Editor + Beta-er: ToruD
Hình Thần Mục đau lòng cho thân thể Trác Ảnh nên sau khi trở về Thừa Ương điện thì lập tức cùng y đi nghỉ ngơi sớm. Nhưng đến giữa đêm, bên ngoài lại mơ hồ truyền tới động tĩnh khác thường. Trác Ảnh ngồi bật dậy, rút trường kiếm ra lách mình đi tới trước giường Hình Thần Mục bảo hộ. Trầm ngâm để ý đến động tĩnh bên ngoài, xác nhận không có âm thanh đao kiếm đánh nhau thì y mới thoáng an tâm.
Không bao lâu sau, Nghiêm Thanh gõ cửa, bẩm: “Thánh thượng, ảnh Thập Tam cầu kiến.”
Trác Ảnh thu kiếm, quay đầu lại thì vừa lúc thấy Hình Thần Mục mở mắt, thấy y canh giữ bên giường thì hỏi ngay: “Sao thế?”
“Hồi Thánh thượng, hình như bên Khang Thọ cung xảy ra chuyện, Thập Tam đang chờ ở bên ngoài.” Ảnh Thập Tam chính là một trong những Vân ảnh vệ được phái tới Khang Thọ cung theo dõi Thái hoàng Thái hậu.
“Truyền hắn vào đi.” Hình Thần Mục ngồi dậy, thấy Trác Ảnh tiến lên giúp hắn khoác ngoại bào thì lại bổ sung, “Ngươi mặc quần áo vào trước đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Lúc này Trác Ảnh mới nhớ tới chính mình lúc tỉnh dậy trên người chỉ mặc một cái áo lót mỏng tanh, giờ để Hình Thần Mục nhìn thấy khó tránh khỏi có hơi quẫn bách.
Nhưng y biết nhất định phía Khang Thọ cung đã xảy ra chuyện lớn, nếu không ảnh vệ sẽ không quấy rầy ngay giữa đêm thế này. Vì thế y cũng không dám lơi lỏng, nhanh chóng ổn định tinh thần rồi mặc y phục vào, sau đó mới cất cao giọng gọi người vào.
Một mình ảnh Thập Tam đi vào, để đám người Nghiêm Thanh đứng ở bên ngoài. Hắn thi triển khinh công, thoắt vài cái đã đi tới trước giường, quỳ xuống đất bẩm báo: “Thánh thượng, Thái hoàng Thái hậu đã hoăng thệ (chết).”
“Là tự sát sao?” Hình Thần Mục nhíu mày, dường như đối với chuyện này không ngạc nhiên mấy. Thấy ảnh Thập Tam lộ vẻ giật mình, hắn cười nhạo một tiếng nói, “Hoàng tổ mẫu của trẫm, e rằng đã chờ ngày này rất lâu rồi.”
Từ lần Hình Thần Mục cố ý tới Khang Thọ cung nói cho Thái hoàng Thái hậu biết Hình Thần Cận nhiễm bệnh hoa liễu, chặt đứt tia hi vọng cuối cùng của bà ta thì hắn đã lường trước được Thái hoàng Thái hậu chống đỡ không được bao lâu nữa.
Chỉ là không ngờ Hoàng tổ mẫu đến lúc chết cũng cố ý chọn ngày ngày sinh nhật của hắn mà tự sát, rõ ràng không muốn để hắn sống dễ chịu.
Hình Thần Mục không biết là nên bảo Thái hoàng Thái hậu cho tới khi chết vẫn tự cho mình là đúng hay là nên nói bà càng ngày càng hồ đồ.
Dù hiếu thuận tới đâu, có bận tâm tới huyết mạch tới đâu cũng không đến mức vẫn quan tâm đ ến một người lúc nào cũng chỉ suy nghĩ làm thế nào để có thể đẩy hắn vào chỗ chết được. Ngược lại, lúc trước hắn cố tình đi Khang Thọ cung chính là vì chờ ngày hôm nay.
Thái hậu dùng sự âm độc đối đãi với hắn, dù là ngấm ngầm hay công khai tính kế cũng đều đã thử. May là hắn mạng lớn, bên cạnh lại có Trác Ảnh che chở nên mới tránh thoát được một kiếp.
Thái hoàng Thái hậu cuối cùng gửi tới một phần “đại lễ” nhưng trong lòng hắn rất tò mò không biết rằng sau khi đám người Ninh Viễn sau khi nhận được tin tức “đồng lõa” của mình đã chết thì tâm tình sẽ ra sao nhỉ?
