Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 49: Lần Đầu Hẹn Hò




Cuộc trả thù trong tưởng tượng mãi vẫn chưa tới

Thoạt đầu Tần Hạo vẫn còn có chút lo lắng, nhưng không phải lo cho bản thân mà là lo cho hai cô nàng xinh đẹp trong nhà. Anh chỉ hy vọng chuyện mình làm sẽ không ảnh hưởng đến họ.

Rốt cuộc đêm đó xảy ra chuyện gì, Lâm Vũ Nghi đã mấy lần hỏi tới, nhưng Tần Hạo đều lập lờ không nói. Có một số chuyện, họ không biết sẽ tốt hơn.

Anh vẫn đến trường như bình thường. Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, chẳng biết bao giờ mới kết thúc.

Lúc trước Tần Hạo còn có chút hoài niệm đối với trường học. Nhưng dần dà lâu ngày, anh thấy hơi phiền. May mà thời gian ở trường cũng không hoàn toàn nhàm chán buồn tẻ.

Gần đây, có một cô gái xinh đẹp đã trở thành liều thuốc điều hòa cuộc sống cho Tần Hạo.

Một cô nàng dũng cảm nhưng lại rất dễ xấu hổ - Đường Kiều.

Vừa tới câu lạc bộ Taekwondo, anh đã được Đường Kiều đã vui vẻ ra đón: “Sao hôm nay sớm thế? Đến tập luyện à?”

Tần Hạo khẽ lắc đầu. Thấy cô ấy hơi thất vọng, anh bật cười đáp: “Không luyện tập thì không thể đến gặp cô sao?”

“Hở? Gặp tôi?” Đường Kiều vừa mừng vừa ngại. Cô ấy cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi: “Tôi thì có gì để gặp đâu chứ?”

Đấy, lại xấu hổ rồi!

Trong lòng Tần Hạo vui vẻ vô cùng. Anh nói: “Sư tỷ, hôm nay định dạy tôi tập gì đây?”

“Anh muốn tập gì cũng được hết. Trình độ hiện giờ của anh không hề kém tôi. Tôi cũng không biết nên dạy anh cái gì nữa ấy!”

Nói đến đây, quả thật Đường Kiều thấy khá phấn khích, vô cùng có cảm giác thành tựu. Sau mấy ngày tập luyện, cô ấy nhận ra Tần Hạo rất có thiên phú. Về cơ bản chỉ cần học một lần thì anh đã hiểu ngay, vốn chẳng cần luyện tập gì mấy.

Về khoản tố chất thể lực các thứ thì miễn bàn.

“Thế à? Vậy tôi không tập nữa nhé. Cô bận gì thì bận đi, tôi về trước!” Tần Hạo xoay người bước đi.

Đường Kiều vội vã nói: “Tôi cũng không tập nữa. Không bận gì đâu. Mình về chung ha! Anh đợi tôi một lát được không? Tôi đi thay quần áo trước đã.”

“Được! Hay là mình thay chung đi?”

Tần Hạo trêu cô nàng, lại cảm thấy buồn cười.

“Thôi mà!” Đường Kiều sợ hết hồn, vội vàng xoay người chạy mất. Vẻ e thẹn đó thật khiến người ta dở khóc dở cười.

Tần Hạo đưa mắt nhìn xung quanh. May mà thằng nhóc Chu Nghị không có ở đây, không thôi lại cậu ta lại chạy tới tìm anh tính sổ.

Hai người cùng nhau rời khỏi câu lạc bộ Taekwondo. Mấy hôm nay chẳng thấy bóng dáng Vương Tú Quân đâu, không biết cô ấy lại bận bịu chuyện gì. Tần Hạo không hỏi đến, mà hình như anh vốn chẳng quan tâm.

Bây giờ ngay cả chuyện ban đầu đến câu lạc bộ Taekwondo để làm gì, anh cũng mù mờ chẳng rõ nữa.

“Anh có thích xem phim không?”

Đường Kiều và Tần Hạo cùng bước trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường. Cả hai đã im lặng rất lâu, cô ấy mới lấy hết can đảm lên tiếng hỏi.

Tần Hạo lắc đầu, bảo rằng không thích xem.

Đường Kiều nắm chặt hai tấm vé xem phim trong túi, cảm giác thất vọng dâng tràn.

Tần Hạo mỉm cười nói tiếp: “Nhưng thi thoảng xem cũng được. Sao hả? Sư tỷ muốn hẹn tôi đi xem phim à?”

“Ừa. Tôi được bạn tặng hai vé, là bộ “Iron Man 3” vừa ra rạp. Mình cùng đi xem nhé?”

Rốt cuộc Đường Kiều cũng lấy hai tấm vé xem phim ra. Trên vé còn dính mồ hôi, có thể nhận ra cô ấy rất căng thẳng.

Tần Hạo cười đáp: “Không nhìn ra nha. Trông sư tỷ nho nhã dịu dàng như thế mà lại thích xem mấy phim bạo lực chém giết sao?”

Đường Kiểu ngẩn người: “Tôi tưởng đàn ông các anh đều thích xem phim như vậy.”

Tần Hạo bỗng cảm thấy có chút cảm động. Chuyện gì cô ấy cũng nghĩ cho anh cả. Bình thường con gái đều thích xem phim văn học, nghệ thuật, thanh xuân các thứ. Thế nhưng cô ấy lại chọn mua vé phim này.

“Thể loại này cũng hay lắm. Tôi muốn đi xem từ lâu rồi ấy chứ, chỉ sợ cô không thích thôi!” Tần Hạo cười nói. Quả thật anh không nỡ từ chối một cô gái dịu dàng dễ thương như vậy.

