Editor + Beta-er: ToruD
Cuối cùng chọn đầu tháng ba làm ngày nhập liệm cho Thái hoàng Thái hậu, đầu tháng tư an táng.
Không biết có phải trùng hợp hay không, trước hôm chôn cất Thái hoàng Thái hậu một ngày trời đổ tuyết dày, có lẽ đây chính là trận tuyết đầu mùa ở Loan thành, đánh dấu khởi đầu của mùa đông năm nay.
Lúc trước tuyết đầu mùa ở Loan thành thường diễn ra vào lập đông nhưng mùa đông năm nay lại kéo dài tới tân niên, khó trách lúc trước Khâm thiên giám từng khẳng định trên trời xuất hiện hiện tượng lạ.
Nghĩ tới điều này Hình Thần Mục lại thấy hơi buồn cười, hắn thực sự không thèm để ý tới.
Hôm nay tâm tình hắn không tồi, thấy bên ngoài tuyết rơi dày đặc, dứt khoát khép tấu chương trong tay lại, đứng dậy nói với Trác Ảnh: “Đi, bồi trẫm tới đình giữa hồ thưởng tuyết.”
Nước hồ Nam Minh đã đóng băng, Hình Thần Mục dẫn Trác Ảnh trực tiếp giẫm lên mặt băng đi ra giữa hồ.
Đi được vài bước, Trác Ảnh lên tiếng nhắc nhở: “Thánh thượng, mặt băng trơn trượt, ngài nhớ cẩn thận một chút.”
Hình Thần Mục nghe thế dừng bước, hơi nhếch lông mày, hỏi: “Đã vậy, Trác khanh còn không tới giúp trẫm à?”
Trác Ảnh vốn có võ công, tất nhiên sẽ không lo sợ mặt băng như này. Nghe thấy thế liền đi tới bên cạnh Hình Thần Mục, tùy ý để Hình Thần Mục khoác tay lên cánh tay y.
Lúc hai người đi tới giữa hồ thì đã có tiểu thái giám chuẩn bị xong lò sưởi trong đình, lúc này đang vây quanh lò sưởi, không cảm thấy rét lạnh mấy.
Hình Thần Mục thu bàn tay đặt trên khuỷu tay Trác Ảnh về, vô cùng tự nhiên giúp y phủi đi mấy bông tuyết bám trên người y. Do động tác này mà hai người dựa vào nhau rất gần, Trác Ảnh tạm thời chưa kịp phản ứng, qua một lúc lâu sau mới lo lắng lùi về phía sau mấy bước: “Thánh thượng…”
“Đừng nhúc nhích, cơ thể ngươi ấm, tuyết sẽ tan ra thấm vào y phục.”
Trác Ảnh chỉ có thể hơi cúi đầu, không nhúc nhích để mặc động tác của Hình Thần Mục, tim đập loạn nhịp chứng tỏ tâm tình lúc này của y rất khẩn trương.
Mấy người đứng chờ trong đình đã lui cả, không được Hình Thần Mục phân phó sẽ không dám tùy tiện tới gần. Đợi Hình Thần Mục thu tay lại xong, Trác Ảnh cũng học theo hắn, cẩn thận giúp hắn phủi sạch tuyết dính trên người.
Lúc di chuyển đến trước trán khó tránh được đầu ngón tay có thể chạm vào làn da. Vừa lúc có cơn gió thổi qua khiến làn da Hình Thần Mục hơi lạnh, ma xui quỷ khiến thế nào khiến Trác Ảnh dán bàn tay lên, dường như muốn ủ ấm nơi đó giúp hắn.
Hai người nhất thời không mở miệng, không khí xung quanh có hơi kiều diễm. Vẫn là Hình Thần Mục hồi thần trước, nâng tay cầm lấy cổ tay Trác Ảnh, khàn khàn nói: “Được rồi.”
“Thật có lỗi, thuộc hạ…” Mặt Trác Ảnh thoáng cái đỏ bừng, ngay cả khi đã được nửa mặt nạ che chắn vẫn không cách nào có thể nói đầy đủ một câu được.
Hình Thần Mục âm thầm hít một hơi thật sâu, áp chế dục vọng không nên có đang dâng lên, tận lực dùng giọng điệu bình thản nói: “Vậy là được rồi, chúng ta thưởng tuyết đi.”
