Những ngày tiếp theo Tôn Thanh cứ vậy mà làm lơ Phong Bách, Phong Bách mỗi ngày đều ra vào văn phòng y báo cáo công việc nhưng Tôn Thanh vẫn chẳng thèm nhìn đến người
Gần đây các lô hàng đều thuận lợi khiến cho Giang Hà Vũ không có cơ hội nghỉ ngơi, hôm nay Giang Hà Vũ đến gặp Tôn Thanh, bộ dạng có chút mệt mỏi
“Sao vậy”
“Còn hỏi tại sao à, mấy ngày nay tôi phải chạy đôn chạy đáo sắp xếp mấy lô hàng còn cậu thông thả ở nơi này, Tôn Thanh tôi muốn đình công”
Tôn Thanh nhìn Giang Hà Vũ sau đó gật đầu
“Tôi cho cậu nghỉ phép một tuần, một tuần sau quay lại làm việc”
Giang Hà Vũ đang định than thở thì bất ngờ với lời nói của Tôn Thanh, cậu nhìn y vài lần như xác định phải thật không, cậu không nghe nhầm chứ, Tôn Thanh vậy mà cho cậu nghỉ phép sao
“Không chịu sao vậy tiếp tục làm việc không cần nghỉ phép”
Giang Hà Vũ kiền nhanh chóng đứng dậy, cười cười rồi nhanh chân chạy đi, cậu mà không chạy lỡ y đổi ý thì phải làm sao
Tôn Thanh nhìn theo chỉ cười, y biết dạo gần đây Giang Hà Vũ liên tục chạy khắp nơi thay y xử lí mọi chuyện cho nên xem như cho cậu nghỉ ngơi một tuần vậy
Nhưng một tuần này y sẽ phải đối mặt với tất cả công việc từ công ty đến bang hội, Tôn Thanh cảm thấy bản thân lại sắp bận rộn rồi đây
Trở về trên nhà của mình Tôn Thanh hôm nay lại không thấy bóng dáng của Phong Bách nhưng thức ăn đã được nấu sẵn, trên bàn chỉ để lại mảnh giấy bảo y cứ dùng cơm trước hắn đi xử lí một số hợp đồng của công ty sẽ trở về sau
Tôn Thanh cũng chẳng nói gì mà ngồi xuống bàn ăn thức ăn, mấy ngày này không phải y làm lơ Phong Bách mà chỉ là y cảm thấy hắn dường như có tình cảm với y, nhưng Tôn Thanh hiểu rõ một chuyện bọn họ sẽ không có kết cục gì đâu cho nên y chọn xa cách hắn một chút vẫn tốt hơn
Phong Bách những ngày này đều cảm thấy không vui vẻ gì, sự chiếm hữu của một A trong hắn ngày càng tăng lê nhưng hắn không thể thể hiện ra bên ngoài nhất là trước mặt Tôn Thanh, hắn chỉ đành lao đầu làm tốt tất cả mọi việc trong công ty
Lúc Phong Bách trở về Tôn Thanh đã nghỉ ngơi từ sớm, ngày mai y phải đích thân đến cảng xem xét lô hàng cho nên cần phải dưỡng sức
Phong Bách nhìn trong nhà đều tối nhưng thức ăn trên bàn đã được ăn uống dọn dẹp như vậy là tốt rồi
Ngày hôm sau, sáng sớm Tôn Thanh đã dậy sớm, Phong Bách tỉnh dậy muộn hơn thấy y đã ngồi ở bàn nhâm nhi ly rượu
“Sáng sớm chưa ăn gì lại uống rượu, Tôn tổng đây là muốn nhanh chóng bị bệnh sao”
Tôn Thanh không trả lời hắn ngược lại lại hỏi
“Đêm qua về muộn sao, hôm nay cậu đi theo tôi đến cảng, có việc cần xử lí”
Phong Bách chỉ gật đầu rồi chuẩn bị bữa sáng cho hai người
Hai người ăn sáng cùng nhau sau đó đến cảng, Tôn Thành ngồi trong xe quan sát việc vận chuyển hàng, đúng lúc này tiếng còi cảnh sát vang lên, Tôn Thanh không biểu lộ cảm xúc gì chỉ ra hiệu cho Phong Bách lái xe đi, nhưng không phải là rời khỏi đây, mà là lái vào một container đã được chuẩn bị sẵn
