Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vị Diện Tranh Đấu

Chương 42: bi kịch




Chương 42: bi kịch

Băng huyết lãnh hổ có thể cảm nhận được sức mạnh của những vị ngồi trên cao kia, phẩy tay một cái thì bọn họ về với tổ tiên, vì vậy không dám ho he, chỉ giám làm theo lời Hỏa Nghiêu.

Hắc Tiêu trưởng lão nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi cảm thán: “Băng huyết lãnh hổ sao? Kẻ thống trị Tam nguyên sơn này, ngay đến tộc viên Hắc long tộc cũng chưa chắc thắng nổi nó.

Vậy mà Hỏa phượng tộc ngươi còn thu phục được nó, với lại số lượng ma thú phía sau đã vượt quá trăm nghìn con rồi.

Vậy không nghi ngờ gì nữa tộc chiến thắng là Hỏa Phượng tộc, xin chúc mừng.”

Nói rồi Hắc Tiêu trưởng lão hất tay, toàn bộ ma thú bị bay trở lại đường hầm trở về Tam nguyên sơn.Một nửa ma thú bị g·iết của Bạch xà tộc bay về phía Hỏa Phượng tộc.

Xong rồi Hắc Tiêu trưởng lão tiếp tục nói: “vậy tam nguyên sơn đại chiến đến đây kết thúc.”

Nói xong Hỏa Phượng tộc lẫn Hắc long tộc lần lượt rời đi, đem theo chiến lợi phẩm đem về.

Bạch xà tộc ở lại rất lâu sau mới rút về đem theo xác của Bạch Lăng.Chỉ có điều sắc mặt của Bạch Dược trở nên u ám vô cùng.

Một tháng sau khi Tam nguyên sơn đại chiến kết thúc, lúc này lại có một tộc viên vội vàng chạy vào bẩm báo: “Cấp báo, thưa tộc trưởng.”

Hỏa Nghiêm nói: “ngươi mau nói.”

Tộc viên: “Bạch xà tộc đã phát động t·ấn c·ông đến lãnh địa tộc ta, dường như chúng được cường hóa bởi thứ sức mạnh kỳ lạ, khiến tộc ta liên tục thất thủ.”

Hỏa Nghiêm nghiêm nghị nói: “Sức mạnh kỳ lạ sao?”

Hỏa Nghiêu lúc này đứng ra nói: “là chúng dùng chính độc hệ của mình cường hóa, lần trước khi giao chiến với Bạch Lăng hắn đã dùng nó suýt chút nữa đã g·iết được con.”

Hỏa Nghiêm: “tập hợp tất cả trưởng lão, lần này là c·hiến t·ranh hai tộc liên quan đến sự tồn vong, mau lên.”



Rất nhanh việc này đã được tuyên truyền đến toàn bộ Hỏa phượng tộc.

Trong 2 năm tiếp theo, với bí kỹ cường hóa của Bạch xà tộc, rất nhanh đã áp đảo hoàn toàn Hỏa Phượng tộc, và đã đánh đến tận bản doanh của Hỏa Phượng tộc.

Đi đến đâu Bạch xà tộc đều tàn sát đến đó, miễn là Hỏa phượng tộc, đều g·iết không tha.Tuy nhiên Bạch xà tộc cũng tổn thất không hề kém hơn so với Hỏa phượng tộc.Số tộc viên ngã xuống nhiều đến đếm không xuể, Huyết nhuộm đỏ hai tộc.

Rất nhanh Bạch xà tộc đã đến cửa nhà của Hỏa Phượng tộc.Lúc này 2 tộc thù hận đã lên đến đỉnh điểm.

Rất nhanh từ trưởng lão đến tộc trưởng đều lao vào tử chiến.

Một trận chiến kinh thiên động địa xảy ra, suốt một trăm nghìn dặm quanh chiến trường đều bị dọn sạch sẽ, những hố sâu lởm chởm, hay những ngọn núi nhô lên do xung quanh đều bị phá hủy hoàn toàn.Trong chiến trường này một cộng cỏ cũng không thể sống nổi.Ngay cả đến những cây cổ thụ trước đây đám của Hỏa Nghiêu dùng hết sức cũng chẳng thể đốn hạ nổi một cây, mà giờ đây đều tan thành mây khói.

Cuộc chiến kéo dài suốt 3 tháng trời, vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, vẫn chưa có bên nào áp đảo được đối phương.Môi trường thì càng lúc càng bị tàn phá nặng nề.

Lúc này tất cả trưởng lão và cả tộc trưởng cùng nhau hợp sức lại thi triển ra Hỏa Phụng Cửu Diễm Trận để tiêu diệt Bạch xà tộc.Bạch xà tộc cũng thi triển Ngũ kinh kỳ độc trận để đối phó lại.

Cả 2 bên giằng co rất lâu, rất lâu về sau không phân thắng bại.Cuối cùng toàn bộ Hỏa phượng tộc đã đốt cháy toàn bộ sinh mạng để tế trận, cuối cùng đã tiêu diệt được Bạch xà tộc.

Nhưng đổi lại Hỏa phượng tộc cũng phải đánh đổi bằng chính sinh mạng của mình.

Toàn bộ Hỏa phượng tộc không một ai sống sót.

