Vết Nứt Con Tim

Chương 16




Mấy người bọn họ cứ như hợp tác xã, bày đầy trò chọc Sơn Chi cười, cô thật không có tâm tình vui vẻ nhưng bọn họ vì muốn thấy cô cười mà biến mình thành những người hài hước, cô không nên phụ lòng.

Tối đến, ánh trăng đêm nay sáng rực.

Gió bên ngoài thổi vào rất mạnh, cửa sổ bị b.o.m nổ nên đã biến dạng, chỉ còn lại tấm màn đơn sơ rách nát bám đầy bụi bặm. Chiều nay Sơn Chi bị sốt, nằm trên gường mê man ngủ không an phận, cả người co rút trong chăn, run lên từng đợt. Khi Tống Miên bước vào, đi thẳng đến bên cửa sổ, đem góc tấm màn kia buộc vào hai bên, sợ gió lại thổi bung ra nên kéo bàn sang đặt vạt màn còn dư lại kẹp vào trong đó. Đến khi trở lại bên gường, nhìn sắc mặt cô gái đỏ bừng hé môi thở phì phò, trong đầu Tống Miên đầy muộn phiền âu lo.

Vì sốt nên sắc mặt Sơn Chi đỏ ửng, đôi môi hồng hào đỏ mọng hé mở, cánh mi run rẩy, cau mày thật chặt, bộ dạng ngủ không an phận.

Tống Miên tiến lên hai bước, vừa đặt tay lên trán đã nhíu mày, nhiệt độ truyền qua tay muốn phỏng. Anh muốn rút tay lại, đột ngột bị nắm giữ, một vòng ấm áp bao phủ níu kéo.

Sơn Chi dẫu môi, khoé mắt ươn ướt, gần như nức nở nỉ non: "Đừng đi."

"Tống Miên, đừng đi mà." Thanh âm đầy tủi thân.

Cô áp mặt vào lòng bàn tay mát lạnh, tham lam cọ cọ, sắc mặt nhăn nhó, biểu tình không thoải mái.

Trong mơ, Sơn Chi thấy hai người trung niên đứng quay lưng về phía mình, cô gái nhỏ nhỏ chạy đến, quỳ gối dưới đất ôm lấy chân ba, không ngừng khóc lớn: "Ba mẹ đừng bỏ Chi mà, con sẽ ngoan sẽ nghe lời, con không học ngành y nữa, không học nữa."  

Người đàn ông đột ngột quay người, tung chân đạp một cái, thân hình Sơn Chi ngã nhào lăn lộn mấy vòng đau đớn, người nọ hung hăng trừng mắt: "Mày là thứ vô dụng, không làm tao nở mặt nở mày còn định ăn bám tới c.h.ế.t sao!"

Sơn Chi lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa, lòm còm đến chân mẹ mình, chật vật đau thương khóc nấc: "Mẹ..."

Cô bé cũng muốn được yêu thương, nhưng có lẽ là vĩnh viễn không có được.

"Sơn Chi, không có con thì mẹ vẫn còn chị gái và em trai, hai đứa nó nhất định sẽ không phụ lòng ba mẹ."

"Không! Không! Không!"

Hai người biến mất, quang cảnh trước mắt nhanh chóng hoán đổi, không còn cảnh ba mẹ tuyệt tình cắt đứt m.á.u mủ mà thay vào đó là đồng cỏ xanh xanh với muôn ngàn loài hoa sặc sỡ rực sắc màu, đưa lưng về phía cô là hình dáng làm cô ngày đêm thao thức.

Sơn Chi vui mừng chạy đến, cứ như bắt được cọng rơm mà liều mạng bám vào, nhưng người kia lùi ra xa, hành động tránh né.

"Tống, Miên." Cô ngừng bước, hoài nghi nhìn người trước mặt, dè dặt hỏi: "Anh cũng định rời bỏ em sao? Cũng sẽ giống như họ sao?"

Tống Miên sắc mặt lạnh tanh, lời nói tựa như mũi tên vô hình đ.â.m sâu vào tim Sơn Chi: "Tôi không thích em."

"Tôi không có ý định kết hôn, cũng không có kế hoạch sẽ có bạn gái. Cho nên, đời này cũng không thể thích em."

Lòng cô quặn thắt, nước mắt giàn giụa, lắc đầu kịch liệt: "Đừng mà, bọn họ đã bỏ em, anh cũng muốn bỏ em sao, Tống Miên?"

"Mọi người có thể đừng vứt bỏ em như vậy, được không?"

"Em... đã làm gì sai đâu?"

