Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 121




Tiểu Tích Xuân hạ thấp giọng nói:

- Đây là Dung ca nhi tặng. Nhưng nhị lão gia cùng Liễn nhị tẩu tử đều không thích Dung ca nhi, các ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết. Nếu có chút người hỏi, mọi người cứ nói là Họa Mi tỷ mua từ bên ngoài về.

Mọi người gật đầu, vây một chỗ ôm con rối chơi đùa, hoặc là lật xem tranh châm biếm.

Sau một lúc lâu, tiểu Bảo Ngọc đang nhìn chằm chằm "Sư Tử vương" đột nhiên ngẩng đầu, tinh thần dâng trào, vẻ mặt phấn chấn.

Hắn ôm sát tiểu sư tử của mình, nói năng có khí phách:

- Ta quyết định, sau này ta muốn trở thành nam tử hán giống như Sư Tử Vương.

Giả Hoàn nghe xong hưng phấn nói:

- Ta cũng phải làm một người giống như Ngư Ngư, tìm một đám tiểu đồng bọn, nơi nơi đi mạo hiểm!

Nói xong hắn hâm mộ liếc mắt nhìn tiểu sư tử của Bảo Ngọc. Thật đáng tiếc không có con rối Ngư Ngư, muốn có.

Mấy nhi đồng ở lại chỗ Tích Xuân chơi cho tới trưa, khi nghe được người hầu gọi về dùng cơm, mới lưu luyến cáo biệt nhau, mang theo lễ vật về chỗ ở của mình.

Tập Nhân hầu hạ bên người tiểu Bảo Ngọc, buổi sáng cũng không cùng hắn đi qua chỗ ở của Tích Xuân, nhìn Bảo Ngọc hai tay ôm chặt con rối sư tử trở về, lập tức chạy tới nói:

- Đây là vật gì, nhị gia từ đâu có được? Những đồ vật không rõ lai lịch gì đó không thể nhận, bằng không làm cho tiểu nhân hãm hại thì không xong.

Khi nói chuyện còn muốn đưa tay giật lấy tiểu sư tử của Bảo Ngọc.

Bảo Ngọc đẩy bàn tay vươn ra của Tập Nhân, trừng mắt nói:

- Đây là Tích Xuân muội tặng lễ vật cho ta. Người trong nhà cấp cho đồ vật, sao tới miệng của ngươi lại biến thành không rõ lai lịch gì đó?

Tập Nhân ỷ mình là người do Giả mẫu ban thưởng tới, lại được Vương thị thích, tự cho rằng mình là đệ nhất nhân bên người Bảo Ngọc, xưa nay quản hắn rất rộng. Những nha hoàn cùng gã sai vặt khác đều chướng mắt nàng, giờ phút này nhìn thấy Tập Nhân chọc giận Bảo Ngọc, lập tức gạt mở nàng, che chở Bảo Ngọc cùng tiểu sư tử của hắn vào phòng.

Tập Nhân giậm chân đuổi theo đi vào, vừa lúc nhìn thấy Minh Yên thả hai quyển tranh châm biếm lên mặt bàn, mở ra một quyển trong đó cấp cho Bảo Ngọc nhìn xem.

Nàng gom qua nhìn thoáng qua, nhất thời nhíu mày, giật lấy quyển sách không cho Bảo Ngọc nhìn xem.

- Nhị gia đừng nhìn, nhị lão gia mà biết sẽ tức giận.

Bảo Ngọc khẩn trương đoạt lại quyển "Sư Tử Vương" của mình, cả giận nói:

- Ngươi tiếp tục vượt khuôn, cũng không cần ở lại trong phòng của ta hầu hạ.

Tập Nhân đỏ mắt, ủy khuất nói:

- Lời này của nhị gia thật đả thương ngươi, nô tì cũng là vì tốt cho ngài.

