Hạ nhân Thẩm phủ cúi đầu không nói một lời dẫn đường ở phía trước, Kỳ Tu Thừa đi theo phía sau hắn, suy nghĩ miên man.
Mới sáng, nghe được quản gia thông báo Thẩm phủ phái người tới mời hắn qua phủ một chuyến. Hắn và Thẩm Nam Y cũng không va chạm, như vậy chuyện muốn nói là chuyện liên quan đến Thẩm Trọng Y. Tuy rằng hắn luôn lén lút đi tìm Thẩm Trọng Y, nhưng hắn chắc chắn, Thẩm Nam Y tất nhiên cũng biết.
Hạ nhân đưa hắn đến Liễm Vân đường, hành lễ rồi lui xuống, nha hoàn bưng nước trà đến sau đó cũng yên lặng lui đi.
Kỳ Tu Thừa không dấu vết mà quan sát căn phòng một lượt. Cửa phòng nửa mở, thính đường ngoại trừ một bộ bàn ghế tối màu thì không có đồ trang trí gì khác, tất cả thoạt nhìn đều sạch sẽ ngăn nắp, mùi gỗ mục như có như không tràn ngập trong không khí.
Sau khi nha hoàn lui ra ngoài, cũng không có những người khác tới. Trong phòng yên tĩnh đến áp lực, ánh sáng tiến vào khe hở từ trên cửa chạm rỗng, bụi bặm rất nhỏ xoay tròn bay múa trong ánh sáng. Không biết qua bao lâu, trong phòng càng ngày càng tối.
Kỳ Tu Thừa không biết Thẩm Nam Y muốn làm gì, ngược lại cũng bình tĩnh, ngồi ghế trên, thẳng eo lưng, hai tay đặt ở trên đầu gối, rất có tư thế ngồi tập trung.
Có tiếng bước chân từ nơi không xa truyền đến, chậm rãi đến gần. Thẩm Nam Y giơ giá cắm nến đi ra từ sau đường, đặt giá cắm nến lên bàn, ngồi đối diện hắn. Kỳ Tu Thừa nương theo một chút ánh nến mỏng manh kia thấy rõ khuôn mặt thần sắc hờ hững của nàng.
Hồi lâu, Thẩm Nam Y chậm rãi mở miệng
Thẩm Nam Y nói: “Trọng Y sống không quá hai mươi tuổi, thời gian còn lại của nó không nhiều lắm. Ta cần một người có thể lập mệnh khế cùng nó, nhưng khế ước này chỉ có tác dụng đối với hai người yêu nhau.” Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: “Ta biết ngươi thích nó, nhưng người cùng nó lập mệnh khế, vĩnh viễn không thể luân hồi, cả đời chỉ có thể theo một mình nó. Ngươi có làm được không?”
“Có thể, ta dùng tính mạng thề, Kỳ Tu Thừa ta tình nguyện che chở Thẩm Trọng Y cả đời.” Kỳ Tu Thừa trả lời không chút do dự.
“Ha…” Thẩm Nam Y khinh thường mà cười. Bình sinh nàng thấy chướng mắt nhất chính là lời thề, “Đến cùng thì vẫn là thời điểm tình nồng ý mật, thề thốt các kiểu nói ra cũng dễ dàng.”
“Ta…”
“Không cần vội vàng giải thích, năm năm, mười năm, một đời dài như thế, ai có thể bảo đảm về hiệu lực thời hạn của lời thề nào…” Thẩm Nam Y nói: “Ta biết Trọng Y cũng thích ngươi, ta sẽ để ngươi cùng Trọng Y lập khế. Có điều, trước đó thì ta muốn ngươi đi giết một người.”
“Được.”
“Hừ… ngươi không hỏi xem là ai? Người Vân Kinh đều nói, Kỳ đại nhân là người thiện ác phân minh, đúng sai rõ ràng.”
“Tu Thừa nguyện ý trở thành lưỡi dao sắc trong tay Trọng Y, không hỏi trắng đen.”
“Ta muốn ngươi giết gia chủ Ngụy gia Ngụy Miên Tùng ở Lê Kinh, móc tim lão ra, mang về đây.”