Hình Thần Mục vừa tính toán vừa nâng tay để Trác Ảnh giúp hắn thay y phục. Vốn dĩ việc này sẽ do thị y thái giám có chuyên môn đến làm nhưng hôm nay Hình Thần Mục không cho truyền người bên ngoài tiến vào nên hiện giờ Trác Ảnh mới đảm nhận việc này.
Ảnh Thập Tam thừa dịp này mà bẩm báo tường thuật lại tình huống.
Xung quanh Khang Thọ cung vốn do Cấm vệ quân trông coi nhưng kể từ lần Hình Thần Mục nói chuyện với Thái hoàng Thái hậu thì đã để 10 ảnh vệ chia làm hai nhóm âm thầm trông coi. Nhưng ảnh vệ cũng chỉ giám thị ở ngoài cung, cam đoan không có bất kì liên hệ gì với bên trong.
Đêm nay, ảnh Thập Tam đột nhiên nghe thấy bên trong cung truyền tới âm thanh huyên náo, sợ có biến cố nên hắn để lại hai tên ảnh vệ thủ bên ngoài còn chính mình thì cùng ảnh Ngũ và ảnh Thập đi vào điều tra. Chỉ thấy thái giám lẫn mama trong cung quỳ trên đất kêu r3n không ngừng, lại đi vào bên trong nhìn thì chỉ thấy Thái hoàng Thái hậu dùng lụa trắng treo lên xà nhà thắt cổ, người đã đi rồi.
“Giờ bên Khang Thọ cung sao rồi?” Hình Thần Mục hỏi.
“Hồi Thánh thượng, thuộc hạ đã tạm thời phong tỏa tin tức. Trước mắt mặc dù nhiều người nghe được trong Khang Thọ cung có động tĩnh nhưng cũng không biết bên trong cụ thể đã xảy ra chuyện gì.”
“Ừm, làm việc không tồi.” Hình Thần Mục cười cười, “Đi thôi, đi xem Hoàng tổ mẫu của trẫm cả đời tự phụ, tới lúc chết có chừa mặt mũi cho mình không.”
Hình Thần Mục mang theo hai người rời khỏi Thừa Ương điện, suy tư một lúc lại bảo Nghiêm Thanh và vài ảnh vệ canh giữ ở bên ngoài cùng đi về phía Khang Thọ cung.
Trong Khang Thọ cung, mấy cung nhân hầu hạ Thái hoàng Thái hậu vẫn quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết. Đây đều là tâm phúc của Thái hậu, hiển nhiên đã được Thái hậu dặn dò thật tốt, mục đích cũng vô cùng rõ ràng, chính là muốn làm ầm ĩ chuyện này lên.
Sau khi Hình Thần Mục đến nơi, hắn chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi nói với Trác Ảnh: “Truyền khẩu dụ của trẫm, cung nhân trong Khang Thọ cung làm việc chểnh mảng, không chiếu cố chu toàn dẫn tới Thái hoàng Thái hậu bị bệnh lâu ngày không thể chữa, qua đời ở Khang Thọ cung. Nay ban thưởng cho họ mỗi người một ly rượu, lấy đó để an ủi vong linh của Thái hoàng Thái hậu.”
Trác Ảnh đáp lời ngay: “Vâng, thuộc hạ sẽ sai người làm ngay.”
Ý chỉ vừa hạ, đám cung nhân thoáng cái đã sợ tới mức không khóc được nữa, hiện tại bắt đầu dập đầu xin khoan dung. Hình Thần Mục mặc kệ, sai người kéo bọn họ ra còn hắn tiếp tục đi thẳng vào trong cung.
Lúc điều tra trước đó, ảnh Thập Tam đã thả khối thi thể xuống đất, hiện tại vẫn còn nằm ở giữa phòng.
Thái hoàng Thái hậu trước khi treo cổ tự vẫn quả nhiên đã cố ý sửa soạn cho bản thân, dùng kim ngọc châu búi mái tóc bạc trắng chỉnh tề, thậm chí còn trang điểm rất tinh xảo. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể che giấu được sắc mặt tái nhợt sau khi tự vẫn, đầu lưỡi lộ ra ngoài, trên cần cổ xuất hiện vết hằn xanh đen rất rõ.
Hình Thần Mục lẳng lặng nhìn thi thể của bà ta, nhìn nữ nhân mà hơn hai mươi năm qua hắn gọi là Hoàng tổ mẫu hiện giờ lại rơi vào kết cục như thế này, tâm tình hắn rất phức tạp. Cũng không biết hắn nhìn đã bao lâu, trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay mang theo vết chai: “Thánh thượng, đừng nhìn nữa.”
