Vì Em Là Bình An

Chương 24: Em vẫn còn cơ hội còn anh thì không




- An nè, bộ mày không tính về nhận ba thiệt hả?

Nhìn khuôn mặt quan tâm của cô bạn thân trên màn hình điện thoại, An lạnh nhạt lắc đầu. Lẽ nào Nhi không hiểu cô mà còn hỏi câu đó? Làm con của mẹ đơn thân hơn hai chục năm, chẳng có lý gì sau khi mẹ mất cô lại đột nhiên có một ông bố từ trên trời rơi xuống.

- Vậy sao mày còn nhận anh Nhật? Mày không thấy ảnh rất khó xử à?

- Ồ, Linh Nhi tiểu thơ bữa nay bỗng dưng lại bênh Nhật chằm chặp, chắc mặt trời mọc đàng tây quá hén.

- Ăn nói tào lao không… - Nhi lườm cô bạn. - Nhật dễ ghét với tao chứ ảnh tốt với mày quá trời. Nhớ hồi mày kêu ra Bắc gặp ảnh, tao còn lo ảnh sẽ thủ tiêu mày vì sợ mày tranh giành tài sản chớ.

- Coi kìa, mày xem nhiều phim Đài Loan quá rồi đó. - An bật cười.

Quấy quá thêm vài câu, An vội dập máy. Cô không muốn nhắc tới chuyện này bởi thái độ những người biết chuyện luôn như thể cô đang làm mình làm mẩy để chờ ba mang kiệu tám người tới rước về. Và rằng chuyện cô nhận lại thân phận chỉ là sớm muộn. Không một ai hiểu, ngoài sự cố chấp đối với tội lỗi ông Công gây ra cho bà Cúc, An hoàn toàn không có nhu cầu thay đổi cuộc sống hiện tại. Cô thoả mãn với sự tự do, công việc yêu thích và cuộc đời một kẻ vô danh.

An mở máy tính, lướt mấy trang báo mạng, ngay tin tiêu điểm đập vào mắt dòng chữ cỡ lớn “Rich kid Ngọc Bích: Tôi lựa chọn tự xin việc thay vì dựa dẫm vào gia đình”. Cô không nhịn được nhếch mép một cách châm biếm. Ở công ty, Bích phụ trách thanh toán những khoản chi dưới hai mươi triệu, một việc hầu như không đòi hỏi chuyên môn phức tạp mà chỉ cần biết sắp xếp, chỉnh đốn giấy tờ nhưng chưa lần nào Nguyệt không phải giúp sửa lại vài chỗ. Tuy cùng học ở Mỹ nhưng nếu Nhật tốt nghiệp trường Yale danh tiếng thì Bích chỉ miễn cưỡng hoàn thành cái bằng ở một trường tư làng nhàng không tên trên bảng xếp hạng. “Tự lập” là một cái áo đẹp mà nhiều cậu ấm cô chiêu thích khoác lên người mặc kệ việc đôi lúc nó không mấy vừa vặn. Nếu không nhờ Nhật mở lời với Quân, Bích sẽ chẳng bao giờ được nhận vào YNE và dĩ nhiên, không một nhân viên cấp thấp nào đủ khả năng tự chi trả cho mấy cái túi Hèrmes hay chiếc Audi A8L đắt giá. Mức lương tháng có lẽ chỉ đủ cho Bích ăn sáng, uống cafe nhưng dưới một góc nhìn nào đó vẫn được coi là “không dựa dẫm” và được ngưỡng mộ. Cuộc sống như vậy có đáng ghen tị không? Có thể có với phần đông dân số trên thế giới nhưng với An thì không.

Tuy nhiên, cũng có nhiều người xuất thân gia đình giàu có thực sự rất tài năng, ví dụ như Quân và Nhật. Năng lực của họ không chỉ được thừa nhận một cách cảm tính mà những báo cáo kinh doanh hàng năm đã nói lên tất cả. Đối với cả hai người này, An đều không giấu sự nể trọng.

