Trong không khí yên lặng ba giây.
Dung Tự còn chưa mở miệng, Giang Liên Khuyết ở đằng trước đã “Phì” một tiếng nở nụ cười, ngữ khí chế nhạo nói:
“Hóa ra bình thường hai người còn chơi trò này?”
“Không phải….” Dung Tự hết đường chối cãi, “Tôi không có.”
“Không sao, tôi hiểu mà.” Giang Liên Khuyết ý tứ hàm xúc không rõ cười cười, hướng anh nháy mắt, “Mọi người đều là người trưởng thành rồi, cậu không cần giải thích gì nhiều với tôi đâu.”
Dung Tự: “….”
Mẹ nó.
***
Trong thời gian chờ mặt trời lặn xuống, ba người ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm.
Hôm nay, khu vực này đã được Dung Tự bao lại, không có người nào khác, nên có chút vắng vẻ.
Nghê Ca tò mò nhất chính là:
“Tôi ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, nhưng xưa nay lại không biết chỗ này có căn cứ phi hành?”
“Ừm, bởi vì ban đầu là một nơi riêng tư, không nghĩ sẽ dùng để kinh doanh. Hai năm này mới bắt đầu tiếp đãi ít du khách.” Giang Liên Khuyết giải thích, “Đại khái A Tự có lẽ vẫn chưa nói với em, cậu ta ở trường học có một đàn chị, là em họ của tôi. Cô gái kia là một phi công máy bay dân dụng. Khi cô ấy kết hôn, chồng cô ấy liền đưa cái trụ sở này cho cô ấy, làm lễ vật tân hôn. Cho nên địa bàn này không phải của tôi, chỉ là khoảng thời gian này cô ấy không ở Bắc Kinh, mới gọi tôi tới.”
Nghê Ca trợn tròn mắt:
“Chồng cô ấy đưa cho cô ấy hai chiếc máy bay trực thăng?”
“Không chỉ hai chiếc.”
“….”
Nghê Ca quay đầu lại, thẳng tắp nhìn vào Dung Tự, ánh mắt tràn ngập ám chỉ.
Dung Tự dở khóc dở cười, hôn lên đầu cô, tiếc nuối nói:
“Thật xin lỗi, máy bay chiến đấu anh không dám trộm.”
Giang Liên Khuyết ý cười bay lên.
“Nhưng anh cũng không phải không chuẩn bị lễ vật tân hôn cho em.” Dung Tự thấp giọng ho một tiếng, “Em vừa rồi mới dẫn dắt anh, em nói em nhìn cái kia thể nào, ban đêm nó phát sáng…..”
Nghê Ca tức giận muốn cắn anh.
Dung Tự cười đem cô ôm vào trong ngực, thuận thế vuốt vuốt lên lông con cừu nhỏ.
Hai người nháo đủ, anh nắm vuốt tay cô, thấp giọng nói:
“Anh đã cùng em nói qua, chuyện anh cùng đàn chị kia.”
“Em không muốn nghe.”
“Vạn nhất chúng ta về sau cãi nhau, em sẽ muốn nghe thôi. Khi đó em lại đột nhiên nhớ tới hết thảy chuyện phát sinh hôm nay, sau đó đuổi theo anh hỏi, “đàn chị” trong miệng Giang Liên Khuyết là ai.” Dung Tự giảng đạo lý cùng với cô, “Nhưng mà đến lúc đó, nếu như anh lại giải thích, khẳng định em lại nghe không vào.”
Nghê Ca im lặng, theo cái ý nghĩ của anh, thuận lý thành chương mà đổi thành:
“Chúng ta còn chưa kết hôn, anh liền suốt ngày nghĩ đến cùng em cãi nhau.”
Dung Tự nghẹn lại: “….”
Giang Liên Khuyết bụm mặt, cười ha ha.
Nhưng Dung Tự không lập tức phản bác.
Anh rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc, hơi cúi đầu, nhìn vào đôi mắt cô, thấp giọng nói:
“Nhưng mà Nghê Nghê, tương lai còn rất dài, anh không có khả năng không phạm sai lầm, chúng ta cũng không có khả năng vĩnh viễn không có mâu thuẫn, vĩnh viễn gió êm sóng lặng.”
“Anh không phải hi vọng cùng em cãi nhau. Anh chỉ là đang nghĩ tới tương lai cuộc sống của chúng ta. Nếu như trong cuộc sống những cái chuyện vụn vặt kia từ đầu đến cuối không cách nào tránh khỏi, anh hi vọng chúng ta đều có thể dịu dàng với nhau một chút, không để những mâu thuẫn bên ngoài làm tổn thương đến bản thân chúng ta.” Dung Tự rất mãnh liệt khát khao, nhưng lại rất chân thành, “Anh chính là yêu em, vô cùng khẩn trương không thể chờ đợi muốn tham gia vào cuộc sống sau này cùng với em.”
