Vết Nứt Con Tim

Chương 15




Đến nơi anh mới biết người bị cài b.o.m lên người là ai. Cổ họng khô khốc khó khăn không thốt nổi nên lời, yết hầu như bị kim đâm, đau đến khó tả.

"Sơn Chi" Anh nhọc nhằn cất giọng, cả người vội vàng lao đến, lay nhẹ người Sơn Chi mới biết là cả người cô đều run cầm cập, sắc mặt lộ ra vẻ hốt hoảng, tái mét.

Bên tai có tiếng kêu gọi quen thuộc, Sơn Chi ngẩng đầu, rõ ràng là sợ đến run người nhưng vẫn không khóc lớn, chỉ dám rưng rưng nhìn Tống Miên ở trước mặt mình.

Anh đến rồi, thật tốt.

Giờ khắc này, đôi mắt Sơn Chi tĩnh lặng như mặt hồ, chẳng gợn sóng, chỉ là yên tĩnh da diết nhìn Tống Miên, ở khoé môi cong lên mỉm cười, nụ cười của cô lúc nào cũng chan chứa ngọt ngào, nhưng lần này lại mang vẻ kinh hãi, lo sợ.

Giọng Sơn Chi run run, khoé mắt hiện lên ý cười: "Anh Miên, anh về rồi đó hả."  

Lần này cô gọi anh là anh Miên nhưng hoàn cảnh lại không thích hợp.

Tống Miên khụy chân xuống bên cạnh, không đáp, từ trong cổ họng chỉ kêu một tiếng "Ừm."

Dưới góc nhìn của Sơn Chi, Tống Miên đã gầy đi trông thấy, cằm cũng nhọn hơn, đôi mắt cũng dần lạnh lẽo vô cảm, trên mặt có mấy vết xước đỏ dài. Đây không hẳn là dấu tích của thời gian, mà còn là từ những trận chiến khốc liệt m.á.u tanh.

Sơn Chi nhỏ giọng, hỏi: "Em sẽ không chết, anh sẽ cứu được em, đúng không?"

Giọng điệu bé nhỏ mang chút ỷ lại, Tống Miên hơi run tay, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt quật cường của cô nhưng sâu trong đó vẫn không giấu được sự sợ hãi nguyên thủy, trông chờ nhìn anh.

Ngữ khí của anh chắc chắn: "Tôi sẽ cứu em." Tống Miên nói xong, lấy băng gạc trong hộp cứu thương băng bó mấy vòng quanh cổ chân cho cô. Tiếp đến, trầm ngâm nghiên cứu mấy sợi dây trước người Sơn Chi.

Sơn Chi mỉm cười, lần đầu cô biết cảm giác bị cài b.o.m trên người là như thế nào. Đáng lý ra, ban nãy cô nên nghe lời anh lính kia, đi nhanh một chút, nhưng lòng thương hại của cô quá lớn. Đối với một đứa trẻ nhỏ ngây thơ, không ngờ nó lại là đồng bọn của bọn phản động kia. Trong lúc rẽ phải đi thẳng đến nơi cậu nhóc đó, nó đã hét lên, một tên râu ria bồm chồm phóng qua, mang theo s.ú.n.g bên người, thấy cô lảo đảo chạy liền thẳng tay b.ắ.n một phát s.ú.n.g vào chân khiến Sơn Chi ngã quỵ, sau đó thì cô bị dồn ép vào đường cùng, bị bắt ép cài b.o.m lên người.

Sơn Chi nhìn gương mặt nghiêm túc của anh gần ngay trước mắt mình, bỗng dưng nhẹ nhõm: "Ban nãy, em cho là mình sẽ c.h.ế.t rồi, em cảm thấy sợ nhưng nhớ đến câu nói của anh, em lại không thấy sợ nữa."

Anh vừa cắt sợi dây vừa trò chuyện: "Câu gì nào?"

"Cái c.h.ế.t là bạn bè thân thiết nhất, em nên cảm thấy tự hào."

"Tôi sẽ không để em chết." Tống Miên đáp.

Anh ngoáy đầu, hét lớn: "Ai đó xem thời gian giúp tôi."

Clinton chạy qua, tay cầm đồng hồ.

Bom hẹn giờ mười lăm phút bảy giây, hiện tại thời gian trôi qua chỉ còn lại năm phút, mà dây được mắc vào nhiều như tơ nhện, Clinton nhìn thôi đã cảm thấy nôn nóng.

Nhìn đồng hồ, cả người rơi vào trạng thái gấp gáp: "Song, năm phút, đủ không?"

"Dây nhiều như vậy, chừng nào mới cắt hết."

Tống Miên bỗng dưng cáu lên, bất ngờ nạt nộ: "Mẹ nó, cậu đừng làm tôi phân tâm."

