Chương 10: Dã ngoại
3 Ngày sau
“Các em, hôm nay cô thông báo cho các em 1 tin, nhằm nâng cao kỹ năng chiến đấu cho các em, nhà trường sẽ tổ chức hoạt động dã ngoại cho toàn khóa 2023. Đây là túi hành trang, các em mỗi người lấy 1 túi.
Túi nhìn bé vậy thôi, bên trong là một không gian khác, giúp các em có thể để đồ thu nhập dược liệu, yêu thú vv
Sau 1 tuần nữa các em sẽ tiến hành dã ngoại ở khu vực rừng rậm Tây Đô, trong thời gian này các em có thể chuẩn bị đồ hay đi tu luyện.
Ngoài ra lớp chúng ta sẽ chia làm 2 đội, mỗi đội sẽ có 24 bạn.
Đội thứ nhất sẽ do Mục Hạo làm đội trưởng
Đội thứ hai sẽ do Phong Thanh Dương làm đội trưởng
Các em có ý kiến gì không”
“Không ạ”
Buổi chiều, Phong Thanh Dương và Ngô Hiền tiếp tục tiến đến tịnh tâm tháp tu luyện. Sau khi chia tay Ngô Hiền Phong Thanh Dương tiếp tục tiến lên tầng 6 tu luyện.
Trong vài ngày này, ma nặng của Phong Thanh Dương đã hồi phục đầy đủ, tiếp tục tu luyện, nhưng Phong Thanh Dương có thể cảm thấy rõ rệt là tốc độ tu luyện giờ chậm đi rất nhiều, thậm chí có thể nói không hiệu quả.
Phong Thanh Dương đã thử lên tầng 7 tu luyện, nhưng áp lực quá lớn, không leo lên nổi.Từ tầng 7 trở đi mà nói đó là 1 nơi hoàn toàn khác, Số học sinh trong trường chỉ là số lẻ trong bao nhiêu người.
Phong Thanh Dương thầm nghĩ: “xem ra tốc độ tu luyện của mình đang bị mắc kẹt ở tầng 6 này, có lẽ phải nhờ may mắn chuyến dã ngoại này rồi, haizz.”
Buổi tối, như đã giao hẹn trước đó, Phong Thanh Dương đến phòng Ngô Hiền gõ cửa.
Ngô Hiền: “chúng ta đi thôi”
“Đi đâu?
~~~~ đi ăn chứ đi đâu, lúc trước ta có bảo là dẫn muội đi ăn mà,muội không nhớ à?
Ừm ừm muội nhớ chứ, đi ăn thôi.”
Trên đường đi
“Muội muốn ăn gì?
Ăn gì ta, hay ăn xiên thịt nướng đi
Thịt nướng à, được mình đi thôi.”
Phong Thanh Dương nhăn mặt thầm nghĩ: “thịt nướng, tí nữa c·hết, may mà vừa t·rấn l·ột được Mục Hạo ít tiền,nếu không hôm nay có khi phải cắm xác ở tiệm thịt nướng mất, đúng là học sinh nghèo mà huhu~~~~ mà tên Mục Hạo này đúng là nhà giàu thật.”
Quan hệ của Phong Thanh Dương và Mục Hạo tốt lên rất nhiều từ sau lần thi đấu kia, thi thoảng còn đến t·rấn l·ột tiền của Mục Hạo không ít lần ha, Mục Hạo thì đương nhiên không thiếu tiền rồi.
Phong Thanh Dương nhìn lên trời, chợt quay sang Ngô Hiền nói:
“Trăng hôm nay thật sáng nhỉ”
Ngô Hiền khẽ nhìn Phong Thanh Dương nói: “huynh nhớ nhà à.”
“Ừm, chúng ta là lần đầu tiên xa nhà lâu đến vậy, đã được một tháng rồi, không biết ba mẹ có khỏe không nhỉ, còn Liên nhi nữa, không biết có nghịch ngợm không.
Thi thoảng cha dẫn đi ăn đồ nướng Liên Nhi lẽo đẽo theo sau, thật sự cảm thấy nhớ nhỏ này quá đi.”
Ngô Hiền nắm tay Phong Thanh Dương nói:
“Đây là lần đầu tiên chúng ta đi ăn một mình, muội cảm thấy rất hứng thú.”
“Muội cũng rất yêu quý Phong Thiên Lam bá bá và Liên Nhi, muội không có cha mẹ, được Phong Thiên Lam bá bá và Vũ Tuyết Lan bá mẫu nuôi lớn, ngoài ra còn có huynh bên cạnh muội, muội đã rất mãn nguyện rồi.”
Phong Thanh Dương: “muội đừng nói vậy, chúng ta lớn lên từ nhỏ cùng nhau, muội cũng chính là 1 thành viên trong gia đình, ai ai cũng yêu thương muội hết.Thôi không nói về chuyện này nữa, đi ăn thịt nướng thôi.”
Nói rồi Phong Thanh Dương kéo tay Ngô Hiền đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
7 ngày sau
Tốt, các em đã tập hợp đầy đủ, giờ chúng ta xuất phát thôi.
Trước khi xuất phát các em chú ý, khi gặp nguy hiểm, lập tức bắn pháo sáng, đội cứu hộ sẽ nhanh nhất đến cứu trợ.Trong quá trình dã ngoại,các em chú ý nhớ đi theo đội, đừng để bị lạc.