Rốt cuộc Đường Kiều cũng nở nụ cười: “Tôi cũng thích lắm!”

“Chín giờ rưỡi tối nay à, được, tôi sẽ đến đón cô. Gặp ở đâu đây?”

“Không cần tới đón tôi đâu. Chín giờ chúng ta gặp nhau ở rạp chiếu phim là được. Anh thấy sao?”

“Được thôi!”

Tần Hạo vẫy tay, nói với cô ấy mấy chữ “không gặp không về”.

Đến tối, anh lái xe đưa Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi về nhà. Ăn cơm xong cũng đã bảy giờ hơn.

Tần Hạo không biết nên dùng lý do gì để đi, mà lại không muốn nói dối hai người họ. Anh dè dặt cất lời: “Vũ Nghi, qua đây anh nói cái này!”

“Anh được gọi tôi là Vũ Nghi đấy à? Gọi là nhị tiểu thư!” Lâm Vũ Nghi chẳng thèm ngẩng đầu, đáp lại anh với giọng điệu lười biếng.

Tần Hạo chỉ đành ghé sát lại: “Có một em gái hẹn tôi đi xem phim. Cô thấy tôi có nên đi không, có nên đi hay không đây?”

“Đi đi. Đúng lúc cũng có một anh đẹp trai hẹn tôi dạo phố. Đi chung đi!” Nói xong, Lâm Vũ Nghi sà đến bên người chị gái đang xem tạp chí trên xô-pha: “Chị đi không?”

“Hai người đi đi, chị không đi đâu!” Lâm Vũ Hân thờ ơ đáp.

Vậy là thuận lợi qua cửa rồi.

Anh lái chiếc polo rời đi. Được nửa đường, Lâm Vũ Nghi gọi một cuộc điện thoại rồi xuống xe ở quảng trường Thế Kỷ. Chỗ này cách rạp phim cũng không xa lắm.

“Bọn tôi hẹn nhau ở đây. Anh đi trước đi!” Lâm Vũ Nghi phất tay, tiễn Tần Hạo đi.

Dễ dàng như vậy à?

Tần Hạo thấy hơi nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa.

Đồng hồ đã điểm tám giờ bốn mươi lắm phút.

Đến nơi, anh xuống xe, nhìn thấy Đường Kiều đang đứng ngóng nhìn xung quanh từ đằng xa.

Tần Hạo thấy mình đi tay không thì ngại quá, bèn vào cửa hàng tiện lợi mua các loại đồ ăn vặt. Mua xong, anh mới đến chỗ Đường Kiều.

Trốn sau một chiếc xe cách đó không xa, Lâm Vũ Nghi nghiến răng kèn kẹt. Cô ấy nhìn theo bóng lưng Tần Hạo, thầm rủa xả: “Tần Hạo chết tiệt đi hẹn hò thật à? Còn tưởng là gạt mình chứ. Hừ, tức chết mất!”

Lâm Vũ Nghi chẳng có hẹn dạo phố với anh đẹp trai nào cả. Cô ấy đi theo anh chỉ vì tò mò, muốn xem thử Tần Hạo định giở trò gì.

Không ngờ lại thật sự bắt gặp đối tượng có “gian tình” với anh, còn là bạn học cùng trường nữa cơ.

“Biết ngay hai cái người này có gì với nhau mà! Bị mình phát hiện rồi nhé!”

Lâm Vũ Nghi lấy điện thoại ra, chụp liên tục mấy tấm.

Dưới ánh đèn chớp tắt, Tần Hạo vô thức ngoảnh đầu lại. Nhìn thấy một bóng người vội vàng lẩn đi, anh ngẩn ra, trong lòng lập tức cảnh giác.

“Ơ? Sao anh đến sớm thế?”

Đường Kiều vừa nhìn thấy Tần Hạo thì không giấu được vẻ mừng rỡ trên gương mặt. Cô ấy nhìn điện thoại, thấy vẫn còn mười phút nữa mới đến thời gian họ hẹn nhau!

“Đi thôi, vào trong rồi nói. Chúng ta vừa ăn vừa xem phim!”

Tần Hạo trông điềm tĩnh thế thôi chứ trong lòng vẫn có tí căng thẳng. Đây là lần đầu tiên anh xem phim với con gái đó. Anh cứ sợ xem được môt hồi thì Đường Kiều sẽ chủ động dán sát vào, không xem phim nữa mà chỉ lo ngắm anh. Nếu thế thì ngại ngùng lắm.

Thế nên, anh buộc phải mua chút đồ ăn vặt.

Đường Kiều mỉm cười: “Anh đó, không biết rạp phim không cho đem đồ ăn vào sao?”

“Hả? Có quy định như thế nữa à?”

Đúng là Tần Hạo không biết thật.

Đường Kiều giải thích: “Phải. Đồ ăn do rạp phim bán mới được đem vào. Họ cũng thông minh mà!”

“Vậy làm sao đây?”

Tần Hạo nhấc túi đồ ăn lên, chẳng biết nói sao.

“Không sao. Bỏ vào túi xách của tôi đi. Chúng ta lén mang vào!” Đường Kiều mở túi ra, lấy đồ trong tay Tần Hạo rồi nhét vào đó.

Đồ ăn hơi nhiều, hình như nhét vào không đủ nên cô ấy lại lấy ra. Nhưng lúc lấy đồ ra, lại vướng thêm một món đồ khác.

Tần Hạo nhìn thấy rõ ràng, đó là một bịch băng vệ sinh.