Lúc này tuyết đã rơi xuống được một lúc, chạc cây bên hồ vốn trụi lủi đã tích được một lớp tuyết trên cây; mái hiên, lan can cũng được phủ một lớp tuyết trắng xóa. Hoàng thành vốn là nơi uy nghiêm túc mục, hiện giờ vì tuyết trắng mà lại thêm vài phần nhu hòa.
Nhưng tâm tư lúc này của cả hai đều không phải đặt lên việc thưởng tuyết.
Trong lòng Trác Ảnh vẫn mãi ảo não hành động vượt quá giới hạn của mình, lại lo lắng gần đây mình không thể khống chế được bản thân, cứ mãi thế này không biết liệu có thể tiếp tục đảm nhận chức vị Thống lĩnh Ảnh vệ hay không.
Mà Hình Thần Mục cũng không khá hơn là bao. Hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng sự tự chủ mà trước đây hắn luôn tự hào lại cứ thế mất sạch trước mặt Trác Ảnh, chỉ đơn giản là một chút đụng chạm nhỏ nhặt thôi đã khiến hắn cảm thấy có hơi khó làm chủ được bản thân.
Còn chưa đợi hai người suy nghĩ cẩn thận, trong tầm mắt Trác Ảnh đã xuất hiện hai thân ảnh, y lập tức nói: “Thánh thượng, người xem kìa, bên kia không phải là Nghiêm công công và cung nữ sao?”
Hình Thần Mục giương mắt nhìn thì thấy Nghiêm Thanh cùng cung nữ Tiểu Oánh đang rẽ khỏi ngự hoa viên, đi sang một nơi khác.
Bởi vì khoảng cách khá xa, Hình Thần Mục không thể nhìn rõ phương hướng cụ thể mà bọn họ đi tới, con đường kia có lẽ là đi thẳng tới Hiên Minh điện mà cũng có thể là đi thẳng tới nơi Ninh thượng cung đang ở tạm.
Trác Ảnh thấy bóng dáng hai người, nhíu mày hỏi: “Hôm nay Thánh thượng sai Nghiêm công công truyền tin tức gì ra ngoài thế.”
Y biết Hình Thần Mục sai Nghiêm Thanh tiếp cận Tiểu Oánh. Nhưng mấy lần Hình Thần Mục phân phó Nghiêm Thanh làm việc cũng không có y ở bên cạnh, không cách nào biết được hai người kia đã tiến triển tới giai đoạn nào rồi.
Hiện giờ liếc mắt cũng có thể thấy Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh rất thân mật, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy muốn đề phòng.
Ánh mắt Hình Thần mục dừng trên bóng dáng của hai người kia, trong mắt hiện lên một tia lo lắng nhưng trước khi Trác Ảnh phát hiện đã nhanh chóng khôi phục như lúc đầu. Hắn cười cười với Trác Ảnh, nói: “Là trẫm sai ông ấy thừa dịp hôm nay nhàn rỗi thì đến tìm cung nữ kia bồi dưỡng tình cảm. Không thì sau này tới thời điểm trẫm cần, người ta sẽ không tự dưng lại tín nhiệm ông ấy được.”
Trác Ảnh nghe thế an tâm hẳn: “Thánh thượng quả nhiên suy nghĩ chu toàn.”
Hình Thần Mục dời tầm mắt lên mấy bông tuyết đang lượn lờ ngoài đình, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Tất nhiên không phải hắn sai Nghiêm Thanh đi gặp Tiểu Oánh, Nghiêm Thanh cũng không nhắc tới chuyện này với hắn. Gần đây mọi người đều chỉ quan tâm tới hậu sự của Thái hoàng Thái hậu, mấy ngày liên tiếp như thế khiến Nghiêm Thanh mệt nhọc vô cùng. Hiện giờ công việc đã kết thúc, hắn mới bảo đối phương hôm nay không cần tới điện hầu hạ mà phải nghỉ ngơi thật tốt.
Hiên Minh điện và ngự hoa viên ở hồ Nam Minh nằm ở hai đầu khác nhau, ngăn cách bởi hồ Nam Minh rộng lớn. Nếu không phải Hình Thần Mục nhất thời nảy sinh hứng thú đi thưởng tuyết thì căn bản sẽ chẳng có cơ hội thấy một màn như này.