“Đã xử lý tốt rồi à?” Hình Thần Mục hồi thần, sắc mặt ảm đảm, giọng điệu đã nhu hòa hơn một chút, “Thả chút tin tức Thái hoàng Thái hậu chết vì bệnh ra ngoài, người quanh Khang Thọ cung đều phải đổi thành ảnh vệ. Nếu không còn chuyện gì thì không cần đợi ở đây nữa, bồi trẫm về nghỉ ngơi.”
Trác Ảnh vẫn còn hơi lo lắng: “Nhưng mà động tĩnh lớn như thế, chuyện tự vẫn có thể giấu giếm được sao?”
Trên thực tế, Trác Ảnh không thể hiểu nổi được cách xử lý của Hình Thần Mục. Tuy nói Thái hoàng Thái hậu bỗng nhiên tự vẫn trong cung nhưng nếu truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng ít nhiều đến uy nghiêm của hoàng thất. Mà năm đó, chuyện bà ta ở Thượng Thanh tự mưu hại Hình Thần Mục, thế nhân đều đã biết cả, hoàn toàn có thể dùng cái cớ Thái hoàng Thái hậu bệnh đến điên cũng không thành vấn đề, có vậy mới không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Trác Ảnh không cảm thấy Hình Thần Mục sẽ quan tâm đ ến thanh danh của Thái hoàng Thái hậu nhưng hắn lại thà tiêu phí phần lớn nhân lực, mạo hiểm giấu giếm chuyện này đi. Thật là làm người ta khó hiểu.
“Tạm thời cứ giấu giếm đi đã, trẫm đã tính toán cả rồi.” Hiếm thấy có chuyện Hình Thần Mục không giải thích rõ với Trác Ảnh.
Trác Ảnh cũng không hỏi thêm nữa, cho vài Vân ảnh vệ võ nghệ cao cường tạm thời ở lại bảo hộ hắn, còn y lại dựa theo sự phân phó của hắn đi sắp xếp phong tỏa chuyện ở Khang Thọ cung.
Đợi Trác Ảnh rời đi, Hình Thần Mục mới gọi Nghiêm Thanh tới, phân phó: “Chuyện hôm nay, nếu Tiểu Oánh có hỏi, ngươi cứ lập lờ ứng phó cho qua, đừng nói Thái hoàng Thái hậu hoăng thệ vì bệnh cũng không được đề cập đến chuyện tự vẫn. Nếu nàng hỏi ngươi lần nữa, ngươi cứ nói với nàng rằng, sự thật không phải như lời đồn.”
Nghiêm Thanh trầm mặc một lát, hạ mắt đáp: “Nô tài đã hiểu.”
Thật ra Trác Ảnh nghĩ vậy cũng không sai, nếu đơn giản chỉ là chuyện Thái hậu tự vẫn, Hình Thần Mục không nhất thiết phải làm như thế.
Mục đích hắn làm vậy hoàn toàn là vì để cho người ngoài xem, hoặc cũng có thể nói, là làm cho đám người Trần Tư, Ninh Viễn thấy được sự tình không đơn giản như mặt ngoài.
Hắn cố tình giấu giếm như thế, lại bảo vệ chặt chẽ Thừa Ương điện sẽ khiến đối phương cảm thấy kì quái, muốn tìm hiểu rốt cục chuyện gì đang xảy ra.
Nhân cơ hội này, Nghiêm Thanh có thể dùng tin tức đổi lấy sự tín nhiệm của Tiểu Oánh. Mà phía bên Trần Tư tất nhiên cũng sẽ dùng tới nhân mạch của mình trong cung để tra xét, có lẽ rất nhanh thôi sẽ tra được không lâu trước đó hắn đã từng đi qua Thừa Ương điện. Nhưng chuyện hắn nói gì với Thái hậu, đối phương cũng vĩnh viễn không cách nào biết được.
Hình Thần Mục chẳng qua chỉ là muốn đảo loạn suy nghĩ của chúng khiến cho chúng không thể nhìn thấu thế cục. Bọn chúng càng nhanh loạn thì mới càng có lợi với hắn.
—
Hôm sau, Thái hậu cuối cùng cũng biết tin Thái hoàng Thái hậu hoăng thệ. Lúc nàng tới Khang Thọ cung thì Hình Thần Mục đã sai người mang thi thể Thái hoàng Thái hậu sắp xếp ổn thỏa, cũng bắt đầu bố trí linh đường.
