Vậy Thì Đừng Rời Khỏi Tôi Nữa

Chương 78: Phiên ngoại 7: Lĩnh chứng




Sao trời như đang say, trên mặt đất ánh sáng những ngọn đèn như thủy triều.



Nghê Ca nhắm mắt lại.



Cô nói, “Được.” Em đồng ý gả cho anh.



***



Hai người đêm đó ở lại căn cứ. Sáng sớm hôm sau lại cùng nhau lên núi ngắm mặt trời mọc. Đến giữa trưa mới cùng nhau trở về.



Dung Tự vừa về nhà liền lập tức đánh báo cáo kết hôn nộp lên quân đội. Mặc dù quá trình này diễn ra rất nhanh, nhưng anh lại không thể chờ đợi, chỉ nghĩ buổi chiều muốn lấy luôn giấy chứng nhận.



Trên đường về, Nghê Ca đã mua một giỏ quả hồng nhỏ.



Dung Tự vừa về nhà liền chui vào phòng thay quần áo. Cô đem quả hồng rửa sạch sẽ, cắt vỏ bưng ra phòng khách, lại phát hiện tên kia thế nhưng còn chưa ra.



Anh đứng ở trước gương, trên người đang mặc thử từng bộ quần áo. Cái đuôi to theo ở sau lưng, đắc ý dào dạt mà vung vẩy.



“Dung Dung.” Cô tò mò nhìn, “Anh đang chọn quần áo sao?”



“Ừm.”



“Là quần áo mà ngày lễ kỷ niệm thành lập trường muốn mặc?”



Anh có một buổi tọa đàm cho nên Nghê Ca đương nhiên cho rằng anh đang chọn bộ đồ trang trọng để đến đó.



“Không phải.” Dung Tự không chút nghĩ ngợi, “Anh đang chọn quần áo để ra mắt mẹ vợ, cùng với mặc khi chụp ảnh đăng ký kết hôn — Em cảm thấy mặc như thế nào thì chụp ảnh sẽ đẹp?”



“…Em không nghĩ tới vấn đề này.”



“Đương nhiên em không cần thiết nghĩ, em mặc cái gì nhìn cũng đẹp.”



Nghê Ca: “…Đi ra ăn hồng.”



Dung Tự phe phẩy cái đuôi to, cùng với cô trở lại phòng khách.



Những quả hồng vào đầu mùa thu đều rất tươi. Cô cắn lên miếng thịt quả hồng, ngụm nhỏ ngụm nhỏ đem thịt quả đưa vào trong miệng. Bờ môi bị nước trái cây nhuộm dần, hiện ra màu đỏ khỏe mạnh mà mê người.



Dung Tự nhìn một chút, lại bắt đầu không kìm nén được.



Anh liếm liếm môi, vỗ lên chân mình:



“Chuyện đó, em có thể không?”



“….?”



“Đến ngồi ở trên này ăn.”



“…..”



Nghê Ca im lặng, không nhúc nhích.



Nghĩ đến ngày mai kỷ niệm ngày thành lập trường, cô giật ra chủ để:



“Những chiếc mô hình máy bay không người lái kia năm đó của anh hiện tại còn giữ sao?”



“Tất nhiên.”



“Hiện tại còn dùng?”



“Không có cơ hội dùng.” Ngừng một chút, Dung Tự lại nghiêm trang cường điệu, “Mà hiện tại anh cũng sẽ không lại cầm nó đi cắt tóc của cô gái nhỏ.”



Nghê Ca: “Ồ.”



Nhưng mà bỗng nhiên trong chốc lát, cô lại nghĩ đến cái gì đó, rất hiếu kỳ hỏi:



“Trước kia em có nghe qua một tin tức, là về ruồi đen – máy bay không người thật sự có thể bay đến trên đường an toàn sao?”



“Dưới tình huống bình thường, đương nhiên là không thể.” Tin tức này Dung Tự cũng nghe qua, anh ăn hết quả hồng, một bên chậm rãi đem tay lau sạch sẽ, một bên bất động thanh sắc tiến tới cọ bên người Nghê Ca, “Trong nước buôn bán máy bay không người lái có thống nhất giới hạn độ cao. Vô luận là nguồn điện từ pin, hay là nó tự giới hạn được độ cao của chính nó. Thì nó cũng không được phép bay tới độ cao khu vực đường an toàn. Nhưng nếu như là dùng tay hủy bỏ lệnh cấm….”



Anh một tay nâng khuôn mặt cô lên, một tay rất quen thuộc mà chạm vào dưới vạt áo thun.