Hôm sau, Hình Thần Mục tìm một cơ hội không có mặt Trác Ảnh, tựa như lơ đãng mà hỏi Nghiêm Thanh: “Hôm qua nghỉ ngơi thế nào?”
Nghiêm Thanh thấy Thánh thượng quan tâm mình, có hơi thụ sủng nhược kinh chắp tay nói: “Hồi Thánh thượng, sau khi nô tài trở về thì chỉ ở trong phòng, nghỉ ngơi rất tốt.”
Thấy Nghiêm Thanh không nói tới chuyện gặp mặt Tiểu Oánh, trong lòng Hình Thần Mục mơ hồ có dự cảm không tốt.
Nhưng trên mặt hắn vẫn không biểu lộ bất cứ thứ gì, chỉ nói chuyện phiếm thêm vài câu rồi cho Nghiêm Thanh lui xuống.
Vốn hắn sợ đánh rắn động cỏ, rút ảnh vệ bên cạnh Tiểu Oánh về, rồi lại sai người mỗi ngày quan sát kĩ càng.
Sau ngày hôm đó, Tiểu Oánh và Nghiêm Thanh cũng không thường xuyên gặp mặt nhau nữa, mà hễ có gặp mặt, tất cả nội dung giữa hai người đều sẽ được Nghiêm Thanh bẩm báo cụ thể với Hình Thần Mục. Cứ thế khiến Hình Thần Mục nhất thời không xác định được thái độ của Nghiêm Thanh.
—
Qua Tết Trung nguyên, Hình Thần Mục tính toán ngày, hôm đó hắn giao chiếc hộp kia cho Chương Thanh mang tới quân doanh trấn Bắc thì hiện giờ có lẽ đã nằm trong tay Hình Thần Tu rồi. Không biết đến khi nào Hình Thần Tu mới có cơ hội cầm miếng hổ phù truyền lệnh tam quân.
Hoặc là… Vĩnh viễn cũng không thể dùng.
Để Hình Thần Tu ở sát biên giới, đây mới thực sự là mục đích chủ yếu mà Hình Thần Mục muốn phái y tới trấn Bắc.
Nhưng hắn biết Vương huynh thực sự rất hiểu hắn, nếu trực tiếp nói mục đích với y chắc chắn Hình Thần Tu có thể từ đó suy đoán được tính toán của hắn. Vì an nguy của hắn, bất luận là thế nào y cũng sẽ không để hắn đạt được mục đích.
Thiếu đi bước mấu chốt này, đám Trần Tư và Ninh Viễn sẽ không mắc câu.
Hình Thần Mục vẫn chờ đợi, chờ từ những ngày đông giá rét cho đến đầu hạ, chờ lâu tới mức hắn dường như muốn từ bỏ con đường này thì cuối cùng hắn cũng chờ được một phong thư khẩn cấp đến từ nơi cách 800 dặm.
Vĩnh An vương Hình Thần Tu, cầm hổ phù hiện thân của quân doanh trấn Bắc, dẫn đầu 5000 binh mã đột phá vòng vây, giúp Tướng quân trấn Bắc Vệ Diễn đánh lui quân địch. Trấn Bắc quân đại thắng.
Tin tức này chẳng những tới kịp lúc mà thậm chí còn tốt hơn so với những gì Hình Thần Mục dự đoán —— Nhiễm Dĩnh thắng lợi.
Vì quá kích động mà lúc tay cầm mật chiết của hắn hơi run rẩy.
Trong lòng hắn hiểu rõ, lúc mà hắn nhận được phong thư mật chiết này từ Vệ Diễn thì chỉ sợ đám người Trần Tư cũng vừa lúc nhận được tin tức tương đồng.
Trần Tư sẽ biết được thân thể của cháu ngoại của gã đã sớm khỏi hẳn, thậm chí còn nhận được hổ phù lĩnh quân ở Bắc cảnh, tất nhiên trận tuyến đầu sẽ rối loạn. Đồng thời đối với Ninh Viễn mà nói, Trần Tư và Hình Thần Tu dù sao cũng có quan hệ thân quyến, sao gã ta lại có thể tiếp tục tín nhiệm đối phương như trước được nữa?
Đây chính là thứ mà Hình Thần Mục đã chờ đợi mấy năm, là thời cơ tuyệt vời mà hắn trù tính đã lâu.
