“Tôn Thanh, tôi cũng muốn có thư ký riêng giống anh”
“Cậu tự trả tiền thuê người liền sẽ có”
Tôn Thanh lạnh lùng nói, Tường Liên Khanh nếu có tiền thì đã không nói nhưng quan trọng cậu không có tiền
“Anh cũng biết, tôi không có tiền mà không phải sao, tiền lương đều phải để dành trả nợ cho anh, làm gì còn tiền cơ chứ”
“Vậy thì đừng nghĩ đến chuyện tuyển thư ký là được”
Tường Liên Khanh bị Tôn Thanh nói cho im bặt, hắn cũng biết rõ điều này, cùng Tôn Thanh nói chuyện chính là sai lầm cuộc đời, tốt nhất vẫn nên kiếm thật nhiều tiền mau trả mấy khoản nợ trước đó mà cậu nợ Tôn Thanh thì tốt hơn
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thư ký anh tìm thật xuất sắc đấy, nói về những vấn đề khác thì không bàn nhưng lai lịch cũng cần cẩn thận một chút, anh hiểu mà đúng chứ”
Tường Liên Khanh nhắc nhở Tôn Thanh một chút, dù sao thì cậu luôn sẽ đề phòng không dễ dàng gì tin tưởng người khác sẽ không để ý đến một sigma hiếm có như Tôn Thanh được
“Lai lịch điều tra cẩn thận, không có điểm bất thường, không cần lo lắng, còn có ngày mai cho thêm vài người trong bang đến chỗ cảng đang thi công để giám sát đi”
“Tuân lệnh lão đại”
Tường Liên Khanh nói xong liền xoay người rời đi
Tôn Thanh hiểu cả Giang Hà Vũ và Tường Liên Khanh luôn lo lắng cho y, hai người là những người ở bên cạnh y lâu nhất, cũng hiểu được y phần nào nên hai người luôn lo lắng cho y, nhất là khi bên cạnh y xuất hiện một alpha trội, họ đương nhiên sẽ chú tâm đến chuyện này
Về phần Phong Bách, quả thật hắn là alpha đầu tiên có thể trụ lại bên cạnh y lâu như vậy, còn được ở chung nhà với y, những người trước đây chỉ vài ngày đã bị doạ chết khiếp, còn không thì là nội gián của người khác đưa vào nhưng riêng Phong Bách, Tôn Thanh đã cẩn thận điều tra, không hề có bất thường gì, nếu có bất thường thì y đã không cùng Phong Bách lăn lộn lên đến giường
Công việc ở phía cảng mới thật sự không nhàn rỗi, đến khi Phong Bách trở về trời cũng đã tối, hắn còn cho rằng Tôn Thanh đã trở về nhà, sợ y sẽ lại bỏ bữa cho nên vừa trở về thì hắn đã ngay lập tức nấu bữa tối cho y nhưng khi nấu xong hắn mới phát hiện Tôn Thanh thế nhưng không có lên nhà, hắn liền xuống văn phòng tìm Tôn Thanh
Trong văn phòng có mùi thuốc lá, Tôn Thanh đang đứng ở một góc hút thuốc, trong phòng mùi thuốc rất nồng
“Anh không lên nhà sao, Tôn tổng”
“Có chút việc cần xử lí, tối nay tôi sẽ không ở nhà, vừa trở về sao”
Phong Bách nhìn bộ dạng Tôn Thanh có chút không tốt, không biết có chuyện gì xảy ra nhưng tại sao đêm nay y không ở nhà
“Vậy để tôi lấy xe đưa anh đi”
“Không cần, cậu cứ ở đây đi, tối nay tôi cùng Giang Hà Vũ đi”
Phong Bách không biết vì sao nhưng vẫn nói Tôn Thanh đi cẩn thận sau đó nhìn thấy Giang Hà Vũ lái xe cùng Tôn Thanh rời đi mới an tâm mà trở lại trên nhà
Tường Liên Khanh lại đến ăn trực, nhưng dù sao hôm nay hắn cũng nấu không ai ăn liền để Tường Liên Khanh ăn chung
“Cậu không thắc mắc Thanh đi đâu mà không cần cậu theo sao”
“Nếu đó không phải là việc Tôn tổng muốn tôi theo thì tôi sẽ không đi theo, anh có ý kiến gì về chuyện này sao”
Tường Liên Khanh nhún vai, tỏ vẻ cậu cũng chỉ là hỏi vậy thôi, không có ý gì khác