Nghê Ca sửng sốt một chút.
Cô không nghĩ tới, cô thuận miệng một câu nói đùa một câu, đổi lại anh lại đáp một đoạn dài như vậy.
Ánh mặt trời lúc hoàng hôn rất dịu dàng. Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông có cái cố thon dài, hầu kết có chút nổi lên. Lại hướng lên là hàm dưới góc cạnh rõ ràng, bờ môi rất mỏng, hơi nhếch lên.
Anh hơi hạ lông mi xuống, con ngươi tối đen, ánh mắt cũng đang dừng ở trên người cô.
— là giằng co, thâm tình, cũng là thành khẩn,
Tim Nghê Ca đập lỡ một nhịp.
Lúc ở trên giường, lúc đang hôn, cô có thể vô cùng xác thực cảm giác được anh thích cùng quý trọng, nhưng đều chưa từng có cảm giác như hiện tại.
Một tích tắc này, trong lòng của cô hiện ra một loại cảm giác quen thuộc.
Như là một loại….
Vô luận tương lai xảy ra chuyện gì, anh đều có lòng tin có thể cùng cô giải quyết tất cả.
Cô không phải là một người dùng để ôm để hôn như búp bê, hay là em gái nhỏ cần được bảo vệ. Cô là sự lựa chọn của anh, anh muốn cùng cô sát cánh bên nhau, đồng hội đồng thuyền.
Con mắt Nghê Ca đột nhiên có chút nóng.
Giang Liên Khuyết kéo lấy một âm thật dài đánh gãy bọn họ:
“Aiz——“
Nghê Ca: “….Được rồi, vậy anh giải thích đi, em nghe.”
Kỳ thực nói đến cũng là nói mấy câu chuyện.
Lúc Dung Tự học đại học, trường cùng lớp phi công của trường đại học P cùng nhau bồi dưỡng nhân tài, anh cùng vị đàn chị khoa hàng không dân dụng kia, đã từng đi trao đổi hai năm.
Nhưng Nghê Ca nghe lại rất chân thành.
Chờ Dung Tự nói liên miên lải nhải kể xong thời đại học của mình, mặt trời cuối cùng cũng lặn xuống núi.
Bầu trời nửa sáng nửa tối, ban đêm đầu thu vẫn mang theo một chút hơi thở mùa hè. Trong không khí lộ ra một chút hơi nóng, gió nhẹ quất vào mặt, mùi thơm của cây cối tỏa ra nơi chóp mũi.
Giang Liên Khuyết cười:
“Mặt trời lặn rồi, chúng ta đi thôi.”
Ba người cùng nhau hướng ra ngoài sân.
Nơi máy bay đậu gió rất lớn. Giang Liên Khuyết chỉ đến để trình khẩu lệnh, cũng không có ý định cùng đi với hai người. Trước khi rời đi, anh ta vỗ vai Dung Tự:
“Tôi chờ tin tốt của cậu.”
Dung Tự cười cười, nắm tay Nghê Ca tiến vào cabin, giúp cô đeo lên tai nghe vô tuyến.
Nghê Ca kỳ lạ: “Chỉ có hai chúng ta sao?”
Dung Tự bật cười: “Em còn nghĩ có ai?”
Sau khi căn cứ bay được mở ra cho tất cả mọi người, một huấn luyện viên đã được mời đến đế hướng dẫn du khách lái máy bay trực thăng. Nhưng loại hạng mục này lại có nguy cơ rủi ro cao. Nếu như không phải hướng về phía bên quay phim chụp ảnh, còn lại cũng chỉ là ngoài miệng nói một chút. Chuyện lái máy bay này, chủ yếu vẫn là dựa vào huấn luyện viên.
Cho nên ban đầu, Dung Tự cùng Giang Liên Khuyết nói muốn mượn máy bay trực thăng của đàn chị dùng, phản ứng đầu tiên của Giang Liên Khuyết là:
“Được thôi. Tôi gọi cho cậu hai người huấn luyện viên.”
Dung Tự: “Tôi muốn tự mình lái.”
Hai vị huấn luyện viên kia khó có thể tin mà nhìn anh.
Anh vô cùng tự tin lấy ra tài liệu của mình đưa tới.
Sau đó hai vị huấn luyện viên đều ngậm miệng.