"Em cũng là một con người mà, em cần tình yêu thương, em cũng muốn được yêu thương. Vì sao các người lại không cho em một chút yêu, một chút đó quá to lớn sao? Một chút đó, khó khăn đến vậy sao?"

"Mọi người có thể xem đó là đồ thừa và cho em hưởng một chút thôi. Không lẽ chút đồ thừa đó, ai cũng không bằng lòng bố thí cho em sao?"

Nhưng Tống Miên không nghe, giống như cách mà ba mẹ cô từng làm, quay mặt bỏ đi, cô đuổi theo sau, không ngừng gào khóc nài nỉ: "Đừng đi!"

Sơn Chi với tay bắt lấy nhưng thứ trong tay lại là một chút hơi lạnh của không khí.

"Tống Miên, đừng đi mà." Anh nhìn cô gái không ngừng lẩm bẩm, hai tay ra sức níu lấy tay anh như sợ vụt mất.

Tống Miên cố gắng rút tay ra, nước mắt của cô làm ướt đẫm cả bàn tay, anh không hiểu cô gặp ác mộng gì mà khóc nức nở xé nát ruột gan như vậy, thậm chí còn gọi tên anh kịch liệt như vậy. Khó khăn lắm mới rút tay ra được, cô gái nhỏ trên gường thút thít chôn mặt vào chăn.

Anh ra ngoài tìm bác sĩ đến, họ dán một miếng hạ sốt rồi rời đi. Tống Miên khoanh tay dựa lưng vào tường, nghiêng đầu nhìn Sơn Chi đang phì phò thở.

Bộ dáng ngủ đã ngoan ngoãn hơn, thật an tĩnh.

Không thể lừa dối, chính anh cũng đã nảy sinh cảm tình, chỉ là hoàn cảnh không cho phép anh chấp nhận.

Nước A chưa hoà bình, anh lấy cái gì đảm bảo tương lai tươi sáng và ấm êm cho Sơn Chi.

Mấy ngày nằm trên gường bệnh, Sơn Chi ngày ngày mong ngóng nhìn ra cửa, chỉ là, người đến người đi, lại không có anh đến. Cụp mắt nhìn tấm chăn mỏng trên đùi, cô biết Tống Miên cố ý tránh né mình, cũng hoàn toàn loại cô ra khỏi cuộc đời của anh, ngay cả xuất hiện với tư cách là bạn bè hay là đồng hương cũng không có. Nhiều lần ngỏ ý hỏi nhóm người Chad, bọn họ dường như cố ý không trả lời, liên tục lảng tránh.

Cô hiểu, cô hiểu mà.



Mặc dù biết kết quả đem lại tổn thương nhưng cô vẫn cứng đầu truy hỏi, chỉ mong sao một chút cố chấp sẽ đổi lại được lòng thương hại.

Sơn Chi chỉ muốn biết, Tống Miên đang làm gì, ở đâu, có còn ở căn cứ cũ hay không, nhiều câu hỏi đặt ra những vẫn chưa có câu hồi đáp.

Mặt trời lên cao, ánh nắng vàng rực hắt xuống.

Silas mang đến một hộp bánh quy, tươi cười đặt vào tay Sơn Chi: "Sun, cho chị đó."  

Không còn gọi một tiếng *chị dâu* chắc hẳn là Tống Miên đã căn dặn trước đó.

Sơn Chi mỉm cười chua chát, nhận lấy mà lòng đau như cắt. Ở nước B, có gia đình nhưng họ không cần cô, Sơn Chi ở đây hơn một tháng, đồng nghĩa với việc mất tích, vậy mà một cuộc điện thoại cũng chẳng có, họ xem cô chẳng ra thứ gì, ngoài danh phận đứa con vô dụng.

Còn ở đây, cái gì cũng tốt, mọi người đối xử với cô rất tốt, bây giờ lại thiếu đi một người.

Là một người cô thích, thực sự rất thích.

Silas nói vài ba câu, lại muốn đi. Sơn Chi không cho cậu cơ hội đó.

Gấp rút kêu lên.

"Silas, đồng chí Song, anh ấy đi đâu rồi?"

Câu hỏi lần thứ mười, Silas chưng hửng đứng ở cửa nửa ngày trời. Với ánh mắt đầy chan chứa nhớ nhung của Sơn Chi, cậu thật không đành nói dối. Nhưng lời của đội trưởng Song, Silas cũng không thể làm trái.

Cậu còn muốn dùng lời nói dối che che đậy đậy, nhưng Sơn Chi đã đánh gãy ý định đó, cô bình tĩnh hỏi: "Lần này nói thật, được chứ?" Âm giọng mang theo sự nài nỉ van xin.

Làm ơn, nói cho cô biết, cô không muốn làm kẻ ngốc, cô đã làm kẻ ngốc hơn hai mươi năm rồi, đã đủ đau rồi.

