Chuyện làm một cảng mới không phải là chuyện dễ dàng, Tôn Thanh dám liều như vật vì y sớm đã có tính toán
Tôn Thanh gọi cho Lâm Danh, nghe nói Lâm gia đang đấu thầu một hạng mục lớn chính là mở thêm một cảng biển để vận chuyển hàng hoá, bề ngoài là giúp cho hàng hoa vận chuyện linh hoạt hơn còn thực tế chính là để Lâm gia tuồng hàng vào một cách dễ dàng mà thôi
“Tôn lão đại dường như rất nhà rỗi, liên tục gọi điện cho tôi thì phải”
Tôn Thanh mặc kệ lời trêu chọc của Lâm Danh, y nói về kế hoạch của mình
“Bên Lâm gia đang đấu thầu một hạng mục cảng biển có phải không, tôi muốn tham gia cùng”
Lâm Danh đầu dây bên kia liền cười lớn, Tôn Thanh vậy mà muốn hợp tác với anh trong việc này sao, thật bất ngờ
“Nhưng Lâm gia chúng tôi làm ăn vẫn phải có lời, không biết Tôn lão đại đây cho chúng tôi được lợi lộc gì đây”
Tôn Thanh biết chuyện khác có thể thương lượng với Lâm Danh nhưng chuyện liên quan đến các hạng mục quan trọng nếu không có lợi nhuận Lâm Danh sẽ không bao giờ chấp nhận
“Không phải các người có một lô hàng đang kẹt không thể vận chuyển đi hay sao, bên tôi có người có thể giúp có người mang lô hàng này thuận lợi vận chuyển còn có nếu chuyện cảng biển thành công đương nhiên các mối làm ăn sẽ chia cho các người bốn phần”
Lâm Danh bên kia rít một hơi thuốc, quả thật Lâm gia đang có một lô hàng bị kẹt lại hơn hết chia bốn phần các mối làm ăn cũng khá ổn thoả
“Được rồi ta chấp nhận chuyện này, vậy hẹn Tôn lão đại ngày mai đến đại bản doanh của Lâm gia một chuyến vậy”
Tôn Thanh tắt máy, y mệt mỏi dựa người vào sau ghế, để đưa ra một quyết định này y sẽ đố mặt với những người trong bang nhưng đây là cách tốt nhất, nếu cứ tiếp tục bị chó săn làm phiền e là bọn họ khó mà làm ăn được
Phong Bách cả ngày đều chuẩn bị tốt các tập tài liệu về cảng biển để báo cáo cho Tôn Thanh, hắn quay cuồng cả một ngày rốt cuộc cũng xong, lúc hắn đẩy cửa vào, Tôn Thanh đang nằm chợp mắt trên ghế, xem ra y đã khá mệt mỏi rồi
Phong Bách để tập tài liệu lên bàn sau đó thả ra chút pheromone để cho Tôn Thanh có thể ngon giấc hơn
Quả thật pheremone của Phong Bách rất tốt, Tôn Thanh được bao bọc trong pheromone của Phong Bách y ngủ được một giấc sâu
Lúc y tỉnh dậy trên bàn là tập tài liệu mà Ôhng Bách mang vào, quả thật Phong Bách rất có năng lực, tài liệu đều đầy đủ chi tiết, Tôn Thanh cảm thấy hắn cũng không quá tệ
Trong khi đó ở một nơi khác, Giang Hà Vũ nhàm chán nhìn ra bên ngoài, vốn dĩ y được đi nghỉ ngơi nhưng không biết tại sao lại ở nơi này
Tất cả đều là do tên khốn đó cả, Giang Hà Vũ nghĩ đến lại cảm thấy tức giận, cả kỳ nghỉ của cậu, hiếm hoi của cậu bây giờ phải vì tên đáng ghét nào đó mà công cốc
Điện thoại reo lên, Giang Hà Vũ vươn tay mở máy
“Đang ở đâu”
“Nói chuyện với ai mà cái giọng đó, Giang Hà Văn em chán sống rồi sao”
Giang Hà Văn đầu dây bên kia cũng mặc kệ Giang Hà Vũ đang la mắng mình
“Nghe lão đại nói cho anh nghỉ phép, vậy tại sao không về nhà”