Quả nhiên, Nghê Ca hừ:
“Em cho rằng sẽ có người huấn luyện viên khác.”
Dung Tự khóe môi khẽ nhếch, giọng nói vững vàng từ trong tai nghe truyền đến:
“Ngồi chắc.”
Nghê Ca trợn tròn mắt, sống lưng không nhịn được căng thẳng.
Máy bay trực thăng có chút ầm ĩ, cô đã đeo tai nghe nhưng vẫn nghe được tiếng gầm rú lớn.
Gió mạnh làm cho cây cỏ, bốn phía thực vật đều bị cánh quạt tạo thành ngọn gió lớn mà làm nghiêng trái nghiêng phải. Anh điều khiển máy bay, chậm rãi rời khỏi mặt đất, bay về phía bầu trời màu sắc mỹ lệ.
Một khi rời khỏi mặt đất, tầm mắt liền lập tức được mở rộng ra.
Lửa đỏ mạ vàng, hoàng hôn đã buông xuống bên kia ngọn núi. Mây ở chân trời tản ra đốt thành một mảnh, một bên ngọn núi giống như bị đốt cháy, dãy núi uốn lượn bị phản chiếu phiếm màu đỏ.
Anh đem máy bay lái rất ổn định, bay ở độ cao thấp, hướng về phía thành phố.
Sau khi mặt trời lặn, ánh mặt trời nhanh chóng biến mất, nửa bầu trời xuất hiện hình dáng ánh trăng. Những con chim trắng vỗ cánh “Phạch phạch” bay qua trở về khu rừng, toàn bộ thành phố Bắc Kinh được thu hết vào trong đáy mắt. Từng nơi trong thành phố được kéo trải dài ra, hoàng hôn bao phủ, nhà nhà đốt đèn, rải rác nhấp nháy chớp tắt.
Phía sau là dãy núi vừa mới bay qua, trước mắt cách đó không xa là khói lửa lưu động.
Nghê Ca cảm thấy máy bay trực thăng rất ồn ào, nhưng cảnh này đập vào trong ánh mắt, trong lòng lại cực kỳ yên tĩnh.
Cô có chút ngạc nhiên:
“Từ không trung nhìn xuống, căn cứ cách nội thành hình như cũng không phải rất xa.”
“Đó là đương nhiên, em không nghe thấy câu, “Khoảng cách tốt nhất” cùng “Khoảng cách ngắn nhất” sao?” Anh cười, “Em nhìn xem, lái xe trên mặt đất không làm được chuyện này, máy bay thì lại rất dễ dàng.”
Cảm giác lơ lửng giữa không trung quen thuộc lại kích thích, máu ẩn trong xương Dung Tự lại dễ dàng bị kích phát ra. Anh nghĩ tới rất nhiều lần, vô luận là bao nhiêu lần đi nữa, anh vẫn sẽ yêu loại cảm giác này.
Thiên nhiên rộng lớn, khó mà chinh phục hết, nhưng lại sâu sắc đầy cám dỗ. Hấp dẫn những người trẻ tuổi từ thế hệ này sang thế hệ khác, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, cửu tử bất hối*.
(*: chết chín lần cũng không hối tiếc)
Nghê Ca không nói gì.
Cô chưa bao giờ cẩn thận như vậy, ở loại góc độ này, quan sát thành phố mà mình đã sống rất nhiều năm.
Máy bay dân dụng luôn cất cánh vội vàng, sau đó liền lao vào trong tầng mây. Cô thỉnh thoảng bay vào giữa đêm, lúc máy bay hạ cánh cô có thể nhìn thấy ánh đèn phồn thịnh. Dòng xe cộ như kiến, các loại hình giao thông giao thoa. Cả thành phố giống như một bảng mạch điện, đâu lại vào đấy, cẩn thận tỉ mỉ di chuyển ở trên mặt đất.
Vì thế cô ghé vào phía trước cửa sổ, cũng nhẹ giọng nói:
“Đúng vậy, chỗ cao nhìn đến thế giới, không giống như ở trên mặt đất.”
Từ thời đại thiếu niên, cô đã biết.
Đi cùng với người này, kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy những thứ mà ngày bình thường không thấy được.
Khóe miệng Dung Tự khẽ động, đột nhiên có ý đồ xấu điều khiển máy bay, hướng bên cạnh bỗng nhiên lệch một chút.
Nghê Ca bị vách khoang đụng vào, trong lòng khẽ động, anh lại lập tức điều chỉnh lại thân máy bay.