Vẻ mặt Silas đầy kinh ngạc rồi chuyển sang áy náy tội lỗi.

Thì ra, Sơn Chi cái gì cũng biết, chỉ là không muốn vạch trần bọn họ.

Lời nói dối của từng người, Sơn Chi nghe qua một lần liền nhận ra, từng lý do được trình bày, vừa tránh né sự thật vừa ngầm giải thích bảo vệ cho Tống Miên, cô nghe sao mà không hiểu chứ.

Giọng Sơn Chi nghẹn lại, dường như nức nở khẩn cầu.

"Silas, làm ơn nói cho tôi nghe một chút, tôi sẽ không quấy rầy anh ấy, cũng sẽ không làm liên lụy đến cậu."

Trong lòng Silas nóng như lửa đốt, quanh trại đã sớm không còn quân sĩ Bernice, chỉ còn lại quân chính phủ chiếm đóng canh giữ, cậu biết tìm ai cứu nguy bây giờ. Cậu lúng túng, lời nghẹn đặc ở họng, khi đối diện với ánh nhìn của cô gái trên giường, cậu lại trở nên xấu hổ.

"Sun..."

Sơn Chi kiên nhẫn chăm chú nghe cậu cho mình một đáp án.

Bộ dáng vô cùng điềm tĩnh, cô còn mỉm cười nhìn cậu nhưng nụ cười đó cay mắt quá, ánh mắt trong suốt đó như thúc giục cậu phải nói sự thật.

Silas cuối cùng cũng thất bại, rũ vai đánh một hơi dài, ủ rũ nhìn cô:

"Đội trưởng đã rời khỏi đây rồi."

Sống lưng thẳng tắp của Sơn Chi lạnh toát, bàn tay nắm chặt hộp bánh quy từ từ nổi lên gân xanh, gương mặt đông cứng khó khăn thốt lên: "Rời khỏi đây? Anh ấy, đã đi đâu?"

Anh còn hứa sẽ bảo vệ cô khi cùng đi đến UiK mà, sao có thể, nói đi là đi.

Silas vừa kéo ghế ngồi xuống, vừa bất lực đáp:

"Đi ra vùng UiK, ngày hôm trước một vài đội đã lên đường ngay trong đêm rồi. Bây giờ chỉ còn lại một mình tôi thôi, mà đội trưởng có dặn, sau khi chị khoẻ lại thì tôi sẽ lập tức đến UiK để thực hiện nhiệm vụ của mình."

Chẳng trách, Tô Tiểu Mai và Lưu Trình không thấy đâu, nhóm anh em Alan cũng không còn bóng dáng, chỉ có Silas thường tới lui, thì ra là vậy.

Bị vứt bỏ, lại mang tâm tư hy vọng xa vời, Sơn Chi, mày thật sự vô cùng ngốc nghếch.

Tim như bị ngàn cây kim chi nhọn đ.â.m vào, Sơn Chi gắng gượng bình tĩnh, giọng điệu bình thản như chưa có gì xảy ra, nói: "Nhưng tôi thuộc đội người tình nguyện ra tiền tuyến tham gia cứu thương, anh ấy sao lại không thông báo cho tôi biết? Chân của tôi cũng đã khoẻ lên nhiều rồi."

Vấn đề này, Silas có hơi dè chừng.



"Vị trí của chị, đã có người thay thế."

Gương mặt Sơn Chi bỗng dưng cứng ngắc, không thể giữ nổi nét bình tĩnh trên khuôn mặt nữa, cô khó khăn cất giọng vô cảm: "Ai?"

"Rosy."

Hộp bánh quy trực tiếp rơi xuống, ánh mắt cô hoảng hốt mở lớn, tầm nhìn mơ hồ mù mịt.

Tống Miên thực sự muốn vứt bỏ cô ở lại nơi này.

Bên cạnh, Silas thành thật nói thêm: "Đội trưởng cũng vì lo cho vết thương của chị nên mới chấp nhận Rosy thay thế vị trí đó, vùng đất UiK rất nguy hiểm, chị vẫn chưa khoẻ, vẫn nên ở lại dưỡng thương đi."

"Tôi muốn đi." Sơn Chi cố chấp, ánh mắt kiên định: "Tôi đã tình nguyện tham gia thì không có chuyện bị thay thế, vì sao lại bỏ tôi ở lại, tại sao không nói với tôi một tiếng chứ?"

"Cái này... " Cậu không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành gãy đầu.

"Silas, cầu xin cậu, mang tôi theo với."

Silas nhăn mặt, quyết định này rất khó khăn: "Nhưng đội trưởng sẽ trách phạt, tôi cũng đã hứa sẽ trông chừng chị..."