Tộc trưởng Hỏa phượng sau đó cũng dần bị hồn phách tiêu tán, chỉ là khi còn sót lại một tia ý thức cuối cùng thì được vị diện bao bọc lại, dùng quang hệ phong ấn đến hàng trăm triệu năm sau.

Cuộc chiến diệt tộc của Bạch Xà tộc và Hỏa phượng tộc cũng chính thức khép lại, dần dần bị trôi vào dĩ vãng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Trở lại với hiện thực, Phong Thanh Dương nhìn thấy cảnh này ực nước bọt cảm thán không nói lên lời:

“Phượng lão tiền bối, vậy là người đã sống hàng trăm triệu năm nay sao?Và ngài cũng chính là tộc trưởng Hỏa Phượng tộc năm đó sao?”

Phượng lão liền nói: “không hẳn là còn sống đi, ta cũng chỉ là một tia tàn hồn mà thôi, không thể gọi là còn sống được ha.”

Phong Thanh Dương liền hỏi tiếp: “người ở đây lâu vậy rồi,không thử hồi sinh sao, cứ làm một tia tàn hồn như vậy sao?”

Phượng lão: “tộc đã mất, người đ·ã c·hết hồi sinh lại có ý nghĩa gì chứ, vị diện cho ta một tia tàn hồn lưu lại ắt hẳn có lý do.Trăm triệu nay ta vẫn đợi người đến.”

Nhưng tiếc là cái vùng nghèo nàn này đến ma thú,ma yêu cấp thấp còn chê, thì làm gì có ma nào mà kế thừa.

Phong Thanh Dương: “Đại Nam học viện không phải rất nhiều người đều đến Thông linh tháp này sao?Chả lẽ không có ai sao?”

Phượng lão cười nói : “Học viện Đại Nam này sao, toàn là một lũ vô dụng mà cũng đòi vào trong này sao.”

Phong Thanh Dương nhíu mày thầm nghĩ: “vô dụng sao? Bao năm nay không biết bao nhiêu người thành danh, đem vinh quang về cho học viện, vậy mà trước mắt lão Phượng già này đều là lũ vô dụng, vậy thì kẻ như nào mới xứng.”

Phượng lão cùng bình tĩnh nói: “ta thấy ngươi cũng có chút gì đó khiến ta cảm thấy hứng thú, vì vậy ta cho ngươi vào đây xem ngươi thế nào.Chứ cỡ như ngươi ta cũng chả thèm để mắt đến.”

Phong Thanh Dương: “có cần phũ phàng vậy không? Mà thôi vào được là tốt rồi.”

Nghĩ xong Phong Thanh Dương lại tiếp tục nói: “vậy tiểu bối phải làm gì?”

Phượng lão: “rất đơn giản, ngươi chỉ cần giải thoát cho ta là được.”

Phong Thanh Dương : “giải thoát? Ngài đừng có đùa, bao nhiêu thế hệ tài giỏi ngài còn không cho vào thử, ta chỉ là một đứa nhà nghèo kiếp xác, không năng lực lấy gì giải thoát cho ngài.”



Phượng lão: “ha ha, không thử sao biết.”

Nói rồi Phượng lão lập tức vẫy tay, bầu trời tối sầm lại, bộ xương phượng hoàng bao quanh kia bỗng dưng phát quang thành một kết giới, hoa văn liên tục xuất hiện, ngay trên cả khung xương kia xuất hiện hoa văn chi chít.

Nhìn kỹ lại thì kết giới này rất giống với hoa văn ở không gian trên Thông linh tháp.

Phong Thanh Dương bất giác ực nước bọt một cái.

Trận pháp này vi diệu như vậy, với hắn hiện giờ mà nói có nằm mơ cũng chả phá giải nổi.

Phượng lão tiếp tục nói:

“Trận pháp này nó đã bám lấy toàn bộ khung xương ta bảo vệ ta hàng trăm triệu năm này, vì vậy ta mới có thể tồn tại đến bây giờ.

Ngươi chỉ cần đem trận pháp này hấp thụ là được.”

Phong Thanh Dương : “hấp thụ? Người đùa chắc? À mà quên trận pháp này tên gì vậy?”

Phượng lão : “c·hết, c·hết sống lâu quá đâm ra hồ đồ, trận pháp này có tên là ‘Bát quang thiên thủ hoàng tháp’ nó vốn có tám cửa có sức mạnh phong ấn không gì bì nổi.

Đối với người có quang hệ mà nói nằm mơ cũng không thể học được.”

Phong Thanh Dương : “vậy ta làm sao có thể phá nổi Bát quang thiên thủ hoàng tháp này.”

Phượng lão : “nếu như mình ngươi thì không thể,trận pháp này nó gắn với ta hàng trăm triệu năm nay rồi, vì vậy ta và nó có mối liên kết vô cùng sâu sắc.Ngươi muốn phá giải nó thì sẽ phải hấp thụ một phần ta, rồi dùng quang hệ hòa tan vào trận pháp may chăng có cơ hôi.”

Phong Thanh Dương : “người đùa chắc, ta không có g·iết người bao giờ, với lại càng không ăn thịt người.”

Phượng lão: “ngươi đúng là tên não ngắn, ta vốn đâu phải người, với lại ai bảo ngươi ăn? Đơn giản chỉ là hấp thụ một phần sức mạnh của ta.”

Phong Thanh Dương gật gật nói: “cũng đúng ha, không phải người mà là một loài chim cao cấp, nếu ăn cũng ngon đấy.”