Đang miên man suy nghĩ những chuyện vẩn vơ nhân một sáng Chủ nhật rảnh rỗi hiếm hoi, chuông cửa nhà An bỗng vang lên từng hồi.

Cô ngạc nhiên khi thấy Nhật, mặt cắt không còn hột máu.

- Bố bị nhồi máu cơ tim phải cấp cứu trong viện.

- …

- Em thay quần áo đi rồi vào viện cùng anh.

- Không! - Giọng An nghẹn lại nhưng dứt khoát. - Anh vô chăm bố anh đi, không liên quan tới em.

- An! - Nhật quát lên, lần đầu hắn to tiếng với cô. - Cố chấp nó vừa thôi, ông ấy là bố đẻ em đó. Kiểu gì anh cũng lôi em đi dù em muốn hay không.

Xui cho Nhật, hồi sáng sớm nay An có mang thanh kiếm gỗ ra lau chùi mà chưa kịp cất. Cô nhanh tay chộp lấy chĩa về phía Nhật:

- Em không có ba, nếu anh còn vượt quá giới hạn thì em sẽ không có anh hai luôn. Giờ hoặc anh về ngay hoặc em sẽ tiễn anh về bằng xe cứu thương. Em không giỡn nghen.

Và để chứng minh lời mình nói, trong nửa khắc khi Nhật còn chưa kịp phản ứng, thanh Shinai đã đặt dưới cuống họng hắn. Đầu thanh kiếm gỗ chạm nhẹ vào da hắn mát lạnh. Đòn chọc kiếm này vốn là đòn sở trường của An, giúp cô mang về không ít thành tích. Vì tính sát thương của nó quá cao, cô đã phải luyện nhiều đến mức đủ khả năng dừng đòn chính xác tới từng milimet. Nhật ớ ra, không hiểu nổi bằng cách nào mà một cô gái nhỏ nhắn gầy gò có thể dễ dàng khua thanh kiếm gỗ nặng trịch bằng một tay linh hoạt như vậy.

- An… - Hắn mềm giọng, biết rằng cô không nói đùa.

- Anh về được chưa?

- Chúng ta cùng bình tĩnh nói chuyện một chút được không? Anh xin em đấy.

- Anh nói luôn đi. - Tay cô vẫn giữ nguyên tư thế, lăm lăm nhìn Nhật.

- Em không mỏi tay hả? - Hắn gượng cười. - Bỏ cái gậy ra giùm cái, anh sợ em rồi, anh thề sẽ không ép em nữa.

An thu lại thanh kiếm nhưng vẫn để trong tầm tay.

- Anh tính nói gì với em? Dù thế nào cũng đừng nghĩ sẽ thuyết phục được em.

- Pha anh cốc cafe đã! Sáng giờ chưa có ngụm cafe nào, đầu óc cứ biêng biêng.



Tất nhiên Nhật không thèm cafe đến vậy nhưng hắn hiểu tính cô em gái bướng bỉnh. An bình thường là người vô cùng hiền lành nhưng khi nổi giận, cô như biến thành một con người khác. Và điều hiếm hoi khiến cô nổi giận là những gì liên quan tới ba người còn lại trong nhà. Nhật biết với một người đang nóng nảy thì mọi lý lẽ đều vô ích nên đành tìm cách kéo dài thời gian để cái đầu sôi sùng sục kia dịu bớt xuống. Hắn bưng tách cafe cô đưa, nhấp từng ngụm nhỏ, không thèm để ý vẻ mặt sốt ruột của An.

- Anh còn chưa đi đi, nãy gấp quá mà. - Cuối cùng cô hết chịu nổi lên tiếng nhắc nhở.

- Anh chạy trong viện từ đêm qua, muốn nghỉ một chút.