Sau đó lông mày cau lại, vô cùng chân tình thực lòng nói:



“Đừng di chuyển. Em ăn bị dính trên mặt.”





Nghê Ca hoàn toàn không tin, cực nhanh ăn hết quả hồng trong tay:



“Vậy để em đi rửa.”



Dung Tự không hôn được Nghê Ca.



Nhưng anh cũng không để cho cô nhanh chóng chạy trốn.



Cánh tay anh duỗi ra, đem cô bế lên:



“Anh ôm em đi.”



“….”



Vì thế, Nghê Ca chỉ muốn đi rửa tay.



Không biết làm sao, lại bị người ta vô tình lôi kéo vào phòng tắm.



Chuyện xảy ra về sau đều là thuận lý thành chương. Anh mang cô đi rửa tay, không kịp chờ đợi cúi đầu hôn cô. Cùng trước đó không giống nhau lắm, anh hôn có chút gấp gáp, nắm lấy cái cằm mà công thành đoạt đất, không chịu để lại một nửa chỗ trống.



Môi răng đan xen, đại não Nghê Ca cùng giác quan dần dần ngăn cách nhau. Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt lan tràn đến đáy mắt cô, con ngươi tối như mực ướt sũng, càng làm cho người khác muốn yêu thương nhiều hơn.



Dung Tự vặn ra vòi hoa sen mở nước nóng. Quần áo đã được cởi ra được một nửa, đem cô ôm lên bồn rửa mặt.



Anh hướng ở phía dưới ấn xuống, khóe mắt Nghê Ca bắt đầu phiếm hồng, giọng nói rất nhỏ, đứt quãng:



“Không….Anh nhẹ….Nhẹ một chút….”



Dung Tự vùi đầu ở cổ cô, hơi ngẩng lên, giọng nói khàn khàn:



“Vừa rồi, em nhắc anh nhớ đến một chuyện.”



“….Cái gì?” Anh đâm vào rất sâu, đầu óc Nghê Ca một mảnh hỗn độn.



“Máy bay không người lái.” Anh một bên thở dốc, một bên nghiêm túc nói, “Ngoại trừ giới hạn độ cao có thể phá giải, còn có một hệ thống khép kín, gọi là APAS.”



Nghê Ca bị buộc phải giơ lên cái cổ:



“Ô…Ưm…Anh đang nói, nói cái gì….”



Nói nhảm cái gì vậy.



Trong phòng tắm ánh đèn ấm áp, cô một bên nghênh hợp anh, còn phải vừa gian nan suy nghĩ.



Làm sao lại có người ở thời điểm đang làm cái loại chuyện này, lại phổ cập kiến thức khoa học về máy bay không người lái?



“APAS là một hệ thống tránh chướng ngại vật.” Nhưng Dung Tự trên người ngoài miệng trên tay đều không ngừng, anh nhất tâm lưỡng dụng*, nghe cô nhỏ giọng rên khẽ, “Có nó, máy bay không người lái một khi gặp được chướng ngại vật, liền sẽ tự động tránh đi, không bị đụng vào.”



(*: đại khái ý giống như một lòng có hai tác dụng)



Nghê Ca rốt cuộc phản ứng trở lại.



Cô nắm chặt vai anh, mang theo đôi mắt đầy sương mù kia, trong nháy mắt trợn tròn:



“Vậy lúc trước em trở về Bắc Kinh, cái máy bay không người lái kia vì sao lại….”



Đụng vào trên người cô!



Cừu nhỏ tức giận, nhưng mà một khi anh có động tác, cô lại lập tức có phản ứng.



Dung Tự cười khẽ.



Anh hôn lên khóe mắt cô, thấp giọng nói:



“Bởi vì khi đó là anh cố ý đụng vào em.”



“….”



Anh một bên dùng hành động cơ thể làm mẫu, một bên khàn giọng ám chỉ:



“—Giống như bây giờ.”



***




Ngày kỷ niệm thành lập trường, báo cáo của Dung Tự được phê duyệt thông qua.



Lão đại rất vui vẻ, trước mang theo cô vợ nhỏ đi nhận cuốn sổ đỏ. Sau đó mới chậm rãi ung dung trở về trường học tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.



Trường trung học Nhất Trung là trường học lâu đời trăm năm. Phàm là những năm là số nguyên ngày lễ, luôn có các nhân vật lớn từ mọi tầng lớp trở về trường chúc mừng, những bức tranh dòng chữ treo đầy dãy hành lang.



Bởi vậy hôm nay phá lệ náo nhiệt.



Buổi tọa đàm được sắp xếp lúc ba giờ chiều. Trước khi bắt đầu, Nghê Ca cùng Dung Tự hai người cùng nhau đi dạo trong trường học.



