Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 50: Cùng Bày Tỏ Tấm Lòng




Đường Kiều ngớ người, sao mình lại để lộ thứ này ra cơ chứ?

Trong lúc hoảng loạn, cô ấy vội vàng chộp lấy nó nhét vào trong túi, rồi xách túi lên. Đoạn cuống quýt bảo: “Chúng ta vào trong trước đi!”

Vậy nhưng khi ngẩng đầu, cô lại thấy Tần Hạo đang ngó lơ nhìn xung quanh, giống như không hề phát hiện ra thứ đó. Lúc này, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Hạo thì đang nghĩ: Không lẽ cô nàng này cố ý chọn hôm nay xem phim. Sau đó sợ mình thuê phòng, chén cô ấy. Nên mới tìm cho ra một cái cớ hợp lí như vậy?

Nhưng như thế này có phải là hơi gấp gáp không?

“Ấy, không phải là không được mang đồ vào trong sao?”

Tần Hạo thấy cô ấy xách đồ đi lên lầu bèn nhắc nhở.

Đường Kiều vội vàng nói: “Không sao, gửi ở quầy phục vụ, rồi tôi đi mua thêm một ít là được”.

Trông mặt cô ấy đỏ bừng, không dám cả ngẩng đầu, trông vô cùng xấu hổ. Quả thực là khiến người ta thấy mà thương, chỉ muốn ôm vào lòng vỗ về, nâng niu.

Đàn ông luôn có khát khao bảo vệ, nhất là những lúc biết rõ rằng đối phương thích mình như thế này. Tần Hạo biết, nếu bây giờ anh ôm cô ấy thì anh cũng sẽ không bị từ chối.

Một cô gái, âm thầm thể hiện nhiều thiện cảm với mình như vậy, còn chủ động hẹn hò, chủ động suy nghĩ cho đối phương. Với những dấu hiệu đó thì dù Tần Hạo có là thằng ngốc cũng sẽ nhận ra.

Hai người bước vào rạp chiếu phim. Tần Hạo mua chút đồ ăn vặt, sau đó đi vào trong.

Hôm nay rạp chiếu phim không đông người cho lắm, dù sao bộ phim này cũng đã chiếu được một thời gian, đã qua thời kỳ hot rồi.

Hơn nữa, Đường Kiều hẹn gặp anh không chỉ để đi xem phim,mà là vun đắp tình cảm. Tần Hạo biết rõ điều này, vì vậy thi thoảng anh lại khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Đường Kiều.

Những lúc như vậy, bên thái dương Đường Kiều như mọc thêm con mắt thần, cô ấy cũng quay đầu qua, nhìn anh. Hai người cùng cười, sau đó Đường Kiều xấu hổ cúi đầu.

Dường như chẳng còn ai quan tâm xem nội dung bộ phim là gì nữa.

Lúc này, Tần Hạo ghé đầu tới gần, nói với Đường Kiều: “Hai người phía bên trái cô đang làm gì vậy?”

Đường Kiều vô thức nhìn sang rồi giật mình.

Cách cô hai ghế ngồi về phía bên trái, có một cặp nam nữ đang hôn nhau say đắm. Mắt kính 3d đã bị ném qua một bên từ lâu. Họ hôn nhau một cách vô tư, không hề kiêng dè ánh mắt của những người xung quanh.

Đường Kiều vội vàng quay đầu lại, không dám nhìn nữa.

Không chỉ có cặp đôi đó. Lúc này, không ít vị trí trong rạp chiếu cũng đang xảy ra những chuyện tương tự, sự khác biệt chỉ nằm ở mức độ có cuồng nhiệt hay không mà thôi.

Tần Hạo cười bảo: “Có phải chúng ta cũng nên làm gì không? Nếu không sẽ phá hoại bầu không khí lắm đấy?”

“Vậy…Ăn chút gì đi!”

Đường Kiều chộp bỏng ngô, cúi đầu lẳng lặng ăn, trông vô cùng căng thẳng.

Tần Hạo cười nham hiểm, anh đưa tay khẽ kéo tay cô ấy, nắm chặt trong tay mình.

Đường Kiều run bắn, thoáng giằng co nhưng không hề rút tay ra mà thầm chấp nhận hành động của anh.

Tần Hạo kéo tay cô ấy đặt lên đầu gối mình. Cả người Đường Kiều bị kéo nghiêng qua một bên, không dám nhúc nhích.

“Đàn chị này, có phải cô thích tôi không?”

Cuối cùng Tần Hạo cũng hỏi thẳng, anh nhìn chăm chăm vào đối phương.

Đường Kiều cúi đầu, căng thẳng tới mức toát mồ hôi. Cô ấy không nói gì, toàn bộ dũng khí trước đó đã biến mất hoàn toàn. Vừa mừng vừa sợ, một lúc lâu sau, cô ấy mới lý nhí nói: “Anh biết mà còn hỏi tôi”.

Trong nháy mắt, trong đầu Tần Hạo hiện ra một loạt những hình ảnh rối rắm.

Là khuôn mặt ngạo mạn của Tiêu Tình lúc vừa mới quay lại Trung Hải, bỗng nhiên lại biến thành khuôn mặt lúc thì lạnh lùng, lúc thì tinh nghịch của hai chị em Lâm Vũ Hân. Rồi hóa thành biểu cảm khảng khái, hào sảng của Vương Tú Quân, sau đó nữa chính là bộ dạng vừa hào hứng vừa xấu hổ của Đường Kiều ngay lúc này.

