Vết Xước Của Tuổi Trẻ

Chương 2: Ăn cắp vặt




Mùa hè đã thật sự ghé đến, học sinh cũng đã rời xa mái trường được hơn ba mươi ngày, tiết trời lại càng oi bức hơn. Những tia nắng vàng rực rỡ của ông mặt trời đang nô đùa bên những áng mây xanh rờn, chúng quấn quýt nhau từ sáng sớm cho đến tận lúc hoàng hôn buông xuống đường chân trời.

Cô gái chống cằm, ánh mắt mông lung vô định nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ trước căn phòng nhỏ. Mùa hè đầu tiên của ba năm trung học phổ thông trôi qua một cách mệt mỏi và nhàm chán.

Từ khi vào hè, mỗi tuần, Xuân đều phải tất bận với việc học thêm ba môn tự nhiên của khối B. Thời khóa biểu cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán, những con số, những công thức khiến đầu óc Xuân như đình trệ, cả cơ thể mệt đến rã người.

Cũng bởi vì cô chưa bao giờ yêu thích các môn học tự nhiên nên mới cảm thấy mệt mỏi đến thế, những giờ học khô khan khiến đầu óc cô gái như quay cuồng.

Nhưng mà Xuân biết rõ một điều, trên đôi vai gầy của cô đang gánh vác kỳ vọng của bố mẹ, cô không còn cách nào khác là phải nỗ lực học cách chung sống với thứ mình không thích.

Hồi ức trở về buổi tối vừa kết thúc kỳ thi học kì hai lớp 10, trong bữa cơm tối, bố nói rằng ông mong cô có thể trở thành bác sĩ hoặc ít nhất cũng là một y tá hoặc dược sĩ gì đó.

"Bố biết con rất thích vẽ tranh nhưng cái đó làm sao ổn định bằng học y. Hè năm nay con bắt đầu ôn tập đi, bố sẽ sắp xếp giáo viên tốt cho con gái của bố."

Ông Trí gắp một miếng thịt sườn cho vào chén của con gái, giọng điệu ôn tồn nhưng đầy uy nghiêm, không cho phép chối từ. Xuân rũ mắt xuống chén cơm nhằm che giấu sự thất vọng và buồn bã nơi đáy mắt.

Giờ phút này, miếng thịt trong miệng có mùi vị đắng chát đến khó nuốt, có lẽ đó là hương vị của sự tuyệt vọng. Cho dù có khó chịu trong lòng thế nào thì cô gái nhỏ vẫn không dám cãi lời bố mẹ, chỉ có thể chấp nhận từ bỏ ước mơ.

Cô thầm nguyền rủa chính mình không có chính kiến, không thể đấu tranh, để mặc hoài bão của mình bị cả bố lẫn mẹ tìm cách bóp chết một cách dứt khoát đến tàn nhẫn, ngay cả khi nó chỉ mới bắt đầu nảy mầm.

"Vâng, con biết rồi thưa bố."

Giọng nói rầu rĩ của cô gái truyền đến. Sau khi nhận được câu trả lời khiến ông hài lòng, không khí trên bàn ăn mới dịu lại đôi chút. Ông Trí rất hài lòng với sự ngoan ngoãn, vâng lời của cô con gái. Trong lòng ông tính toán nếu con gái đậu đại học danh giá, ông có thể tự tin khoe khoang với cả dòng họ, không phải nghe những lời chế giễu rằng chỉ sinh được con gái.

"Tốt lắm, con cũng biết bố mẹ chỉ có mình con, con phải vâng lời bố mẹ chăm chỉ học hành rồi thi vào trường Y Hà Nội, như vậy mới khiến bố mẹ yên lòng"

"Bố con nói đúng, bố mẹ đã sống hơn nửa đời người, biết chắc cái gì là tốt nhất cho con, nhìn cô Lan, bạn của mẹ đó, cũng làm họa sĩ vẽ vời, bây giờ vẫn sống trong ngôi nhà cấp bốn cũ kĩ."

Bố mẹ của cô trò trò chuyện vô cùng ăn ý, mỗi người phụ họa một câu với mục đích bẻ gãy đôi cánh của cô gái nhỏ, sau khi thấy Xuân không nói gì mới hài lòng đổi chủ đề. Sau đó trên bàn ăn chỉ còn ông Trí và bà Hạnh nói liên hồi về công việc.

...

"Ơi, tớ đây, có chuyện gì thế?"

Chiếc di động nằm trên bàn rung liên hồi đã thành công kéo tâm trí Xuân trở về, vừa nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên di động, cô vui vẻ cong khóe môi, sau đó mới nhấn phím trả lời.

Đầu dây bên kia, giọng nói trong trẻo của Quỳnh truyền đến. Hai cô gái trao đổi với nhau đôi ba câu. Chuyện là hôm nay bà ngoại có việc bận nên nhờ Khiêm phụ giúp trông coi quán trà đá, Quỳnh hỏi cô có bận gì hay không, nếu có thời gian rảnh rỗi có thể đến quán trà đá gặp mặt.

