Vết Máu Và Mùi Hương

Chương 21




Trên võ đài, Tôn Thanh bây giờ một thân vẫn sơ mi quần tây nhưng tay áo đã xoắn lên, y khởi động xương khớp một chút, dù sao cũng đã lâu rồi y chưa tự mình ra tay

Ở trên võ đài là bốn tên alpha cường tráng, đây đều là tay chân dưới trướng của Lâm Danh, Tôn Thanh đối với những người này cũng không chút sợ hãi, y không nói nhiều lập tức lao lên đánh người

Tôn Thanh ngồi lên được vị trí phải biết rằng cũng chẳng dễ dàng gì nếu như y là một kẻ yếu đuối cả, mặc dù những chuyện trong bang đều do Giang Hà Vũ ra tay nhưng Tôn Thanh cũng không phải ngồi yên đó liền đạt đến vị trí hiện tại

Trước đây khi đi theo Tôn Anh, Tôn Thanh đã được người kia dạy cho không ít chiêu thức, thừa hưởng tất cả những gì mà Tôn Anh đã dạy dỗ

Tôn Thanh nhanh chóng đánh gục hai tên khiến chúng không ngẩng đầu dậy được, hai tên còn lại vẫn tiếp tục xông lên không biết sợ chết. Đến khi một tiếng động lớn vang lên, một tên bị Tôn Thanh trực tiếp một cước đạp rơi xuống bàn thuỷ tinh bên dưới, tên còn lại đã nằm gục trên sàn đấu

Tôn Thanh ung dung bước đến chỗ của Lâm Danh mỉm cười

“Lâm lão đại, lô hàng này rất cảm ơn ý tốt của Lâm lão đại”

Lâm Danh không nói gì chỉ ra hiệu cho người của mình giao lại lô hàng cho Tôn Thanh, hắn cũng không quên liếc nhìn sang Giang Hà Vũ đang thở phào một hơi kia

Giang Hà Vũ thoát khỏi nanh vuốt liền cảm thấy nhẹ nhõm. Xong việc Lâm Danh muốn giữ người ở lại uống rượu nhưng Tôn Thanh khéo léo từ chối, y cũng không thích ở nơi ồn ào này uống rượu, tạp nham nhiều pheromone rất đau đầu

Phong Bách vẫn chưa ngủ, hắn luôn ngồi ở sofa làm việc đợi Tôn Thanh trở về, Tường Liên Khanh sớm đã xuống tầng dưới mà ngủ, không muốn bám trụ lại chỗ này

Lúc Tôn Thanh đẩy cửa bước vào, Phong Bách liền ngẩng đầu nhìn Tôn Thanh, thấy có vết máu dính trên áo sơ mi của y, hắn liền tiến đến

“Anh bị thương sao”

Tôn Thanh không nói gì, đến chỗ bếp rót một cốc nước, khi nãy uống không ít, rượu khiến cơ thể cảm thấy không tốt lắm, Phong Bách vẫn luôn quan sát Tôn Thanh, không biết y có bị thương chỗ nào hay không đến khi hắn xác định Tôn Thanh hoàn toàn không có bị thương, vết máu kia không phải của anh nhưng Phong Bách nghe ra được mùi rượu, rất nồng, xem ra Tôn Thanh đã uống không ít rượu



“Anh đã ăn gì chưa, tôi nấu thức ăn cho anh”

Tôn Thanh lắc đầu, bây giờ y không nuốt vô gì cả, nhìn thấy những tệp hồ sơ ở chỗ bàn ngay sofà cùng máy tính, y thấy Phong Bách quả thật rất chăm chỉ, làm việc đến tận giờ này

Tôn Thanh ngồi xuống sofa, lật lật hồ sơ xem thử, Phong Bách ngồi xuống bên cạnh y, Tôn Thanh bất giác dựa vào vai của Phong Bách

“Thả chút pheromone của cậu ra, tôi cần”?