Cho dù trong lòng hắn có rất nhiều bất mãn đối với Thái hoàng Thái hậu nhưng hắn vẫn phải tôn trọng lễ nghi tổ tiên để làm tròn chữ hiếu, cẩn thận chọn một ngày tốt cho Thái hoàng Thái hậu.
Dựa theo lễ nghi, sau khi Thái hoàng Thiên hậu hoăng thệ, Hoàng thượng phải miễn triều bảy ngày và mặc quần áo tang giữ đạo hiếu nên chắc chắn sẽ bỏ lỡ trừ tịch yến (tiệc rượu giao thừa). Hết bảy ngày còn phải phát tang rồi làm lễ mai táng, để mọi việc thuận buồm xuôi gió, e là một năm này trôi qua không yên.
Trác Ảnh thấy Hình Thần Mục mỗi ngày vất vả, vừa phải giữ đạo hiếu lại còn phải quan tâm đ ến quốc sự, trong lòng không khỏi oán hận Thái hoàng Thái hậu.
Ngược lại Hình Thần Mục đối với việc này có vẻ vô cùng lạnh nhạt, thấy Trác Ảnh để ý nên hôm trừ tịch đã tìm cơ hội nói với y: “Thật ra còn tốt hơn phải đối mặt với các loại tâm tư khác nhau của các triều thần trong tiệc rượu, giữ đạo hiếu vẫn còn thoải mái lắm. Chỉ là trẫm vốn muốn Tết Nguyên Tiêu năm nay sẽ mang ngươi xuất cung, hiện tại không có cơ hội nữa.”
“Tết Nguyên Tiêu?” Trác Ảnh không ngờ hắn còn có dự tính này, “Hiện giờ tình thế trong triều ác liệt, cho dù việc này không xảy ra, thuộc hạ cũng sẽ không để ngài tùy tiện xuất cung được.”
“Ở trong cung lâu ngày thực sự rất phiền muộn, chẳng lẽ Trác khanh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ra ngoài giải khuây một chút, nhìn xem cuộc sống dân chúng diễn ra như thế nào sao?” Hình Thần Mục mang theo ý tứ thăm dò hỏi.
Trác Ảnh lắc đầu: “Mong Thánh thượng lấy an nguy làm trọng.”
Hình Thần Mục than thở trong lòng. Trác Ảnh luôn quan trọng an nguy của hắn như thế, nếu ngày nào đó thực sự tiến hành kế hoạch, chỉ sợ sau khi hồi cung Trác Ảnh sẽ oán hắn mất.
Hiện giờ hắn đã đâm lao thì phải theo lao, đám Ninh Viễn chậm chạp không hành động, hắn cũng không chờ nổi nữa. Nhưng nhờ cái chết của Thái hoàng Thái hậu, vô hình trung lại giúp hắn đổ dầu vào lửa. Mắt thấy có lẽ sự tình có thể sẽ chuyển biến nhanh chóng, hắn lại bắt đầu cảm thấy sầu não vô cùng. Bên phía Trác Ảnh, hắn không biết phải lấy cái cớ gì mới có thể cam đoan không lộ sơ hở.
Trác Ảnh thấy Hình Thần Mục không nói gì, chỉ cho là hắn không vui với câu trả lời của mình. Nghĩ lại Hình Thần Mục từ nhỏ tới lớn chỉ luôn sống trong hoàng thành, cơ hội xuất cung thực sự rất ít. Hơn nữa sau chuyện tập kích ở Thượng Thanh tự, Tiên hoàng lại càng coi trọng sự an nguy của hắn, ngoại trừ những lễ tế bái lớn ra thì ít khi hắn được xuất cung. Sau khi đăng cơ hắn lại càng bận rộn quốc sự, căn bản không cách nào rút ra chút thì giờ để xuất cung.
Hình Thần Mục đâu có ngờ chuyện mình suy nghĩ tới xuất thần lại khiến Trác Ảnh suy nghĩ như thế, hơn nữa còn thành công khiến cho bản thân y mềm lòng. Đợi tới lúc hắn muốn mở miệng lại chợt nghe thấy Trác Ảnh nói: “Đợi sau khi loại bỏ phản quân, triều đình an ổn, thuộc hạ sẽ bồi Thánh thượng đi xem hội đèn lồ ng lúc Tết Nguyên Tiêu được không?”
“Được, một lời đã định.”