Giả Dung hoảng sợ, vội vàng bò lên nhìn qua Trầm Nhược Hư hỏi:
- Đã trễ thế này, tại sao huynh không gọi ta?
- Nhìn đệ ngủ thật ngon, luyến tiếc.
Trầm Nhược Hư cầm áo ngoài mặc vào cho hắn, lại cầm lược chải tóc cho Giả Dung, dùng trâm bạch ngọc mới tặng đêm qua gài tóc cho hắn.
Giả Dung ôm mặt hắn hỏi:
- Huynh có phải là thừa dịp ta ngủ, trộm ăn mật hay không.
Trầm Nhược Hư gật gật đầu, thuận thế hôn lên môi của hắn, cười hỏi:
- Ngọt sao?
Giả Dung cúi đầu mang giày, ra vẻ khinh thường nói:
- Chỉ có một chút ngọt.
Nghe vậy Trầm Nhược Hư bật cười, trong mắt lóe lên vẻ khoái trá.
Một ngày chưa ăn cơm, trong bụng Giả Dung trống trơn, kêu không ngừng.
Ăn hai chén cháo loãng ấm bụng, Giả Dung chỉ vào cái bàn dưới chân giường cách đó không xa nói:
- Đi lấy cây kéo cho ta, cùng một cái túi hương, huynh đều mang hết lại đây.
Trầm Nhược Hư buông đũa lập tức làm theo.
- Đệ lấy kéo cùng túi thơm làm gì?
Trầm Nhược Hư tò mò hỏi.
Giả Dung trầm mặc không nói, tiếp nhận cây kéo cắt xuống vài sợi tóc của mình.
Trầm Nhược Hư khẽ động, đã ý thức được mục đích của Giả Dung.
Ngay sau đó quả nhiên nhìn thấy Giả Dung cuộn tóc bỏ vào trong túi hương.
Cột chắc miệng túi, Giả Dung kéo Trầm Nhược Hư, đem túi hương đựng tóc của mình đeo vào ngang hông của hắn.
Trầm Nhược Hư nhìn chăm chú vào ánh mắt Giả Dung, đáy mắt phập phồng như mặt hồ cuộn sóng.
- Tín vật đính ước, mang theo bên người, đánh mất không để yên cho huynh.
Giả Dung nói xong kéo tay Trầm Nhược Hư đi ra cửa:
- Đi thôi, nên đi quốc tử giám.
Vừa đi được hai bước, Trầm Nhược Hư đột nhiên đứng lại, kéo Giả Dung vào trong lòng, thấp giọng nói:
- Không vội, sáng mai đi cũng được.
- Không..
Giả Dung phát hiện ý đồ của hắn, muốn nói không được nhưng sau đó nín bặt.
Ngày kế, hai người vội vàng chạy tới quốc tử giám.
Nghỉ giữa khóa, Tống Thanh nhìn bộ dáng cảnh xuân đầy mặt của Trầm Nhược Hư, không cần hỏi cũng biết đêm thất tịch của hắn trôi qua quả thật thập phần tuyệt vời.
Qua xong rồi đêm thất tịch điên cuồng, cũng sắp đến thời gian cửa hàng sách của Giả Dung tuyên bố phần thưởng.
Một ngày trước khi bóc thưởng, Giả Dung tùy ý viết ra mười sáu số thứ tự, giao cho Sở Ô mang đi.
Ngày chính thức tuyên đọc phần thưởng, trước cửa hàng dòng người tấp nập.
Xét thấy không gian cửa hàng không đủ chứa nạp toàn bộ dòng người, Sở Ô dứt khoát không cho người vào cửa.
Cửa lớn đóng lại, mọi người đứng bên ngoài đường cái, Sở Ô rõ ràng đem đường lớn làm thành sân bãi bóc thưởng.
Hắn đứng trên ban công lầu hai, nhìn biển người ồn ào bên dưới, cao giọng hô:
- Yên lặng! Đều yên lặng! Phía dưới ta tuyên bố số thứ tự trúng thưởng, chư vị mời xem trọng nội dung trong trang giấy của mình, cẩn thận nghe ta tuyên đọc con số.
Bên dưới nhất thời yên lặng.
Mọi người khẩn trương nhìn lên Sở Ô.
Sở Ô nói:
- Đầu tiên, cần tuyên bố chính là mười số thứ tự giải thấp nhất, theo thứ tự là 666..
- A!
Một trung niên nhân tròn trịa lập tức kích động hét rầm lên:
- Là ta! Là ta! Ta đã lấy được thưởng!
Trong đám người nháy mắt bắn ra vô số ánh mắt hâm mộ, ném lên thân người may mắn đầu tiên.
Sở Ô ngăn cản nói:
- Còn chín số chưa tuyên đọc, vị nhân sĩ may mắn này mời yên tĩnh một chút.
Người nọ liên tục che miệng lại, đứng tại chỗ nhảy cẫng lên, nhưng không tiếp tục ồn ào.
Sở Ô tuyên bố:
- Người thứ hai là 1314..
- A! Là ta! A cha con đã trúng thưởng!
Lần này là một thiếu niên mười mấy tuổi, vẻ mặt phấn khởi cầm cánh tay cha mình lắc mạnh.
- 520!