Nhật lăn lộn trên thương trường đủ lâu để biết co biết duỗi và không bao giờ bận tâm thù hận bất cứ ai. Đây là điều lớn nhất hắn học được từ ông Công. “Không có kẻ thù hay bạn bè mãi mãi, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu” là phương châm sống của Nhật. Ngoài gia đình, thứ duy nhất giá trị với hắn là tiền. Nhưng An thì ngược lại. Cố chấp đến đáng sợ là nét tính cách nổi bật của bà Cúc và An đã thừa hưởng trọn vẹn. Nếu chỉ bằng vài câu nói đơn giản mà có thể thay đổi quyết định của hai người này thì mọi việc đã chẳng đến cớ sự ngày hôm nay. Nhật vừa nhâm nhi tách cafe vừa nghĩ ngợi. Hôm nay bằng mọi giá hắn phải đưa An vào gặp bố bởi khi ngồi cùng ông trên xe cấp cứu, hắn chợt nhận ra bố mình đã không còn trẻ, sức khoẻ cũng không còn tốt. Không thể lãng phí thời gian thêm nữa. Nhưng Nhật không lớn lên cùng An, hắn không hiểu nhiều về cô, trừ tình yêu tuyệt đối cô dành cho mẹ.

Ý nghĩ về mẹ khiến cái đầu nhanh nhạy của hắn nảy ra một sáng kiến.

- An này, tại sao em lại giận bố lâu thế? Bố đã làm gì có lỗi với em đâu?

- Ổng có lỗi với mẹ, vậy còn chưa đủ sao?

- Nếu đã ghét sao hôm kỷ niệm Sunflower em còn đến để nhìn mặt ông già? - Nhật khoát tay. - Đừng có viện cớ tự dối lòng nữa.

- Coi như tò mò đi. - An nhún vai.

Nhật đặt cốc xuống bàn, quyết định tung đòn cuối, coi như đặt cược tất cả.

- Bố chưa từng biết tới sự tồn tại của em trên đời, ngày xưa ông già cũng chấp nhận chia cho mẹ phần lớn tài sản nên xét cho cùng, sai lầm duy nhất ông già phạm phải là đã yêu dì Yến và có Ngọc Bích trước khi dứt khoát với mẹ.

- Nói đơn giản quá ha? Ổng phản bội mẹ. Nếu ổng không làm vậy, mẹ đã không phải chịu khổ bao nhiêu năm…

- Không. - Nhật ngắt lời, lắc ngón tay trước mặt cô. - Em quá thông minh để đánh tráo khái niệm kiểu trẻ con đó. Bố có thể có lỗi nhưng chính mẹ tự chọn cuộc sống như thế, không thể đổ cho bất cứ ai hết.

- Anh…

- Em đang đi ngoài đường thì bị một thằng dở hơi đánh bị thương, em vì tức nó mà không chịu điều trị để rồi thành tật. Vậy em nên trách nó hay tự trách mình hả?

- Nè, anh quá đáng rồi đó…

- Anh chỉ muốn em nhìn thẳng vào thực tế thôi. Em muốn anh thương mẹ như em hả? Không đâu An. Em quá phiến diện, chỉ biết mình mình. Nếu biết sự có mặt của em trên đời, bố sẽ dùng tất cả nguồn lực có thể để tìm em, làm mọi cách để yêu thương, chăm sóc em. Còn mẹ thì sao? Mẹ bỏ rơi anh lúc anh năm tuổi, và từ bấy đến lúc mất không nửa lời hỏi han.

Cơn giận của An bỗng xẹp xuống như quả bóng bị đâm xì hơi.

- Mẹ rất quan tâm anh, mẹ đọc từng bài báo về anh… - Cô yếu ớt đáp.

- Đấy là cách quan tâm một người mẹ dành cho con ruột mình hả? Em công bằng chút đi. Dù em nói gì đi nữa thì chuyện mẹ đã bỏ rơi anh vẫn là sự thật không thể chối bỏ. Vì tương lai anh ư? Nực cười. Sunflower có thể bù đắp mất mát mẹ để lại cho anh à?

