Cho dù là người quen đối mặt với hắn cũng sẽ không nhận ra hắn là Giả Dung.
Quốc tử giám có mấy ngàn học sinh, người gác cổng cũng chỉ nhận ra hơn chục người quen, còn lại ở trong mắt bọn họ đều là xa lạ.
Khi Giả Dung dùng một diện mạo khác lạ đi ra ngoài, người gác cửa chỉ nhìn thoáng qua cũng không hề để ý. Hoàn toàn không phát hiện khuôn mặt này chưa từng xuất hiện qua trong quốc tử giám.
Đi vào trong một ngõ hẻm không người, Giả Dung lại hiện ra trước mặt người, bên cạnh lại xuất hiện thêm nhiều "người".
Du Chuẩn cũng dùng một khuôn mặt thật xa lạ, mướn một chiếc xe ngựa đưa Giả Dung đi tới một cửa hàng gần nhất.
Vì muốn làm nổi bật rung động, trước khi thi công Giả Dung cho Du Chuẩn kêu thợ thủ công dùng vải vây quanh cửa hàng, che kín kẽ không cho người ngoài nhìn thấy được cửa hàng dùng tài liệu gì trang hoàng.
Xung quanh còn có người chuyên môn canh gác, cho dù người trải qua trong lòng có tò mò cũng không cho phép tới gần.
Hôm nay cửa hàng này cũng vừa lúc toàn diện làm xong.
Khi Du Chuẩn cùng Giả Dung từ cửa nhỏ đi vào trong cửa hàng, một đám thợ thủ công đứng nơi đó, thần sắc mê say nhìn "tiên cung" do chính mình xây dựng mà thành.
Mặt sàn trải gạch men sứ đồ án đóa hoa, mấy khối thành một tổ hợp, sau đó lại tổ hợp thành đóa hoa phù dung thật lớn. Mặt gạch mềm nhẵn tỏa sáng, thậm chí còn ảnh ngược hình ảnh của người nhìn, giống như được đánh lên một tầng sáp.
Nhóm thợ thủ công thật cẩn thận giẫm lên, không dám dùng sức, sợ giẫm vỡ bảo bối.
Lại nhìn lên vách tường, trắng như tuyết, mỗi mặt dán một tờ giấy thật dài rộng, là tường giấy hoa sen lập thể xanh biếc yêu kiều.
Một phòng hoa sen tư thái đều khác nhau, đóa đóa hoa xen lẫn trong lá sen xanh ngắt, vô hạn làm người mơ màng.
Mỗi một thân cành, mỗi một đóa hoa, mỗi một lá cây thậm chí là cánh hoa đọng giọt sương, con ếch khéo léo nằm trên lá sen, đều có thể đưa tay đụng chạm tới hình dáng, có thể nói trông vô cùng sống động.
Lại nhắc tới từng dãy bàn chỉnh tề.
Bàn hình hoa sen, ghế là hình lá sen càng nhỏ hơn nhiều, do một cành sen chống đỡ, ngọc nhuận tinh tế, xem ra như là đồ sứ, nhưng thực tế do thứ gì làm thành thì nhóm thợ thủ công cũng nhìn không ra.
Bàn hoa sen, do bốn ghế lá sen vây quanh chính giữa. Mỗi bàn cách nhau dùng loại dây không biết là vật gì ngăn cách, mỗi bàn đều bỏ trống khoảng giữa làm thành một hành lang thẳng tắp trống trải.
Người vừa tiến đến lại giống như đặt mình trong tiên hồ hoa sen cùng phù dung, rong chơi trong một mảnh hải dương xanh biếc cùng phấn hồng phơn phớt.
Trong ngày hè nóng bức, chỉ mới dùng đôi mắt nhìn thấy tâm lý thợ thủ công đã cảm giác thật mát mẻ, giống như trời nắng nhiệt liệt cũng không làm người khó chịu đựng như vậy.
Cửa lớn ra vào là một tầng cửa lưu ly trong sáng như thạch anh.
Khối lưu ly lớn như vậy, tìm không ra một tia tạp sắc, tính chất không thể xoi xét. Tìm chuyên gia đánh giá giá trị, trăm vạn lượng bạc vẫn còn thiếu. Xuất ra phòng đấu giá đi một lần, toàn bộ vương tôn quý tộc trong kinh thành đều sẽ điên cuồng tranh đoạt.
Trong đó có một thợ thủ công vươn tay cẩn thận sờ lên một mặt thủy tinh. Cảm nhận được lạnh lẽo, bóng loáng, dưới sự kích động tay hắn không khống chế được run rẩy.
Tường lưu ly quả thật quý trọng vô cùng, nhưng toàn bộ thợ thủ công thống nhất cho rằng một đồ vật khác trong cửa hàng mới là chân chính vô giá.
Đó là đèn treo hoa sen lưu ly giắt trên trần nhà, lớn cỡ mấy người mới ôm hết. Càng làm người khó thể tin chính là đóa hoa lưu ly kia hoàn mỹ quá độ, hiếm có tuyệt thế, đẹp như ảo mộng, khiến người nhìn thấy muốn điên cuồng.
Nhóm thợ thủ công duy nhất cảm thấy được kỳ quái chính là, đèn hoa sen cũng không có chỗ cho dầu thắp hay là ngọn nến, cũng không biết làm sao có thể thắp sáng.