Đây là nơi được chuẩn bị cho các trường hợp khẩn cấp khi mà bị bao vây không thể nhanh chóng rời khỏi, container này được nguỵ trang như những container hàng bình thường nhưng có thể điều khiển mở cửa và bên trong như một ngôi nhà thu nhỏ vậy có đầy đủ các vật dụng thiết yếu
Tôn Thanh xuống khỏi xe, tìm kiếm một chai rượu cùng ít thức ăn đưa cho Phong Bách
“Chúng ta sẽ ở trong này đến khi bên ngoài an toàn, có thể vài ngày cũng có thể cả tuần, nếu bọn cớm vẫn còn lảng vãn ở đây thì không thể nhanh chóng rời đi được, nhưng không cần ko nơi này có đầy đủ mọi thứ để nghỉ ngơi ăn uống sinh hoạt trong vòng nửa năm”
Phong Bách không nói gì chỉ im lặng mà nhận lấy chai nước suối
Trong này có hệ thống camera có thể xem xét tình hình bên ngoài, bên ngoài vẫn đang lục soát khắp nơi xem bọn họ trốn ở đâu, có không ít cớm đi đến chỗ này nhưng cũng chẳng tìm thấy gì, tìm tất cả các nơi đều chẳng thấy
Tôn Thanh lấy điện thoại ra điện cho phía bên kia
“Có chuyện gì sao, sao lại gọi lúc này”
Đầu giây bên kia dường như đang không vui vẻ mấy còn và nghe có tiếng thở gấp, y không muốn phá hỏng cuộc vui của người khác nhưng y không thể ở nơi này quá lâu được, bên ngoài đã không có Giang Hà Vũ thì y phải đứng ra xử lí mọi chuyện
“Bị cớm dí, giúp đỡ đi” . Ngôn Tình Ngược
Đầu giây bên kia im lặng chỉ toàn nghe tiếng thở mà thôi
“Gửi vị trí qua, tôi cho người đến hỗ trợ, lần say lựa thời gian một chút nếu không thì cứ ở đó vài ngày đi”
Đầu dây bên kia nói xong liền tắt máy, Tôn Thanh cũng chẳng quan tâm nhiều, y thích gọi lúc nào thì gọi thôi
Quả thật cớm bên ngoài nhanh chóng đều rời đi, nửa đêm Tôn Thanh đánh thức Phong Bách đang ở trên xe dậy
“Được rồi dậy đi, đừng ngủ nước, chúng ta trờ về nhà rồi ngủ”
Phong Bách vẫn còn chưa tỉnh táo nên không biết Tôn Thanh nói gì
Tôn Thanh thấy vậy liền mặc kệ đẩy người kia qua ghế phụ, bản thân ngồi ghế lái sau đó nhanh chóng lái xe ra khỏi container rồi theo con đường tắt trước đây mà rời khỏi cảng
Phong Bách bên cạnh cảm thấy không biết bản thân nên vui hay buồn đây vì Tôn Thanh lái xe quả thật rất đáng sợ, y chạt nhanh đến mức Tôn Thanh phải căng cứng người không dám thả lỏng
Nhưng hướng này không phải là hướng trở về, đúng vậy Tôn Thanh không đưa Phong Bách về mà muốn đi đến bang hội xem xét tình hình
Trong bang bây giờ cũng không rối loạn, mặc dù bị cớm phát hiện nhưng tất cả đều kiểm tra không thấy gì, cớm chỉ đành bất lực mà thả người thôi, số hàng đã sớm được đem giấu an toàn
“Lão đại gần đây cớm bắt đầu để ý đến cảng hơn rồi chúng ta không thể tiếp tục ở cảng này hoạt động”
Tôn Thanh gật đầu
“Cả thành phố này không có một cảng nào lớn hơn, vậy nếu chúng ta cho xây dựng cảng thì sao”
Câu nói của Tôn Thanh khiến mọi người đều sốc, xây dựng một cái cảng không mấy dễ dàng hơn nữa bọn họ làm sao xin giấy phép để xây dựng cảng đây
“Phong Bách trở về kêu người chuẩn bị một bản thiết kế cảng sau đó gửi cho tôi”
Phong Bách gật đầu
Tôn Thanh cho mọi người giải tán, ai nấy đều lo lắng không biết Tôn Thanh có thật sự làm được hay không