“Hôm nay Thanh cùng Hà Vũ đi bàn một vụ làm ăn, nghe nói sắp có một lô hàng sẽ nhập cảng, hai người họ muốn lấy lô hàng này cho nên đã đi cùng phía người nắm giữ lô hàng bàn chuyện”
Tường Liên Khanh vừa ăn vừa nói, Phong Bách cũng không để ý, hắn cảm thấy mặc dù Tôn Thanh cho phép hắn cùng y vượt qua kỳ phát tình nhưng vị trí của hắn vẫn như vậy không có thay đổi gì, không thể xen vào việc của Tôn Thanh, càng không được quản chuyện nằm ngoài khả năng của hắn
Tường Liên Khanh dùng bữa xong rất biết điều mà dọn dẹp sau đó liền chiếm lấy sofa trong phòng khách, Phong Bách không dám ý kiến vì Tôn Thanh cũng không nói gì chuyện này hắn chỉ là người dưới trướng y, hắn càng không có quyền ý kiến nhưng hắn không thích omega này chút nào, người này quá tuỳ tiện rồi
Ở nơi khác, hôm nay Tôn Thanh cùng Giang Hà Vũ đến một quán bar trong địa bàn của Lâm gia để bàn chuyện làm ăn, lô hàng lần này là do Lâm gia nắm giữ, muốn mua lại lô hàng tức nhiên phải thông qua Lâm Danh
Mà Lâm Danh biết Tôn Thanh cùng Giang Hà Vũ đến cho nên đã bày ra một màn vô cùng náo nhiệt để chào đón, trên sân khấu chính có không ít alpha ăn mặt nóng mắt đang ở đó, lúc Giang Hà Vũ nhìn thấy liền không vui còn Tôn Thanh thì trực tiếp không thèm để mắt đến mà ngồi xuống ghế bên cạnh
“Lâm lão đại, tiếp đón thật chu đáo”
Lâm Danh nghe vậy liền cười
“Đương nhiên tiếp đón hai vị đây phải chu đáo, nghe nói Tôn lão đại thích alpha, tôi liền chọn vài alpha vừa mắt đến không biết có hợp khẩu vị của Tôn lão đại không”
Tôn Thanh cười sau đó nhấp một ngụm rượu trong ly
“Tôi không có sở thích chơi alpha giống như Lâm lão đại, chúng ta bàn chuyện chính trước đã”
Lâm Danh bị Tôn Thanh nói một câu liền im bặt, quả thật lời nói của Tôn Thanh thường hay chọc điên người khác
“Được được, lần này lô hàng này của Lâm gia nếu như Tôn lão đại muốn mua nó, cũng cần phải đưa ra giá thích hợp, an tâm lô hàng này chất lượng tốt thế nào Tôn lão đại cũng biết đúng chứ”
“Đưa một cái giá đi, dù sao chúng ta cũng đang cùng nhau có một chân trong việc xây dựng cảng mới không phải sao”
Giang Hà Vũ ngồi một bên luôn im lặng không phát ra âm thanh, anh vẫn ngồi uống rượu, còn Tôn Thanh cùng Lâm Danh bàn bạc gì anh không muốn nghe, trước khi đến đây đã bị người kia gọi đến làm phiền một trận anh đang rất đau đầu không có tâm trạng
“Vậy thì chúng ta cá cược một chút, nếu cược thắng lô hàng này tặng cho Tôn lão đại cũng không sao”
Giang Hà Vũ nghe Lâm Danh muốn cá cược liền ra hiệu cho Tôn Thanh từ chối nhưng Tôn Thanh không hề sợ mà đáp lại
“Lâm lão đại muốn cá cược gì”
Lâm Danh chỉ đợi có cơ hội này liền trực tiếp đưa ra điều kiện
“Chúng ta cược một chút, nếu Tôn lão đại đánh thắng người của tôi, hôm nay lô hàng kia liền tặng cho Tôn lão đại, còn nếu Tôn lão đại thua thì tôi xin mạng phép muốn vị thư ký mới đến của Tôn lão đại đến chỗ tôi một thời gian”
Tôn Thanh nghe chuyện này liền nhíu mày, Lâm Danh sao lại đột nhiên hứng thú với Phong Bách nhưng Tôn Thanh biết Lâm Danh không phải người đột nhiên sẽ làm gì đó càng biết Lâm Danh không có cái hứng thú biến thái kia với Phong Bách, chỉ là y không hiểu