Sơn Chi níu lấy cánh tay cậu, giọng nói run run nài nỉ: "Tôi sẽ tránh mặt anh ấy, cậu cho tôi theo có được không? Tôi sẽ không để cậu bị trách phạt, cũng sẽ không để bản thân bị phát hiện."

"Nhưng chân của chị..."

Sơn Chi lật đật vén chân, bước vội xuống gường, mặc dù cổ chân đau nhói nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường đi mấy vòng, còn nôn nóng chứng minh: "Đó, cậu nhìn đi."

"Chân tôi không có vấn đề gì nữa."  

"Thật sự đã khỏi rồi."

Ba mươi phút sau, một chiếc xe motor gầm rú rời đi.

Đến hơn hai giờ chiều, hành trình đã đi được hơn nửa chặng, xe dừng lại ở một trạm gác.

Dưới ánh nắng chói chang, những thứ âm thanh ầm ĩ vang lên ngay tại nơi này. Có người đang thương lượng cùng người canh gác của quân đội chính phủ, có người lớn tiếng chửi mắng, đầy đủ mọi tạp âm xen lẫn, Sơn Chi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ toàn là cây cối, địa hình đặc biệt gồ ghề khó di chuyển.

Thông hành qua trạm gác, chiếc xe vững vàng lên đường, trên đường đi xốc nải đến choáng váng, bàn tay bám chặt yên xe trắng bệch.

Xe dừng lại, Sơn Chi phát hiện có khoảng mười lều trại dã chiến quân đội được dựng lên, sừng sững như ngọn núi, chắc đây là căn cứ mới.

Xe của Silas được che giấu bằng cách lấy những tán cây xanh lớn đậy lên thật kỹ càng, thân xe hoàn toàn bị vùi lấp bởi một màu xanh của thiên nhiên. Động tác tay vô cùng nhanh nhẹn thuần thục, chắc hẳn việc này cũng đã làm rất nhiều lần. Nơi này chủ yếu là cây cối và núi cao, lần trước cô có nghe qua vùng đất UiK này, sạt lỡ cũng thường xuyên xảy ra.

Trên vai đeo một balo đen, bên trong chỉ chứa vài bộ đồ đơn sơ, còn lại đa phần là đồ cứu thương.

Silas vỗ vai cô vài nhịp, đôi mắt dò xét xung quanh, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Sun, bây giờ đội trưởng chắc hẳn không ở đây, chị nhớ lời tôi đã dặn trước đó chứ?"

Sơn Chi dùng sức gật đầu.

Không được đi lung tung, không được tự ý làm bừa, ở nơi này, sai một bước, c.h.ế.t cả đội.

Silas chỉ tay về một hướng trong số các lều.

"Lều đó là của đội y tế, những người tình nguyện có tổng cộng năm người, à đúng rồi, có cả người bạn của chị nữa, chị vào trong đó tìm thử xem."

Cậu vừa xoay người, chợt nhớ gì đó rồi lại dặn dò: "Đội trưởng có thể về bất cứ lúc nào, chị... nhớ rồi chứ?"

Sơn Chi rũ mắt hơi buồn, nhưng đến được đây thì mãn nguyện rồi: "Ừm, nhớ rồi."

Silas vội vàng rời đi, chỉ còn Sơn Chi một mình lủi thủi, đi cà nhắc đến chỗ được chỉ định. Vì phải tỏ ra chân đã bình phục nên những chặn đường dừng chân đi lại, Sơn Chi phải cố gắng hết sức đi đứng bình thường, chỉ sợ nếu không diễn tròn vai, Silas có thể mang cô trở về. Bây giờ thả lỏng quay về bộ dáng ban đầu, Sơn Chi thở phào một hơi, cổ chân cũng đã mỏi nhừ, đau nhói lên.

Đường đi không bằng phẳng, mặt đất chỗ thấp chỗ lõm tứ phía, ổ lớn ổ nhỏ vô số. Cô vừa đi vừa tập trung cao độ né ra, mấy con giun nâu nâu bò lên mũi giày bệt, Sơn Chi giật b.ắ.n người, nhích sang bên phải lại gặp hố nhỏ, trẹo chân té xuống, cũng may là cô dùng tay chống đỡ, nhưng cổ chân đau quá, số cô cũng may quá, tránh quả dưa gặp quả dừa.

Giờ thì hay rồi, trẹo chân cũng là chỗ có vết thương, Sơn Chi muốn khóc ròng ròng.

Chống đỡ cơ thể đầy gánh nặng từ từ đứng dậy, dựa vào thân cây đi từng bước nặng nề.