Phong Bách liền lập tứ thả pheromone ra an ủi Tôn Thanh, Tôn Thanh ngửi thấy mùi pheromone liề thoải mái, so với những mùi pheromone tạp nham khi nãy, vẫn là mùi của Phong Bách dễ ngửi hơn bất cứ thứ gì

Tôn Thanh nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, Phong Bách nghe thấy bên tai âm thanh thở đều đều của Tôn Thanh liền biết y đã ngủ, hắn đợi y ngủ sâu một chút liền bế người trở về phòng, giúp Tôn Thanh thay quần áo trên người bằng một bộ quần áo thoải mái hơn để đi ngủ sau đó nằm xuống bên cạnh Tôn Thanh mà ngủ

Hai người từ hôm đó đến giờ thì Tôn Thanh mỗi đêm liền sẽ bảo Phong Bách thả pheromone ra để y ngửi, có khi sẽ để Phong Bách ở lại phòng của y cùng y ngủ, có khi lại bảo Phong Bách trở về phòng của hắn

Hai người duy trì trạng thái này, Phong Bách cũng cảm thấy không bình thường nhưng hắn cảm thấy cũng không tệ, thật ra có được một công việc như hiện tại Phong Bách cũng cảm thấy may mắn, còn chuyện bản thân hắn đối với Tôn Thanh có rung động hắn cũng thấy là chuyện bình thường vì ở bên một sigma như vậy alpha trội như hắn không khống chế được cảm giác, chỉ là hắn phân rõ ra được đây là sự thu hút giới tính không phải tình yêu. Có lẽ Phong Bách đã không nhận ra việc hắn cảm thấy không bình thường chính là hắn đã động lòng với Tôn Thanh

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy Tôn Thanh nhìn thấy bên cạnh không có người, Phong Bách có thói quen dậy sớm, cũng sẽ làm bữa sáng cho Tôn Thanh. Gần đây hắn cũng sẽ làm sẵn bữa trưa để Tôn Thanh có thể ăn mà không bỏ bữa do hắn phải đến nơi xây dựng cảng mới để giám sát không tiện trở về

Khi Tôn Thanh chỉnh tề quần áo bước ra ngoài, trên bàn đã sớm có đủ ba phần ăn, Tôn Thanh biết vì sao có ba phần vì lát nữa Tường Liên Khanh lại sẽ chạy lên đây mà ăn chực, Tôn Thanh không ý kiến chuyện này nhưng cũng không thích Phong Bách cứ tự nhiên làm thức ăn cho người khác mà không ý kiến

Đúng như Tôn Thanh đoán, cửa nhà liền mở Tường Liên Khanh bước vào nhưng có thêm một người là Giang Hà Vũ

“Ăn sáng, ăn sáng thôi”



Tường Liên Khanh vui vẻ bước đến bàn ăn, ngày nào cũng có sẵn thức ăn là điều mà Tường Liên Khanh cảm thấy vui vẻ để bắt đầu một ngày bị Tôn Thanh đày đọ

“Tường Liên Khanh, sau này cậu mua thức ăn đến đây, không thể mỗi ngày đều ăn trực ở chỗ như vậy”

Tôn Thanh nhắc nhở

“Được rồi, được rồi, tôi sẽ mua đồ ăn qua, ai bảo anh có người nấu ăn ngon như vậy, thật ra tôi có thắc mắc thật đấy, một alpha lại nấu ăn ngon như vậy, hiếm thấy”

Giang Hà Vũ nghe Tường Liên Khanh nói vậy cũng đồng tình, thật ra từ khi có Phong Bách ở nơi này, ngôi nhà này của Tôn Thanh mới được xem là nhà, gọn ràng sạch sẽ, cũng đầy đủ thức ăn, so với trước đây tốt hơn nhiều, cũng có cảm giác ấm áp hơn nhiều, trước đây chỉ có một mình Tôn Thanh, căn nhà luôn mang cảm giác lạnh lẽo không ấm cúng như bây giờ

Phong Bách vì không biết Giang Hà Vũ cũng đến nên đã nhường lại phần thức ăn của mình cho Giang Hà Vũ

“Giang tổng, anh cứ ăn sáng đi”

Giang Hà Vũ sẽ không từ chối mà nhận lấy, Tôn Thanh nhìn hai người còn lại và y đều có thức ăn chỉ có Phong Bách là không có liền lên tiếng

“Cậu không ăn sao, ra ngoài làm việc lại không ăn thì lấy sức đâu mà làm việc cho tôi, nếu sai sót chỗ nào, tiền lương tháng này liền trừ đi”

“Tôn tổng không cần lo lắng, lát nữa trên đường đi đến chỗ xây dựng tôi sẽ mua tạm thứ gì đó ăn, anh cùng họ cứ ăn đi, lần sau tôi sẽ làm đủ bốn phần ăn”

Tôn Thanh nhìn sang Giang Hà Vũ

“Giang Hà Vũ cậu cũng phải mua thức ăn đến sau này không mua thì hai người không cần đến đây ăn”

Giang Hà Vũ đang ăn bị réo tên chỉ ngoan ngoan mà gật đầu