“Dung Tự!” Cô bị dọa cho sợ hãi, tức giận thét lên.
“Ha ha ha ha!” Treo mình ở độ cao mấy ngàn mét trên bầu trời, Dung Tự biết cô không dám đánh anh.
Bên trong tai nghe anh cười to:
“Anh hình như chưa từng nói với em. Đoạn thời gian anh ở viện tĩnh dưỡng kia, đều liên tục muốn làm chuyện này — đừng hiểu lầm, anh không phải như lúc nãy muốn em bị đụng một chút, anh không có biến thái như vậy, sinh bệnh rồi còn muốn bắt nạt em.”
Nghê Ca tức giận nhìn chằm chằm anh.
“—khi đó anh luôn suy nghĩ rằng.” Anh nhìn phía trước, vẫn chưa cùng cô đối diện, giọng nói lại đột nhiên trở nên dịu dàng, “Nếu như có thể khôi phục lại khỏe mạnh, anh nhất định phải mang em đến nhìn một cái, phong cảnh bình thường anh luôn nhìn thấy như thế nào.”
Bọn họ tựa hồ đều đã trải nghiệm qua nhân gian tuyệt cảnh.
Nhưng mà cuối cùng, đều biến thành kỳ cảnh.
Máy bay trực thăng dần dần tiến đến đỉnh của thành phố, tia sáng cuối cùng của hoàng hôn đã bị đường chân trời chôn vùi, hoàng hôn đã tắt, những đám mây bị thu lại.
Màu sắc bầu trời nặng nề bị ép xuống, ánh đèn trong thành phố càng rõ càng sáng. Nghê Ca nhìn một bên khuôn mặt anh, nội tâm dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhưng anh còn chưa nói xong.
Máy bay đang ở độ cao bất động thanh sắc rơi xuống. Anh một bên cẩn thận tránh đi chướng ngại vật từ ánh đèn máy bay, một bên lời nói khẩn thiết, hướng cô thẳng thắn:
“Mấy năm nay, anh đã viết qua rất nhiều bức di thư.”
— Người nhắc tới nhiều nhất, ngoài trừ cha mẹ, chính là em.
“Kỳ thật em cho anh tiền xu, anh đã không giữ nó ở trên ngực.”
— Cái được giữ ở đó, là năm đó anh mười tám tuổi, dùng máy bay không người lái, cắt xuống một nắm tóc từ trên người một cô gái nhỏ.
“Anh à….”
Anh thật sự là một người xấu tính, khó chịu, khẩu thị tâm phi, không có chút nào đáng yêu.
“Nhưng mà anh yêu em.”
Trong nháy mắt giọng nói rơi xuống, bên dưới cửa sổ máy bay, ánh đèn của mọi nhà giống như thủy triều cùng nhau nhất loạt mà tối đi, một chiếc đèn máy bay có cường độ ánh sáng cao sáng lên, gần như chiếu sáng cả bầu trời.
Nghê Ca hướng xuống dưới nhìn một cái, bỗng nhiên mở to mắt, hô hấp cơ hồ dừng lại.
Những chiếc đèn máy bay được lắp đặt ở trong thành phố đang nhấp nháy, tạo thành một hàng chữ chỉ có ở không trung mới có thể nhìn ra.
— Nghê Ca, gả cho anh.
Bên trong tầm mắt, nhà nhà đốt đèn như nước mất đi màu sắc.
Biển núi sông hồ, sao trên trời như dải ngân hà, phảng phất đều ảm đạm phai mờ tại khoảnh khắc này.
Nghê Ca lặng người, đột nhiên hiểu rõ được một chuyện.
Thời niên thiếu cô bị anh hấp dẫn, cũng không phải là hoàn toàn bởi vì được che chở đến.
“Được bảo vệ” chỉ là ảo giác bọc làm vỏ ngoài, cô cũng muốn một cuộc sống tự do.
Vào lúc đó, trong mắt anh là những ngôi sao lấp lánh, là những phong cảnh rực rỡ mà cô cả đời này cũng chưa từng gặp qua.
Có anh ở bên cạnh, cô cảm thấy mình luôn sống động.
— Thật sự anh rất xấu tính, kỳ quái, khẩu thị tâm phi, một chút cũng đều không đáng yêu.
— Nhưng cả đời này, anh không có biện pháp dứt bỏ, chính là những chuyện có quan hệ với cô.
“Nghê Ca.” Dung Tự không có cách nào quỳ xuống, chỉ có thể từng chữ nói ra, giọng nói kiên định lại nghiêm túc.
Anh nói, “Gả cho anh.”
- -----oOo------