Bốn phút trôi qua.

Ba phút cũng tuyệt nhiên đến.

Hai phút vơi dần, thời gian bỗng dưng thật nhanh.

Clinton gấp đến độ phát khóc, trong lòng anh ấy cũng thực quý Sơn Chi. Nếu như chuyện không nên xảy ra lại bất ngờ xảy ra, người áy náy nhất...

Ánh mắt Clinton rơi xuống thân ảnh miệt mài của Tống Miên.

Khi Clinton báo chỉ còn lại hai phút mà Tống Miên vẫn loay hoay chưa xong, Sơn Chi không biết cảm xúc của mình là như thế nào, chỉ bình tĩnh rũ mắt nhìn gương mặt nghiêm nghị trước mắt mình, cô tham lam ngắm nhìn thế giới của riêng mình.

Sơn Chi thấp giọng, là một thanh âm buông bỏ và bất lực.

"Đừng phí sức nữa, anh mau rời khỏi đây. Tống Miên, anh nghe em nói không, mau chạy đi."

Ngữ khí Tống Miên trở nên cáu gắt, trừng mắt nhìn cô: "Em bị nhiễm tính lôi thôi của Clinton đấy à."  

"Tôi đã bảo em không c.h.ế.t thì chính là không chết."



Đến khi Clinton đi xa, đồng thời nâng cao giọng, hét lên: "Ba mươi giây."  

Vốn dĩ Sơn Chi đang trầm ngâm trong sự cáu gắt của anh, nhưng khi vào lúc này cô không thể để anh c.h.ế.t cùng mình, càng không thể để tâm tư cất giấu trong lòng bị vùi lấp bởi cái c.h.ế.t tức tưởi này.

Dường như không còn kịp nữa rồi.

Ba mươi giây sao?

Ba mươi giây nữa cô sẽ chết, nhưng làm sao cô có thể tàn nhẫn làm liên lụy anh?

Cô còn có một bí mật chưa kịp nói, những tâm tình vừa chớm nở.

Giọng cô hơi khàn, nhưng vẫn còn rất rõ ràng.

"Tống Miên... hình như em có chút thích anh rồi."

Tống Miên tập trung hết mức có thể, tay không ngừng linh hoạt. Trên trán đã phủ một tầng mồ hôi, mặc cho nó lăn xuống, anh không có thời gian để quản.

"Mười giây." Thời gian không ngừng trôi qua nhanh như một cơn gió.

"Em thực sự rất thích anh đó." Sơn Chi nhắm mắt, cười bi ai, một giọt nước rơi xuống mu bàn tay anh, ẩm ướt và nóng hổi.

Cô không muốn đến khi mình c.h.ế.t đi lại mang theo lời tâm tư này, trực tiếp nói ra sẽ thanh thản hơn, có đúng không.

Xen lẫn giữa âm thanh báo hiệu của Clinton là từng câu nói thổ lộ đau lòng, có lẽ đây là lần cuối cùng được bộc lộ.

"Năm giây."  

"Tống Miên."

"Anh buông bỏ đi được không?"

"Em cũng mệt lắm rồi."

"Anh mặc kệ em, mau chạy đi, nhé?"

Nhưng anh không nghe, hướng ánh mắt nghiêm túc cắt dây trong tay.

"Em đừng hòng để lại di chúc, tôi sẽ không cho em có cơ hội đó đâu."  

Cô gấp gáp, mở miệng muốn kêu, bên tai nghe một tiếng *cụp*

Bom ngưng ở giây thứ hai, Clinton mệt mỏi ngã xuống đất, ngẩng đầu cười nhưng vành mắt ứa ra.

Hai chân Tống Miên tê buốt, nâng tay tùy tiện lau mồ hôi khắp mặt. Ánh mắt lãnh đạm nhìn Sơn Chi, cơ thể được tháo bỏ b.o.m hẹn giờ như trút được gánh nặng to lớn, cả người cô vô lực dựa vào thành ghế, đôi mắt đờ đẫn.

Nhớ lại lời tỏ tình vội vã lúc nãy, đầu Sơn Chi liền ong ong, vừa bối rối lại vừa thẹn thùng. Đối diện ánh mắt tìm tòi của Tống Miên, cô cụp mắt tránh né, cắn cắn môi, còn định biện hộ thì người nọ đột nhiên thấp giọng nói.

"Em đừng phí tâm tư của mình vào một người lính như tôi, ở nước B hay bất kỳ đất nước nào khác, luôn tồn tại người yêu thương em thật lòng."

"Còn tôi... Xét về mặt nào cũng không xứng đáng với em."  

"Thích tôi, là một việc rất lãng phí thời gian."