Đi dạo đến dưới tòa nhà dạy học, anh đột nhiên chỉ vào trên mặt tường loang lổ, nói:



“Em xem, đợi đến học kỳ sau, trường học sẽ lần nữa tu sửa lại bức tường. Sau đó sẽ đem những người học sinh nổi tiếng trước kia như chúng ta cũng treo lên đây.”



Nghê Ca có chút ngoài ý muốn:



“Chúng ta đã tốt nghiệp lâu như vậy sao?”



Già đến mức có thể bị treo ở trên tường để thưởng thức?



“Em làm sao lại không nghĩ đến chuyện tốt hơn một chút.” Dung Tự cười, “Anh và em đều có tên trong danh sách học sinh xuất sắc. Anh đang cùng hiệu trưởng thương lượng, đem ảnh kết hôn của chúng ta treo lên.”



“….”



Buổi tọa đàm của anh được sắp xếp trong khán phòng.



Tới nghe đều là học sinh ban khoa học tự nhiên, liếc mắt nhìn một cái, một mảnh đều là những nam sinh sáng sủa.



Dung Tự mặc bộ âu phục, ánh đèn chiếu xuống, thân hình người đàn ông càng được phát huy, đường nét cứng rắn. Mặc dù đứng không nói chuyện cũng rất có khí thế.



Nhưng mà anh vừa mở miệng, câu nói đầu tiên chính là:



“Thẳng thắn mà nói, tôi không nghĩ tới, hôm nay tôi lại có thể đứng ở chỗ này. Thành tích thời học sinh trung học của tôi cũng không phải là hàng đầu. Chỉ có hiệu trưởng từ đầu đến cuối luôn yêu tôi như mối tình đâu thôi.”



Dưới khán đài ồn ào cười to. Hiệu trưởng được sắp xếp ngồi ở phía trước đỡ lấy cái trán, dở khóc dở cười.



Nghê Ca đảo mắt qua nhìn, thấy bên thái dương ông đã có màu trắng.



“Hai năm lớp mười và lớp mười một đều chơi bời, cảm thấy dù tôi có học tập không nhiều, hình như cũng không có vấn đề gì. Dù sao thì môn khoa học tự nhiên của tôi cũng rất tốt, đánh giá chung có thể lên được danh sách một trăm học sinh đứng đầu hay không, lão tử cũng không cần —- Mãi cho đến khi lớp mười hai, tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Bắt đầu nghiêm túc học tập.” Hơi ngừng, Dung Tự ngữ điệu ôn hòa đi xuống, “Nhưng nếu như tôi có thể bắt đầu lại một lần nữa, nhất định sẽ không lãng phí hai năm trước. Tôi sẽ nắm chắc thời gian, từ lớp mười lớp mười một liền bắt đầu học tập thật nghiêm túc.”



Trong hội trường im ắng.



Mọi người đều nghe rất nghiêm túc, nhưng Nghê Ca có chút khó chịu.



Cô không biết khi nào mà nó lại giống như món canh gà chết tiệt. Cô nghi ngờ bài diễn thuyết này không phải là Dung Tự viết. Đây hoàn toàn không phải là phong cách của anh.



Nhưng mà ở đây rất nhiều người đều biết đến vị học trưởng này, cũng đối với anh tràn ngập sùng bái mê hoặc.



Cho nên là xem như là rót canh gà, cũng đều nghe rất chân thành.




Giây tiếp theo, ngữ điệu Dung Tự đã xoay chuyển thành:



“Như vậy, là vì cái gì lại làm cho tôi thay đổi? Là do tình yêu của hiệu trưởng sao? Đương nhiên không phải.”



Nghê Ca: “…..”



Được rồi, bản thảo này hẳn là do chính anh viết.



“Tất cả động lực của tôi, đều đến từ cô gái tôi thích từ thời học trò của mình.” Dung Tự cố ý khoe khoang, kiêu ngạo mà nói, “Cô ấy mấy ngày trước vừa nhận lời cầu hôn của tôi. Sáng hôm nay, chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn.”



Hội trường sôi trào lên, âm thanh “Oa” vang lên khắp nơi.



Tính tình nóng nảy của hiệu trưởng lại muốn phát ra, nghĩ muốn xông lên đài đem anh lôi xuống dưới:



“Đừng làm loạn, nói trọng điểm.”