An nghe sống mũi cay cay. Bao lâu nay sự vui vẻ thường trực ở Nhật làm cô quên mất bản thân hắn cũng là nạn nhân. Thậm chí hắn còn thiệt thòi hơn cô theo một góc độ nào đó.

- Vậy em nghĩ anh nên làm sao? Căm thù mẹ như em đang căm thù bố? Không hề, vì anh biết thâm tâm mẹ vẫn thương anh. - Nhật trơn tru nói không chớp mắt. Lúc này việc thuyết phục An là quan trọng nhất, hắn chẳng quan tâm mình có đang nói thật lòng hay không.

- …

- Và bố cũng sẽ như vậy với em. Hãy cho ông già một cơ hội.

Tuy không đồng ý với Nhật, An lại không tìm được lời lẽ phản biện. Cô không có bố thì anh trai cô cũng mất mẹ từ nhỏ. Đứng trước hắn, cô không có tư cách diễn vai nạn nhân.

Nhật bỗng đứng lên, bước tới ôm chặt lấy An:



- Anh không bao giờ được gặp mẹ nữa… Nhưng em vẫn còn cơ hội với bố… Anh không muốn sau này em sẽ như anh.

- … - Cô nhắm mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

- Thời gian không chờ đợi bất kỳ ai… Bố già rồi, có thể ra đi bất cứ lúc nào… Hãy tạm để sự cố chấp lại một bên, được không?

Rốt cuộc, An đầu hàng. Cô đồng ý vào viện nhưng bắt Nhật thề độc rằng hắn sẽ không nói gì với ông Công trước khi cô đồng ý. Cô sẽ chỉ đến thăm ông với tư cách bạn của hắn.

……

An hơi ngạc nhiên khi Nhật rẽ vào một bệnh viện công nổi tiếng đông đúc. Cô vốn tưởng tài phiệt như ông Công phải nằm ở viện quốc tế sạch sẽ và cao cấp nào đó mới phải.

- Chuyên môn bác sĩ và y tá ở đây tốt hơn nhiều. - Như đọc được suy nghĩ của cô, hắn ôn tồn giải thích.

Nơi ông Công nằm điều trị không phải phòng hồi sức cấp cứu với đám máy móc dây nhợ lằng nhằng cùng những bệnh nhân rên rỉ ngày đêm, càng không phải phòng nội trú mấy chục người bệnh chia nhau hai, ba người một giường. Khi được Nhật dắt lên một khu riêng, An tưởng như mình đã bước vào thế giới khác. Một không gian tĩnh mịch xa xỉ, hành lang sạch sẽ tinh tươm, mỗi phòng bệnh bố trí đủ trang thiết bị để có thể cấp cứu tại chỗ nhưng kê duy nhất một giường. Cả tầng rộng đếm ra chỉ có khoảng năm, sáu phòng. Nó đối lập một cách mỉa mai với sự chen chúc nghẹt thở phía bên kia bệnh viện.

- Không thể tưởng tượng được! - An buột miệng lầm bầm.

- Đây là tầng dành riêng cho… - Nhật ghé tai cô thì thầm.

Một nỗi cay đắng bỗng tràn ngập lòng An không sao cản lại. Hình ảnh mẹ nằm thoi thóp trong viện những ngày cuối đời trở nên sắc nét hơn bao giờ hết. Hồi đó An đã phải trải chiếu nằm đất hàng tháng ròng để tự tay săn sóc mẹ từ miếng ăn, giấc ngủ tới vệ sinh cá nhân hàng ngày. Cô cố gắng thu xếp cho mẹ sự thoải mái hết mức có thể nhưng sao tránh được cảnh bon chen, quát tháo và lộn xộn nơi viện công. Bà Cúc nằm đó, vàng vọt và yếu ớt nhưng vẫn đủ tỉnh táo để không cho phép cô làm thủ tục chuyển viện. Hơn nữa, cũng không ai dám đặt niềm tin vào những bệnh viện tư vốn chỉ nổi tiếng về mặt dịch vụ. Sự hạn chế cả về tài chính lẫn quan hệ không cho hai mẹ con nhiều lựa chọn. Cô không quên đôi lần bà trở nặng cô đã gần như phải khóc lóc cầu xin bác sĩ và điều dưỡng lo cho bà khi họ có những ca bệnh cần quan tâm hơn. Dù có cố lo lót từ trên xuống dưới, những kẻ thân cô thế cô vẫn khó lòng được ưu tiên.