Cổ họng Sơn Chi khô khốc, cái gì cũng không nói được, phản ứng trở nên chậm chạp, vị trí ở n.g.ự.c trái nhói đau từng hồi. Dẫu biết trước sẽ có kết quả như thế nhưng Sơn Chi vẫn đặt cược, dựa vào những *Ưu ái* thường ngày của Tống Miên đối với mình mà đặt cược. Quả nhiên, anh không định chấp nhận ai, trong tim chỉ có đất nước và công lý như lời anh từng nói.

Chỉ là cô cố chấp, cho rằng hai từ *Ưu ái* có thể thay đổi được chân lý trong lòng anh, nhưng có lẽ cô sai rồi.

Đến khi thân ảnh Tống Miên biến mất ở lối ra, cả người Sơn Chi sụp đổ, gập người cúi đầu, nước mắt rơi lã chã ướt cả một mảng vải quần đen.

"Ờ, cái đó..." Giọng nói này là Clinton, không hiểu sao Tống Miên bảo anh sang đây đưa Sơn Chi đi lấy đạn ở chân ra, bản thân mơ hồ đi ra liền thấy Sơn Chi cúi đầu ôm mặt khóc tức tưởi, lòng anh cũng bối rối, khóc như vậy chắc chắn là cãi nhau với đồng chí Song rồi. Trong đội ai chả biết Song đối với cô gái tình nguyện tên Sơn Chi đặc biệt ưu ái, sao bây giờ lại cãi vã đến mức kẻ khóc người bực mình vậy nè.

Tay chân lúng túng huơ loạn xạ, dè dặt đứng bên cạnh, Clinton ngượng ngập mơ hồ giải thích: "Sun này, thật ra tính tình Song hơi nóng vội, nhưng cậu ấy rất tốt, chắc ban nãy cô bảo cậu ấy rời đi trong khi đang tháo bom. Cho nên, cho nên cậu ấy mới cáu gắt như thế. Cô đừng để trong lòng, rồi... khóc nữa nha."



Dứt lời anh cào tóc, mặc dù ở quê nhà có đi trêu ghẹo con gái nhưng mà chưa bao giờ nếm thử hương vị tình yêu, rất bất lực trong chuyện khuyên nhủ con gái.

Chính bản thân Clinton cũng thật khó hiểu, quen biết Sơn Chi cũng không phải ngày một ngày hai, tính tình của cô gái nhỏ này ai mà không biết, điềm đạm mềm mại như lụa, ăn nói khép nép nhu thuận, thật không hiểu sao có thể xảy ra cãi vã với Tống Miên.

Sơn Chi khóc được một lúc rồi ngưng lại, cánh tay đầy bẩn lau vội nước mắt ở khoé mi, gương mặt bị chà sát đỏ bừng trông rất đáng thương chật vật, vô tình trưng đôi mắt còn rưng rưng lưng tròng nhìn Clinton, anh vội vàng quay đầu tránh né, là một người ngoài nhìn vào thôi đã không thể chịu nổi trái tim ê ẩm, huống chi người trong cuộc.

Song, nếu cậu thấy cảnh này, có mà quỳ gối tạ tội!

Cô lắc lắc đầu, giọng vẫn còn nghẹn ngào đáp: "Tôi không cãi nhau với anh ấy." cánh mũi phồng ra, nức nở lên: "Anh ấy, rất tốt."  

Tốt đến nổi, cô cảm thấy mình không xứng. Với những hy sinh dành cho nước B hay bất kể nước A của Tống Miên, khiến cô cảm thấy khoảng cách hai người thực sự rất xa vời. Anh là một quân nhân oai phong và đầy kỷ luật, kiên định với chính kiến của bản thân. Còn cô lại chẳng làm được gì, ngoài việc cố gắng vươn lên từ những việc nhỏ nhặt.

Một người xuất sắc như vậy, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy thật sự không xứng.

Sơn Chi muốn đứng dậy, chân trái truyền đến cơn đau kinh khủng, ngã phịch lại trên ghế, nước mắt giàn giụa, không phải vì đau ở chân mà đau ở tim, lần đầu cô thích một người, lại cảm giác ngàn mũi tên đ.â.m xuyên qua như vậy. Cô khóc càng ngày càng đáng thương, Clinton rối tay rối chân, luống cuống nhấc tay lên rồi chẳng biết phải làm sao, cứ như bị đóng băng toàn thân. Còn tưởng Sơn Chi bị đau, do dự một hồi rồi thốt lên: "Có phải là rất đau không, hay để tôi dìu cô đi tìm bác sĩ, nhé?"

Sơn Chi một mực cúi đầu, lắc đầu mấy cái, giọng nghẹn ngào đáng thương.