Đời người có mấy mươi năm, hà tất phải sống một cuộc đời bi thảm như vậy?

Chuyện đã qua hãy cứ để nó trôi qua, bắt đầu lại cũng là điều tốt!

Tần Hạo thở phào, giơ tay phải của Đường Kiều ra giữa hai người. Sau đó, anh quay người lại, nhìn cô ấy và nói: “Đàn chị, thực ra, tôi cũng thích cô!”

“Hả?”, Đường Kiều cúi đầu, không dám nhìn đối phương.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới lấy dũng khí, hỏi: “Vậy, anh đang tỏ tình với em phải không?”

“Đúng vậy, làm bạn gái tôi nhé?”

Tần Hạo yên lặng nhìn cô ấy.

Đường Kiều khẽ mím môi, ngượng ngùng gật đầu. Cô lật ngược tay phải, nắm chặt hai bàn tay của anh, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Bộ phim hai tiếng nhanh chóng trôi qua.

Hai người cũng không quan tâm là chiếu cái gì, bởi lúc này trong tâm tư họ đã sớm bị sự kích động của tình cảm dành cho nhau thay thế.

Tần Hạo không hành làm gì thêm mà chỉ khẽ nắm tay cô ấy.

Cơm phải ăn từng miếng một. Bạn gái ấy mà, phải yêu thương từ từ, không được gấp.

Sau khi kết thúc buổi xem phim, hai người đi ra ngoài thì mới phát hiện bên ngoài đang đổi thời tiết, sấm chớp đầy trời, mưa như thác đổ, trắng xóa một vùng.

Sấm sét vang rền.

“Chết rồi, phải làm sao đây? Trời mưa to quá! Về kiểu gì bây giờ?”, có người đứng bên cạnh phàn nàn, ngó quanh tìm kiếm taxi, hoặc gọi điện nhờ bạn tới đón.

Tần Hạo và Đường Kiều thì hết sức bình tĩnh, dường như không vội về nhà.

Đường Kiều cứ cười tủm tỉm, cô ấy nắm chặt tay anh, không cảm thấy vội chút nào. Cô ấy chỉ muốn trời mưa kéo dài ba ngày ba đêm, như vậy thì cô ấy có thể ở cạnh anh mãi.

“Xem ra đúng là ý trời. Chúng ta đi thuê phòng thôi, tối nay không về nữa!”

Tần Hạo chỉ vào khách sạn phía trên rạp chiếu phim, mưa to thế này, chẳng thể nào rời khỏi tòa nhà này được.

“Ừ!”

Đường Kiều nhìn anh, khẽ gật đầu. Cô ấy không sợ hãi, cũng không lo lắng, càng không căng thẳng gì.

Tần Hạo bỗng cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào con bé này chọn đúng ngày ‘bà dì’ đang ghé thăm nên cảm thấy mình sẽ không làm gì được sao?

Anh vốn định thăm dò nhưng không ngờ Đường Kiều lại đồng ý thật, nên cảm thấy không thể thay đổi được nữa.

Sợ cái đinh gì, con gái nhà người ta còn chẳng sợ thì mình nhăn nhó con khỉ à!

Anh kéo Đường Kiều lên lầu, thuê một phòng. Khi hai người bước vào cửa, Tần Hạo mới cảm thấy tay Đường Kiều đẫm mồ hôi.

Cô nàng này đang cố tỏ ra bình tĩnh cơ đấy!

Vừa vào phòng, Tần Hạo đã hỏi với vẻ xấu xa: “Em đói không? Hay là mình gọi chút đồ ăn nhé?”

“Không cần đâu, em không đói!”, Đường Kiều ngồi trên giường, vân vê ngón tay. Cô ấy cúi đầu, không dám nhìn anh.

Tần Hạo cười hi hi, nói: “Vậy tôi đi tắm nhé, hay là cùng tắm?”

“Hả? Thôi!”, Đường Kiều ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đểu cáng của Tần Hạo thì lập tức hiểu ra. Anh lại đang trêu chọc mình. Cô vô thức đỏ mặt, giơ nắm đấm đánh anh.

Cú đấm nhẹ lắm, nhẹ tới mức khiến Tần Họa có cảm giác như đang vuốt ve.

Đợi đến khi Tần Hào đã vào nhà tắm, Đường Kiều mới hoảng loạn. Cô ấy lấy điện thoại, cũng không biết phải hỏi ai.

“Phải làm sao đây? Có khi nào anh ấy nghĩ mình quá dễ dãi, vừa mới trở thành người yêu mà đã đồng ý thuê phòng?”

“Tú Quân đã nói rồi, con gái phải dè dặt một chút mới tốt. Không được để đàn ông cưa đổ quá nhanh, càng không được xảy ra quan hệ quá sớm. Sao mình lại ngốc thế chứ!”

“Lát nữa mà anh ấy muốn chuyện đó thì mình phải đẩy anh ấy ra sao? Phải làm sao đây!”

Đường Kiều xoắn xuýt đi đi lại lại trong phòng, không biết nên làm sao cho phải!