Xem ra trước kia mình đối với người hầu rất tốt, trái lại nuôi lớn tính tình của bọn hắn, leo đến trên đầu mình. Nhất là Tập Nhân này, từ nay về sau vẫn là cách xa một chút tốt hơn.

Tiểu Bảo Ngọc hừ nhẹ nói:

- Hai quyển sách này là hoàng thượng tự mình chỉ định cấp cho chư vị hoàng tử công chúa nhìn xem. Đám quan viên trong triều tranh nhau mua về nhà, hiện giờ bên ngoài đều bán đứt hàng, ngươi không biết cũng đừng lắm miệng. Mau đi ra, chỗ này của ta không cần ngươi hầu hạ.

Lời này vốn là Họa Mi nói cho Tích Xuân nghe, Tích Xuân học vẹt nói lại cho mấy người Bảo Ngọc nghe, hiện giờ Bảo Ngọc cũng rập khuôn đem ra ngăn chặn miệng của Tập Nhân.

Tập Nhân biến sắc, còn muốn nói chuyện lại bị Minh Yên đẩy ra ngoài cửa, cùng một người khác ngăn cản trước cửa không cho nàng đi vào phòng.

Mặt trời lên cao, trong Giả trạch vang lên động tĩnh.

Xuyên thấu qua màn lụa mỏng như sương mù, lờ mờ có thể thấy được hai thân thể chặt chẽ quấn lấy nhau.

Không bao lâu Giả Dung lấy tay Trầm Nhược Hư gác trên người mình, chống thắt lưng mỏi nhừ mè nheo ngồi dậy.

Hắn cúi đầu nhìn dấu vết hoa mai dày đặc trên người mình, hoành liếc mắt nhìn Trầm Nhược Hư đang nằm bên cạnh nhắm nghiền mắt, đưa tay xốc lên màn lụa, cẩn thận xuống giường.

Tùy ý phủ thêm cái áo, Giả Dung hướng ngoài cửa kêu một tiếng:

- Đưa nước ấm vào, ta muốn tắm rửa.

Hắn vừa dứt lời, không bao lâu nước ấm đưa vào nhà.

Nghe tiếng nước sau bình phong, Trầm Nhược Hư tỉnh lại, thấy bên cạnh không có Giả Dung, đứng dậy đi ra sau bình phong.

Giả Dung không chút khách khí cũng không quay đầu lại nói:

- Qua đây giúp ta kỳ cọ.

Trầm Nhược Hư cầm khăn ướt mềm nhẹ lau chùi lưng cho hắn.

Tắm lên tắm lên, Trầm Nhược Hư bỗng nhiên cúi đầu hôn lên gáy Giả Dung.

Sau một đêm, thân thể Giả Dung đang ở trong thời gian mẫn cảm, Trầm Nhược Hư vừa hôn hắn liền theo phản xạ khẽ rên rỉ một tiếng.

Thanh âm như mở ra công tắc trong thân thể Trầm Nhược Hư, ánh mắt hắn tối sầm lại, đứng lên bước vào trong thùng tắm.

Một canh giờ sau, Trầm Nhược Hư ôm người đi ra, bỏ lên giường.

Giờ này khắc này, hai má Giả Dung nổi một luồng đỏ ửng thản nhiên, đôi mắt động tình khép nhẹ, toàn thân da thịt lộ ra một luồng phấn hồng.

Trong lúc người nào đó hầu hạ mặc lại quần áo, Giả Dung đột nhiên bắt lấy cánh tay Trầm Nhược Hư cắn một cái.

- Lần tới không được đòi lấy không chừng mực như vậy.

Tức giận nói một câu, Giả Dung xoay người ghé trên giường:

- Thắt lưng quá mỏi, xoa bóp cho ta.

Nghe vậy đầu sỏ gây nên nhanh chóng lại nhu vai đấm chân nhu eo.

Bất tri bất giác Giả Dung đã ngủ.

Đợi khi hắn lại mở mắt, mặt trời đã chậm rãi lặn về phía tây.