"Tự tôi đi được mà."

"Anh cũng có việc, đi mau đi, đừng lo cho tôi."  

"Tôi ổn mà." Ngẩng đầu, khoé môi hơi gương.

Nụ cười này nhìn sao mà gượng gạo quá, Clinton thấy cô cố gắng đứng dậy, loay hoay tay chân muốn đỡ lại bị cước từ, đẩy nhẹ ra. Sơn Chi đi cà nhắc, băng gạc màu trắng đã nhuộm màu đỏ, thấm qua băng, chảy ra ngoài. Cắn răng nhích đi từng bước nhỏ.

Clinton sau một hồi vò đầu bứt tóc, cuối cùng cũng đành thở dài, bỏ cuộc.

Đối với Sơn Chi hiện tại, sao con đường này lại dài đến vậy, trên trán đã ướt đẫm, phía trước cũng mơ hồ nhưng vẫn chưa đến nơi. Cố gắng thêm vài bước nữa là có thể dựa vào tường rồi.

Sơn Chi dựa lưng vào tường há miệng thở dốc, thần sắc nhợt nhạt tiều tuỵ, quần áo xốc xếch lắm bẩn, tóc tai bết bát dính vào cổ và hai bên má, chật vật không nhìn nổi.

Hai mắt cô mờ mịt, hít thở cũng nặng nề, hơ tay loạn xạ phía trước, một tay chống lên bờ tường tiếp tục đi. Nhưng mất m.á.u quá nhiều, đầu choáng váng, ngay lúc cơ thể suy sụp, một vòng tay cứng rắn vòng qua chiếc eo bé nhỏ nhanh chóng giam cô vào lồng ngực, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao vây chóp mũi, cả người bỗng dưng nhẹ tênh, Sơn Chi cố gắng nâng mí mắt, gương mặt quá đổi quen thuộc, đôi môi khô khốc nứt nẻ tái nhợt, nhỏ giọng thều thào kêu lên: "Tống Miên."

"Em còn biết kêu tên tôi sao?"

Sơn Chi nhếch môi cười thê lương, hai mắt mờ mịt ngấn nước, ủy khuất vô cùng: "Em tưởng anh bỏ em rồi."

Tống Miên vững chắc ôm cô đi vào trạm, ngay cả liếc mắt nhìn cô cũng không có. Lãnh đạm nhìn về phía trước, đồng thời buông lời:

"Cũng rất muốn bỏ, nhưng Clinton nói em không cho cậu ta giúp, bị té đau đến mặt tèm lem nước mắt." ngữ khí không nể nang người bị thương mà buông lời trách cứ, hung hăng trừng cô: "Cô gái ngốc như em, sao lại cứng đầu cứng cổ như vậy."

Sơn Chi ngọ nguậy, chôn mặt vào khuôn n.g.ự.c cường tráng cứng cáp, ai oán thỏ thẻ: "Em chỉ muốn anh thôi."

Sơn Chi chỉ muốn anh dìu, chỉ muốn anh đối xử tốt với một mình cô thôi. Nhưng, cô phát hiện, giờ đây dường như Tống Miên không cần cô nữa, đôi mắt nhìn Sơn Chi cũng lạnh lẽo, không còn mang theo dáng vẻ trêu chọc ôn nhu như ban đầu.

Ngón tay mảnh khảnh niết lấy cổ áo Tống Miên, như sợ vụt mất.

Cô thật sự hối hận rồi, ban đầu nếu cô mang theo tâm tư đó c.h.ế.t đi, thì có lẽ Tống Miên vẫn sẽ xem cô là một người đặc biệt để đối đãi, nhưng bây giờ thì khác rồi, cái gì cũng không còn.

Tống Miên mang Sơn Chi vào phòng bệnh, không ở lại mà rời đi ngay, sự khác thường này khiến Tô Tiểu Mai cũng phải tỏ ra quái lạ.

Sau khi tỉnh dậy, trong phòng có mặt những người chiến hữu của Tống Miên, nhưng không có anh ở đây.

Sơn Chi mủi lòng, một trân run rẩy trong lòng, cô ủy khuất khịt mũi.

Silas đi đến bên gường, trên tay cầm bó hoa nhiều màu, không bao bì không trang trí, đơn giản cầm trên tay, nhìn qua liền biết là hái ven đường, nhưng hoa thì rất đẹp, lòng thành là quan trọng nhất.

"Sun, chị mau hồi phục lại nha."

Vụ việc Tống Miên và Sơn Chi mọi người đều đã biết, nên hết sức tránh né khi nhắc về anh.

Cố gắng nhoẻo môi cười cười, đưa tay nhận lấy, ôm vào lòng.

"Cám ơn."