản nhiên đáp rồi quay ra Thành. - Hôm nay anh định qua thăm chú nhưng chắc để hôm khác vậy nhé.

- Vâng. - Thành gật đầu, chào mọi người và về lại khu nội trú của ông Diệu.

Người duy nhất thấy bàn tay hắn siết chặt trong túi áo khoác là Nhật.

- Xin lỗi hai anh em, cho tôi gửi lời hỏi thăm chú, mong chú chóng khoẻ. Mấy hôm nữa tôi sẽ qua nhà sau.

Nói rồi, mặc kệ khuôn mặt tái xanh của Bích và cái nhíu mày của Nhật, Quân nhanh chóng cùng An rời đi.

Nhìn bóng lưng Quân đi khuất, một cảm giác ấm ức dâng ngang họng Bích. Đắng nghét. Vẻ dịu dàng kia, có mù thì cô vẫn buộc phải thấy.

- Anh… - Bích cầm cánh tay Nhật lắc mạnh. - như thế là thế nào?

- Là mày nên hiểu vấn đề mà tỉnh ra chứ sao?

Nhật chán chường nói. Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ có ngày lại phải đứng giữa hai người phụ nữ theo cách này. Chưa một giây nào trong đời hắn buồn để ý là mình đã làm tan nát trái tim bao nhiêu người, chỉ riêng hai cô em gái là khiến hắn phiền lòng hết lần này tới lần khác. Nhật không chịu nổi khi nhìn đôi mắt luôn trong veo của Bích đỏ hoe lên.

- Không thể nào… - Cô thẫn thờ. - Chắc chắn là có lý do nào khác. Em không tin…

Nhật kéo Bích trở lại khu vực bố đang nằm, tránh đi mấy người soi mói xung quanh. Cô không nói gì nữa nhưng hắn hiểu, cô em gái ngây thơ của hắn đã lớn lên vài tuổi chỉ qua mấy phút ngắn ngủi vừa xong.