“Được.” Kỳ Tu Thừa không mang theo nửa phần chần chừ.
Ngụy Miên Tùng là cha ruột chi nhất của Thẩm Trọng Y, nếu như có thể lấy được linh hồn của lão, hiệu quả của thuật Tế Hồn sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng Ngụy Miên Tùng không còn tình nghĩa với Vân Sinh, linh hồn của lão không những vô dụng, còn có thể có độc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều năm như vậy, Thẩm gia vẫn chưa buông tay với chi nhất Ngụy Miên Tùng.
Có điều, lần này, nàng không muốn buông tha cho lão. Bởi vì, thời gian còn lại cho nàng cũng không nhiều lắm.
Kỳ Tu Thừa nhân lúc đêm tối lẻn vào Ngụy gia. Lén vào chính viện, đánh Ngụy phu nhân hôn mê, trói Ngụy Miên Tùng lại.
Ngụy Miên Tùng không kịp phản ứng đã bị Kỳ Tu Thừa chặn đứng tay chân, bịt miệng. Dẫu sao cũng là chủ một tộc, Ngụy Miên Tùng rất nhanh đã bình tĩnh lại từ trong cơn hoảng loạn khi bị trói chặt, chỉ cho rằng là giống đạo phỉ đã từng gặp, muốn dọa dẫm vét tiền.
Kỳ Tu Thừa nương ánh trăng lộ ra từ tầng mây thấy rõ khuôn mặt được bảo dưỡng tốt đẹp kia của Ngụy Miên Tùng, có ba phần tương tự Thẩm Trọng Y.
Kỳ Tu Thừa nói: “Ta thay Thẩm Trọng Y đến lấy linh hồn ngươi.”
Ngụy Miên Tùng nghe thấy ba chữ Thẩm Trọng Y, bỗng chốc trợn to mắt, giãy giụa như thể muốn nói gì đó.
“Món nợ của Nhiếp Vân Sinh ngươi cũng phải trả”. Kỳ Tu Thừa nói xong, Ngụy Miên Tùng giãy giụa càng lợi hại hơn.
Miệng lão bị chặn, “ư ư ư” nói không ra lời, hai mắt trừng thật to,
Kỳ Tu Thừa chẳng thèm để ý đến phản ứng của lão, chỉ lấy ra hộp ngọc và chủy thủ Thẩm Nam Y cho. Lấy linh hồn sống bị vây trong tim chủ nhân, đặt vào hộp ngọc đặc chế, có thể tránh cho linh hồn bị quỷ sai mang đi, mà có được linh hồn của Ngụy Miên Tùng cũng là mục đích cuối cùng của Thẩm Nam Y.
Mổ bụng, lấy tim, rời đi, động tay liên tiếp không chút ướt át bẩn thỉu. Kỳ Tu Thừa làm sạch sẽ, không kinh động đến bất cứ ai, cũng không để lại nửa điểm chứng cứ gây bất lợi cho hắn, yên lặng rời đi.
Có điều, chân trước Kỳ Tu Thừa ra khỏi thành Lê Kinh, sau lưng Ngụy phu nhân bị đánh choáng đã tỉnh. Gia chủ bị giết là chuyện lớn, Ngụy gia rất nhanh tổ chức người, ra khỏi thành đuổi theo người vào ban đêm.
Kỳ Tu Thừa một bên lên đường, một bên tránh thoát đuổi giết của Ngụy gia. Tuy rằng hắn chạy nhanh, nhưng cũng không tránh được gặp phải mấy nhóm người. Sau khi giết lui mấy đợt người, hắn cũng bất chấp vết thương trên người, băng bó qua loa, mặc kệ đường xa, bỏ lại người đuổi giết, thương tích đầy mình trở lại Vân Kinh, tự tay mang hộp đưa vào tay Thẩm Nam Y.
“Dẫn người đi, chữa thương cho hắn. Vết máu xử lý sạch sẽ, đừng để cho thiếu gia nhìn thấy. Thẩm Nam Y cũng không thể hiện ra chút ít cảm xúc đối với Kỳ Tu Thừa bị thương nặng, nhàn nhạt dặn dò hạ nhân, cầm hộp rời đi.