“Trọng điểm chính là tôi thích một cô gái. Nhưng mẹ cô gái đó không thích con trai có thành tích không tốt. Cho nên tôi chỉ có thể học tập thật xuất sắc! Các bạn hiện tại không học tập thật tốt, ai biết sau này mẹ vợ sẽ đột nhiên đưa ra cái yêu cầu kỳ quái gì! Vạn nhất khi hai người mặt đối mặt, bên trong lại là một đoạn đối thoại Trung – Anh thì làm sao bây giờ!”



Trong hội trường tiếng cười vang lên, Nghê Ca lấy tay che mặt.



Không hiểu sao, nhớ tới lúc anh học lớp mười hai, có một đoạn thời gian, Dung Tự như thế nào cũng không được tỉnh táo.



Cùng với lúc anh đi tìm cô khiêu chiến, lấy cái ID kia.




Có chút ngu ngốc.



— Cô nghĩ.



Nhưng lại có một chút đáng yêu.



***



Mặc dù Dung Tự nói nhiều, lại có rất nhiều điều vô nghĩa.



Nhưng trừ cái đó ra, anh cũng nói chính xác về rất nhiều cuộc thi về mô hình máy bay và máy bay không người lái.



Khi kết thúc buổi tọa đàm, một cậu học sinh đỏ mặt đứng lên, có chút ngượng ngùng hỏi:



“Học trưởng, về sau tôi cũng muốn làm phi công, tôi có thể ôm anh một cái không?”



Lông mày Dung Tự nhíu lại: “Có thể.”



Cậu học sinh kia vui vẻ xông lên đài.



Những người khác thấy còn có loại chuyện tốt này, cũng đi theo mà xông lên.



Nghê Ca: “….”



Cô suy nghĩ, nhịn không được, cũng hòa vào trong đám người kia.



Dung Tự không biết hiệu trưởng đã đem sự tích về anh truyền thành cái dạng gì, mới có thể để cho những vị đàn em này đối với anh nhiệt tình như vậy. Anh có chút dở khóc dở cười, lại cảm thấy chơi cũng vui.



Ban khoa học tự nhiên tỉ lệ nam nữ là tám so với hai. Anh ôm mỗi nam sinh, lúc đến phiên nữ sinh, chỉ lễ phép mà bắt tay một cái.



Thẳng đến khi Nghê Ca dừng ở trước mặt anh.



Ban đầu Dung Tự cũng không ngẩng đầu, vừa mới đụng vào tay phải của đối phương, liền lập tức nhận ra người đến.



Hôm nay Nghê Ca mặc quần áo cũng không quá sang trọng. Cô chỉ mặc một chiếc quần short jeans và áo khoác trắng bên ngoài áo thun. Vì muốn hòa nhập vào nhóm học sinh, ngay cả đôi giày cũng được thay thế bằng một đôi giày Converse.



Khung xương cô nhỏ, ngoại hình cũng nhỏ. Một khi cô thay đổi quần áo, xen lần bên trong với đám người học sinh, thật giống như một người em gái nhỏ.



Tay “em gái nhỏ” bị Dung Tự nắm chặt không thả, rút mấy lần cũng không rút ra được. Cô phảng phất bị kinh sợ, vô ý thức đem bả vai co trở về.



Nhưng mà khí lực của anh rất lớn, không buông ra, cũng không cho phép cô đem tay lấy ra.



Cô gái nhỏ lông mi khẽ run, giống như rất luống cuống, cố ý ngẩng đầu, sợ hãi hỏi:



“Học, học trưởng, có thể thả tay em ra không? Anh không phải nói, chỉ bắt tay thôi sao….”



“Ha.” Trong lòng Dung Tự vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, nắm giữ cổ tay cô, thuận thế đem cô kéo tới.



Nghê Ca liền đụng vào trong ngực anh.



Sau đó trong những ánh mắt kinh ngạc của người khác, cùng với những tiếng nhỏ giọng kinh hô —



Anh nâng cằm cô lên, hôn xuống.



Trong giọng nói mang theo ý cười nhẹ nhàng:



“Làm sao em lại có thể giống họ?”



Ánh đèn trên sân khấu theo dư quang bên ngoài biến thành vô số mảnh ánh sáng. Nghê Ca được anh hôn, không hiểu sao, lại nhớ tới rất nhiều năm trước.



Cùng là ở cùng một nơi, cũng là cảnh tượng tương tự.



Cô không có dấu hiệu mà ngã vào trong ngực anh. Anh rũ mắt xuống nhìn cô, trong ánh mắt nhấp nhô cảm xúc, cô bỏ ra rất nhiều năm, mới chính thức thực sự hiểu.



— Đó chính là khởi đầu của mọi thứ.



Đó là người cô cực kỳ yêu.



Cũng là….



Thanh xuân tốt nhất của họ.



- -----oOo------