Xuân ngước mắt nhìn về phía đồng hồ trên tường, thấy thời gian vẫn còn sớm mới đồng ý với cô ấy rồi dắt chiếc xe đạp màu trắng tung tăng đến điểm hẹn.

"Cậu nói thật không, anh hai của cậu bỏ thi học kỳ thật à?"

"Ừ, hôm ấy anh tớ không hề đến lớp, buổi chiều giáo viên chủ nhiệm gọi điện về nhà nên mới biết."

Vừa đến nơi, hai cô gái thấy Khiêm ngồi trầm ngâm, buồn bã đến lạ thường, mày mặt ủ dột, dò hỏi một hồi thì anh ấy mới kể rằng anh trai của mình đã không tham gia thi môn cuối cùng trong kì thi cuối kì.

Sau khi bố mẹ Khiêm biết chuyện nổi giận lôi đình, mẹ anh ấy ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, còn bố thì vừa tan sở liền về nhà đánh người anh kia một trận đòn thừa sống thiếu chết, sau đó còn bắt anh trai của Khiêm quỳ ở góc tường đến tận chín giờ tối.

Cả tháng qua, gia đình Khiêm đều bất hòa, bầu không khí gia đình ấm cúng dường như u ám đến nghẹt thở, những lời mắng nhiếc đầy tức tưởi của bố và tiếng than vãn thê lương của mẹ là thứ hai anh em nhà họ được nghe thường xuyên nhất.

Khiêm cũng vì thế mà càng muộn phiền hơn, vừa tức giận vì anh trai chểnh mảng học tập, cũng vừa thương anh trai phải nhận những lời mắng mỏ nặng nề từ bố mẹ.

"Thôi đừng buồn nữa, biết đâu hôm nay anh ta thi lại có kết quả tốt thì sao, hôm nay thi môn gì thế?"

Xuân rót cho Khiêm một cốc trà ấm. Sau khi Khiêm nói tên môn học thì trong lòng cô thầm thở dài. Cô đã hiểu lý do vì sao Khiêm lại buồn bã đến vậy rồi. Là môn ngữ văn, môn mà anh trai của Khiêm dốt đặc cán mai. Lần thi lại này chắc hẳn không khá hơn là bao, nếu không nói là tồi tệ.

"Tớ biết cậu rất tốt bụng, nhưng chuyện này dù sao cũng không liên quan đến cậu, cậu đừng buồn bã như thế, tớ với cái Xuân cũng buồn theo cậu luôn đây này."

Quỳnh nắm lấy cánh tay của Khiêm khẽ lắc nhẹ như vỗ về, cô ấy mỉm cười dịu dàng như an ủi người bạn của mình.

"Các cậu không cần phải an ủi tớ, nếu anh hai học lại tớ sẽ cố gắng phụ đạo cho anh ấy."

Khiêm mím môi cố nặn ra nụ cười nhưng trông rất khó coi. Hai cô gái biết trong lòng Khiêm, anh trai là người rất quan trọng, anh ấy rất quý mến anh trai của mình.

"Này, hai cậu ăn kem không?"

Quỳnh đột ngột quay sang nháy mắt liên hồi với Xuân, kí hiệu này sao cô có thể không nhận ra, Quỳnh là cô gái dịu dàng, tinh tế nhưng lại khá ngốc nghếch, cô ấy đang dùng cách dỗ trẻ con đơn thuần nhất để làm Khiêm vui, muốn Xuân phối hợp cùng.

Xuân rất nhanh đã hiểu ý, cô nhẹ gật đầu, ba người bạn trao đổi với nhau vài câu về tên các loại kem. Sau đó Xuân giao nhiệm vụ đi mua kem cho hai người bạn, cô sẽ ở lại đây phụ trách trông coi quán trà đá.

"Anh muốn uống gì ạ?"

Đang phe phẩy chiếc quạt giấy, Xuân thấy một bóng người phủ xuống chiếc ghế, cô lễ phép hỏi theo quán tính, nhưng gương mặt vẫn chưa ngẩng lên. Thấy bầu không khí yên ắng đến quái dị, Xuân lấy làm lạ, cô vừa ngước mắt liền sững người như chết trân, bốn mắt trừng to nhìn nhau trân trối trong giây lát.

"Á à, thì ra là cô, cuối cùng cũng để tôi gặp lại cô."

Việt theo bản năng nhanh chóng đưa hai tay che đũng quần. Lần trước cô đạp anh một phát khiến anh suýt chút nữa khỏi lấy vợ. Không ngờ rằng mới một tháng mà cô lại tự vác xác đến tìm anh, còn đang giúp trông coi quán trà đá của bà ngoại, không biết tình huống này nên gọi là lương duyên hay nghiệp duyên nữa. Việt thầm thở một hơi đầy phiền muộn.

Xuân cảm thấy cả cơ thể cứng đờ như thể đóng băng, cô tự hỏi, thế giới này lớn như vậy, sao mới có một tháng, cô lại gặp lại gã hư hỏng kia. Lần trước cô đạp một phát vào hạ bộ khiến Việt nằm vật ra sàn kêu la thảm thiết, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện anh một lần nữa đâu.