- Phòng bố đây rồi. - Nhật kéo tay An, cắt ngang dòng hồi tưởng đang miên man trong đầu.

- Anh vô trước đi… em… cho em ít phút.

An đứng bên ngoài thẫn thờ nhìn qua khe cửa mà Nhật cố tình để mở. Ông Công đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, hoàn toàn tỉnh táo và có vẻ khoẻ hơn cô nghĩ. Dù đang bệnh, vẻ minh mẫn cùng “hào quang” bao quanh vị chủ tịch quyền lực vẫn không thay đổi.

- Ủa chị, chị đến thăm bố em hở?

Tiếng Bích reo vang làm An giật mình quay ra. Đây là lần đầu cô đối diện với bà Yến, “kẻ thù” của mẹ năm xưa. Bà ta cao ráo, mảnh mai, gương mặt vẫn còn đường nét của một nhan sắc lộng lẫy thời thanh xuân, đáng tiếc là hiện giờ vết tích dao kéo đã quá lộ liễu. Ánh mắt bà ta không toát ra vẻ ghê gớm, xảo quyệt như An vẫn tưởng mà ngược lại, hiền lành và có phần cam chịu.

- Anh Nhật bảo em với mẹ về nhà nghỉ nhưng hai mẹ con không yên tâm nên quay lại, may thế gặp được chị.

Mặc cho Bích ríu rít, bà Yến chỉ thờ ơ khẽ gật đầu chào cô rồi đi thẳng vào phòng.

- Ơ mẹ, mẹ quay lại làm gì ạ? - Tiếng Nhật câu được câu mất nhưng An vẫn nghe ra sự bối rối khó xử trong đó. - Con bảo mẹ với Bích về nghỉ rồi mà.

- Mẹ sốt ruột. - Bà nhỏ nhẹ đáp rồi quay qua chồng. - Anh đã đỡ chưa?

An chưa nghe được tiếng ông Công trả lời thì Bích đã ríu rít cắt ngang:

- Chị, mình vào đi, em sẽ giới thiệu chị với bố.

- Thôi, tôi có việc phải đi, bạn nói với Nhật giùm tôi nghen. - Cô khô khan đáp.

Trước khi Bích khép lại cánh cửa phòng bệnh, An còn kịp nhìn thấy một khung cảnh gia đình thật lung linh, bố mẹ con cái quây quần hạnh phúc bất chấp đây là bệnh viện. Một cảm giác đắng nghét dâng lên tận cổ họng khiến cô nôn nao, vội quay người đi ra.

- An… - Tiếng Nhật thảng thốt sau lưng nhưng cô không quay lại. - Anh xin lỗi, anh không hề biết…

- Dạ em hiểu, em về trước đây. Đừng đi theo em, em muốn ở một mình.

Mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng An đã lên tới đỉnh điểm với câu gọi mẹ của Nhật. Trái tim cô như bị bóp chặt, đau nhói. Hơn bao giờ hết, cô thấy rõ mình và bà Cúc là sự thừa thãi vô duyên không chỉ với ông Công mà còn với chính Nhật. Nếu cô chưa từng xuất hiện, hắn sẽ không bao giờ phải bận lòng mà thoải mái tận hưởng sự êm ấm hạnh phúc kia. Vốn dĩ, An tự hỏi, Nhật có thật sự quan tâm tới sự tồn tại của mẹ ruột mình không? Và cô là gì trong lòng hắn? Cô không dám nghĩ tới câu trả lời.