Giờ đã là đêm khuya, vì đây là phong thư từ biên quan cách 800 dặm, hạ nhân không dám trì hoãn mà lập tức đưa tới Thừa Ương điện. Trác Ảnh canh giữ cạnh giường, thấy Hình Thần Mục cầm mật chiết mà vẻ mặt lại kích động, có hơi lo lắng: “Thánh thượng, trấn Bắc quân đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không, là chuyện tốt.” Hình Thần Mục đưa mật chiết tới tay Trác Ảnh, ý bảo y xem đi, “Chúng ta thắng rồi. Vương huynh đã tự tay gi ết chết Đại hoàng tử Thương Xuyên. Quân Thương Xuyên giờ như rắn mất đầu, mà gần đây thân thể Thương Xuyên đế bị bệnh nhẹ, việc lập ngôi hiện nay rất cấp bách. Nhị hoàng tử tất nhiên phải vội vàng trở về, làm gì còn tâm tư chinh chiến nữa.”
Trác Ảnh nhìn lướt qua chiết tử, cũng nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm: “Vậy là thân phận của Vĩnh An vương đã bại lộ rồi sao? Như thế nhỡ y sẽ gặp nguy hiểm thì sao?”
“Không sao.” Hình Thần Mục nhắm mắt, dường như là đang tự hỏi điều gì đó, chỉ chốc lát sau đã nói với Trác Ảnh: “Ba ngày sau, trẫm sẽ mở tiệc chiêu đãi các quan lại, chúc mừng Nhiễm Dĩnh ta đại thắng.”
Trong lòng Trác Ảnh vô cùng nghi ngờ nhưng thấy Hình Thần Mục đang vô cùng phấn chấn, cũng không nhiều lời nữa, yên lặng lui sang một bên.
—
Hôm sau, trời vừa sáng thì Hình Thần Mục đã đi tới Chính Tuyền cung thỉnh an Thái hậu, trong lúc đó hắn hỏi thăm: “Năm nay mẫu hậu dự tính khi nào khởi hành đi Thượng Thanh tự?”
Từ năm mà Hình Thần Mục bị tập kích ở Thượng Thanh tự, nhờ những tăng nhân tương trợ nên hắn mới bảo toàn tính mạng, Thái hậu cho rằng Hình Thần Mục có duyên với Thượng Thanh tự nên hàng năm nàng đều sẽ xuất cung đến Thượng Thanh tự tụng kinh lễ Phật, thay Hình Thần Mục cầu phúc.
“Giờ vẫn còn sớm, ai gia định đầu tháng tới mới khởi hành.” Thái hậu nói xong lại có hơi nghi hoặc, “Sao Mục nhi lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Nhi thần thấy mẫu thân gần đây vì chuyện của nhi thần mà lòng phiền muộn, không bằng sớm ra ngoài giải sầu đi. Gần đây nhi thần cũng có vài việc cần Vệ đại tướng quân làm giúp, vừa lúc có thể để ông ấy hộ tống mẫu hậu tới Thượng Thanh tự luôn.”
Vì chuyện của Thái hoàng Thái hậu quấy nhiễu mà Thái hậu dần dần đem chuyện lập hậu của Hình Thần Mục vứt ra sau đầu, cho tới khi Hình Thần Mục nhắc tới thì nàng mới ý thức được giữa mẫu tử hai người vẫn luôn tồn tại một vách tường ngăn cách, không khỏi có hơi hờn giận: “Nếu Thánh thượng biết ai gia quan tâm, sao lại không chịu hiểu đi.”
“Mẫu hậu à…”
Thái hậu ngắt lời hắn: “Được rồi, tạm thời đừng đề cập tới chuyện này nữa. Cứ theo ý của ngươi, ngươi muốn khi nào thì ai gia có thể theo Vệ tướng quân xuất phát?”
Hình Thần Mục tính toán ngày, nhanh chóng nói: “Bảy ngày sau ạ.”
Thái hậu cũng không có ý kiến gì nữa, nhanh chóng đáp ứng.
Trái tim Hình Thần Mục cuối cùng cũng buông xuống một nửa nhưng lại nghĩ tới chuyện lập hậu, hắn không nhịn được thở dài trong lòng. Chỉ vì trong tim hắn đã chứa đựng một người, không biết phải làm thế nào cho phải…