Xuân nghiêng đầu nhìn người ở trước mặt. Giọng nói trong treo mang theo ý tứ cảnh giác của cô gái vang lên.

"Anh muốn làm gì, không lẽ định ăn miếng trả miếng à?"

"Buồn cười chết mất, tôi mà ra tay thì cô chỉ có thể đi gặp ông bà sớm thôi, tôi không độc ác đến thế!"

Xuân cảm nhận được tinh thần của Việt rất tốt, anh đang vui vẻ ra mặt, cả gương mắt phơi phới như đón nắng xuân, giọng điệu thì vẫn sỗ sàng hư hỏng như cũ nhưng vô hại, nhẹ nhàng hơn hẳn. Cũng có lẽ vì lần trước ăn một cú đạp mạnh bạo của Xuân nên Việt sợ cô rồi chăng, Xuân thầm nghĩ.

"Chuyện lần trước cũng không phải lỗi do mình tôi, tại anh cứ hù dọa làm tôi sợ chết khiếp, nên tôi mới buộc làm thế, coi như hai chúng ta đều có lỗi, anh có thể bỏ qua cho tôi không?"

Việt suy tư trong chốc lát rồi nhẹ gật đầu, anh có thể mường tượng ra cô gái nhỏ lại bắt đầu dùng miệng lưỡi trơn tru của mình để thoái thác trách nhiệm đây mà.

"Cũng được thôi, nhưng cứ như vậy thì có vẻ hời cho cô quá đấy?"

Việt chau mày tỏ ra hơi chần chừ, Xuân hiểu ý liền hỏi anh có muốn đưa ra yêu cầu gì. Sau khi nghe xong, Xuân lập tức đáp không một tiếng dõng dạc. Thái độ kiên quyết của cô gái nhỏ khiến Việt liền liên tưởng đến con mèo nhà hàng xóm mỗi khi xù lông, anh ngờ vực dò hỏi.

"Tại sao?"

"Anh còn không biết xấu hổ à, không là không, đồ trong quán không phải của tôi nên tôi không thể tự ý đưa cho anh được."

"Chỉ là một bao thuốc thôi mà, cô đưa tôi bao thuốc, tôi với cô hòa nhau, sau này có vô tình gặp lại cô cũng không sợ tôi đánh cô."

"Ơ, anh bị dở hơi à, tôi đưa anh bao thuốc lá, đến khi mất hàng, ai đền tiền, không lẽ tôi?"

Xuân tức giận đặt mạnh cốc trà đá xuống bàn. Lần thứ hai gặp lại, cô biết thêm một khía cạnh xấu xa ti tiện trong con người của Việt, anh là kẻ chuyên dùng điểm yếu để uy hiếp người khác, loại mặt dày mày dạn khiến Xuân chỉ muốn đạp anh thêm vài phát cho hả cơn giận.

"Việc đó cô không cần lo, tôi sẽ tự giải quyết."

Việt khoác tay, ánh mắt vẫn thờ ơ như cũ, chuyện anh thường xuyên hút thuốc cũng không còn xa lạ với bà ngoại, huống chi đây là quán trà đá của bà, anh lấy một bao thuốc, cũng lắm bà chỉ quở trách vài ba câu.

Nhưng dáng vẻ lì đòn, ngang ngạnh vẫn khiến Xuân tức giận không thôi. Cô chưa thấy một gã ăn cướp nào có thể ngang nhiên ngồi thương lượng một cách trắng trợn, không biết xấu hổ như thế.

Từ trong cổ họng, một câu chửi buột miệng phát ra của Xuân. Từ lúc nãy giờ vì để thương lượng với anh mà Xuân đã không ngại xin lỗi rồi lại nhẹ nhàng ăn nói khép nép để chỉ anh quên thù hằn giữa hai người, chỉ mong Việt có thể bỏ qua món nợ kia mà thôi, nhưng không có nghĩa là cô phải tiếp tục nhân nhượng với người xấu làm chuyện trái đạo đức.

"Đồ ăn cắp vặt."

"Cô nói gì cơ, có gan nói lại lần nữa xem."

Có lẽ anh quá dễ tính với cô gái này, cùng cô trêu đùa đôi ba câu nên cô mới càng ngày càng lớn lối như vậy. Trên đời này, ba chữ ăn cắp vặt là ba chữ anh ghét nhất, nó khiến anh nhớ về tuổi thơ của mình. Việt nghiêm mặt, liếc đôi mắt sắc lẹm về phía Xuân.

Xuân cảm nhận được thái độ của Việt đã thay đổi. Cô dè dặt ngước mắt nhìn, chỉ thấy quai hàm anh căng chặt, đôi môi mím lại, anh đanh mặt tỏ vẻ không vui.

Thấy Xuân không hé răng lấy một lời, chỉ rụt vai một cách đầy sợ hãi, Việt đành thở ra một hơi thật mạnh, sau đó anh nhấc chân đá một cái thật mạnh vào chiếc ghế rồi rời đi...