Giang Hà Vũ rất muốn về nhà nhưng cậu không thể, tên khốn khiếp đó vừa nhìn thấy cậu đã phát ra pheromone rồi khiến cậu ngất đi mang về đây, không phải cậu không muốn thoát khỏi đây mà là không thể thoát khỏi đây
“Hai ngày nữa sẽ về, chơi bên ngoài một tí tận hưởng, khó có dịp Thanh cho anh đây nghỉ ngơi, Giang Hà Văn em tốt nhất nên biết điều một chút”
“Được rồi anh trở về sớm một chút là được, cẩn thận sức khoẻ”
Giang Hà Vũ thở dài một hơi, em trai hắn nếu biết được nhưng chuyện này liệu có đấm người hay không, nghĩ lại em trai chưa bao giờ đánh nhau Giang Hà Vũ cảm thấy thú vị
Lúc này tiếng mở cửa phát ra, người kia bước vào
“Tỉnh rồi sao, có mệt không, tôi mang em ra ngoài ăn”
“Không cần anh quan tâm, tốt nhất là cho tôi trở về nhà nghỉ ngơi, tôi không cần ăn uống gì cả”
Người kia nhíu mày, anh đã cố đối xử với cậu tốt một chút nhưng cậu vẫn là vậy vẫn cứng đầu hơn ai hết
“Nếu em muốn về thì cứ đi về, tôi đâu cấm em”
Giang Hà Vũ cười khinh, không cấm cậu, vậy tại sao lại xích cậu, hơn nữa xích mật mã cậu khó mà gỡ ra được
Giang Hà Vũ không thèm nói nữa, ngoảnh mặt làm ngơ
Người kia cũng không ép buột y nữa, cho người mang thức ăn vào bên trong
Giang Hà Vũ đương nhiên sẽ ăn, không ăn thì chết mất, bị người kia hành hạ suốt một ngày trời cậu gần như sắp đi đời nhà ma rồi, bây giờ không nạp năng lượng e là không xong
Người kia vẫn luôn quan sát cậu, rồi bất giác mỉm cười, không phải muốn nhốt cậu ở đây chỉ là sợ cậu lại chạy đi gặp nguy hiểm nữa cho nên mới nhốt cậu ở đây
Giang Hà Vũ ăn xong liền nằm xuống nghỉ ngơi, bây giờ người kia không cho cậu đi đâu thì cậu ngoan ngoãn nghỉ ngơi vậy, làm gì được nhau đâu mà lo
Người kia cũng không làm phiền cậu mà cũng rời đi nhanh chóng, Giang Hà Vũ buồn chán gọi điện cho Tôn Thanh
Nhưng đầu dây bên kia là giọng của người khác, dường như là giọng của Phong Bách, cậu bất ngờ, hai người này tiến triển đến độ như vậy rồi sao
Trở lại hai mươi phút trước, Tôn Thanh bị bao bọc trong pheromone mặc dù khiến y có thể ngủ ngon hơn nhưng cũng thúc đẩy quá trình đến kì phát tình của y, mà Phong Bách đối với mùi pheromone của Tôn Thanh đương nhiên là rất khó bình tĩnh, hắn khó khăn tiêm thuốc ức chế cho bản thân cũng như cố gắng kiềm chế Tôn Thanh lại
“Tôn Thanh phát tình sao”
Giang Hà Vũ hỏi
“Đúng vậy, Tôn tổng ngài ấy phát tình, tôi….”
Giang Hà Vũ nhìn xích ở chân mà thầm mắng kẻ khốn khiếp kia, cậu đành lấy điện thoại ra điện cho Giang Hà Văn
“Có chuyện gì vậy, anh về nhà sao”
“Văn mau đến công ty, Tôn Thanh phát tình hiện tại còn đang ở chung với tên alpha kia, nếu như lỡ may xảy ra chuyện gì thì sao”
Giang Hà Văn nghe vậy liền nhanh chóng chạy đến trên đường Giang Hà Vũ cũng chẳng chịu tắt máy
Bên này Phong Bách vô cùng cố gắng kiềm chế bản thân mình, hắn cố xoa dịu Tôn Thanh
Tôn Thanh cũng cố gắng giữ bản thân tỉnh táo nhưng pheromone của Phong Bách khiến y không khống chế được bản thân mình, Tôn Thanh bây giờ vô cùng chán ghét thân phận Sigma của mình