Các em thu thập càng nhiều tài nguyên càng tốt, đội thắng cuộc sẽ nhận được mỗi người 1 viên đá ngũ sắc.Chúc các em may mắn.
“Đá ngũ sắc là gì vậy.” một bạn tò mò hỏi
Mục Hạo lên tiếng trả lời:
“Đá ngũ sắc là loại đá có thể giúp tăng tỉ lệ đột phá lên trung cấp, đối với những học sinh mới như chúng ta thì thật sư là báu vật.”
“Woa, thật sao, chúng ta phải cố gắng lấy được đá ngũ sắc này.”
“Nhìn xem, xem ra phải có đến hơi trăm đội tham gia mà chỉ có 1 đội giành được, thật quá khắc nghiệt đi.”
Tiếng chuông vang lên, một vị hướng dẫn cuộc thi trinh trọng nói:
“Tất cả các em, đã đến giờ, chúng ta xuất phát, trước khi mặt trời lặn nhớ quay lại.”
Tiếng chuông vừa vang lên, các đội thi nhau tiến vào rừng Tây Đô, mỗi bạn đều được trang bị pháo sáng phòng ngừa lúc nguy cấp.Phải biết trong rừng rậm, nguy hiểm có thể xảy đến bất cứ lúc nào.
Đội của Mục Hạo và Phong Thanh Dương đều đồng thời tiến vào.Dĩ nhiên Ngô Hiền sẽ chọn đội Phong Thanh Dương rồi.
Đi khoảng nửa tiếng là đã vào trong rừng, lúc này cũng đã qua khu vựa an toàn của nhà trường.
Nơi đây là phần rìa của rừng rậm Tây Đô, hơn 100 dội tiến vào mà hầu như giống những hạt cát trên sa mạc, đều không thấy dấu vết của những đội khác đâu.Chỉ có thể nói là quá rộng đi.
Càng vào sâu, phương hướng càng trở lên khó định vị,Những cây cổ thụ cao chọc trời hầu như che hết ánh mặt trời chiếu qua. Không gian trở lên tĩnh lặng, thi thoảng nghe thấy vài tiếng chim hót vang vọng trong khu rừng. Bên cạnh đó, dưới những thân cây cổ thụ, rất nhiều các loại thảo dược mọc xung quanh như : linh chi, nhân sâm, tuyết sương,lam thạch thảo....
Những học sinh thi nhau đi hái lượm.
Nhóm Phong Thanh Dương vừa đi vừa thu hoạch rồi, kết quả thu hoạch không tồi ha.
Đi tiếp 1 đoạn, phía trước là 1 ngọn đồi, những cánh đồng cỏ xanh mượt, gió xuân tươi mát thổi qua cảm giác thật sảng khoái.
Một bạn vội vàng nói lên: “Nhìn kìa, là yêu thú
Đâu đâu?
Kia, hình như là thỏ ngọc, và nai vàng
Đó là yêu thú cấp 1, hầu như không có khả năng chiến đấu, chúng ta đến gần xem đi.”
Tất cả mọi người đây đều là lần đầu tiên gặp yêu thú không khỏi tò mò.
“Woa,đẹp quá,dễ thương quá đi” Ngô Hiền nhẹ nhàng nói。
Tất cả đám con gái trong đội mắt trở nên hình trái tim khi nhìn những yêu thú này.
Tô Lâm cất giọng nói: “yêu thú cấp 1 à, những yêu thú này giá trị rất cao, nếu thu hoạch đem về rất có thể sẽ giành được đá ngũ sắc.”
Vừa nói xong đám con gái quay ra lườm nguýt, Tô Lâm nghiêng người về phía sau, tay dơ lên trước than: “ế.......”
Phong Thanh Dương thấy vậy vội nói: “thôi thôi, chúng ta đi thôi, không săn bắt được ma yêu cấp 1 này rồi.”
Vậy là cả nhóm tiếp tục.
Về phía đám người của Mục Hạo, đám người này tính ra cũng xuất phát cùng vị trí với đám người Phong Thanh Dương, nên cũng có thể nói cũng không có cách quá xa đám.
Nhưng con đường họ đi thật sự không thoải mái chút nào.
Thúy Kiều vội than: “đi cả tiếng đồng hồ vẫn chả thấy linh dược thảo dược gì, chỉ toàn thấy trên đường toàn là sỏi đá không à.Mục Hạo, ngươi có biết dẫn đường không vậy.”
Mục Hạo gãi gãi đầu nói: “ta biết làm sao được,ta cũng là lần đầu đi vào nơi đây.”
Chợt thanh niên Hồ Sơn hô lên: “lại đây mau, ta tìm thấy đá ngũ sắc này.”
Cả đám đang chán nản nghe thấy vội vàng chạy lại nói: “đâu, đâu cho ta xem nào.”
Mục Hạo đang từ vẻ mặt vui mừng khi đến lại gần xem, nét mặt dần dần trở nên u ám nói:
“Mẹ nhà ngươi, ngươi xem lại coi, đây là đá mấy sắc”
Hồ Sơn đếm: :xanh, đỏ, tím, vàng hết rồi, thì là 4 sắc. 4 sắc cũng được, chỉ kém ngũ sắc 1 sắc, tác dụng chắc không thua kém nhiều đâu.”