Thế là cả đêm hôm đó Lục Hàn cứ quấn lấy Dĩ Đan như một con rắn dài đang cuộn chặt con mồi.
Cô dường như cứ đến phút chót của sự ngạt thở thì hắn lại để cô lấy lại khí, sau đó liền tiếp tục vây lấy cô.
"Này bỏ ra...muốn bức chết tôi à?"
Cô hận lắm chứ, hận vì mình sinh ra là phụ nữ mà không phải đàn ông. Định luật cơ bản của tạo hóa rất rõ ràng là sức của phụ nữ luôn kém hơn đàn ông.
Cả người cô mềm nhũn rụt trong lồng ngực rắn chắc của Lục Hàn, cảm nhận rõ rệt từng hơi thở lạnh như băng của hắn.
Từng tất da thịt của hắn đều tỏa ra một loại nhiệt độ hoàn toàn thấp hơn so với người bình thường. Có lẽ do hắn máu lạnh chăng?
Lục Hàn rất đáng được mang cái danh là tảng băng di động vĩnh cửu.
Từ sáng sớm hắn đã rời khỏi Dĩ Đan, khi cô tĩnh dậy thì toàn thân ê ẩm tựa như đêm qua có một cuộc vật lộn với dã thú.
Mở mắt ra chẳng thấy Lục Hàn, Dĩ Đan vô cùng nhẹ lòng, tâm trạng tốt như không thể tốt hơn.
Thế nhưng lúc Dĩ Đan xuống nhà, Lục Hàn, Hạ Quân và thuộc hạ lân cận của hắn dường như đều không ở đây. Không hiểu lí do vì sao, trong nhà chỉ vệ sĩ và người hầu.
Nổi tính tò mò, Dĩ Đan ra đến cửa lớn, những tên vệ sĩ đó cũng cúi chào cô.
Dĩ Đan lảng tránh, ra ngoài, tìm một chỗ khuất bóng người để gọi điện, cô không dám gọi ở trong dinh thự vì sợ Lục Hàn giám sát cô bằng camera ẩn hay mấy thứ công nghệ tiên tiến gì đó.
Chuông bắt đầu đổ, đầu dây bên kia lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Dĩ Đan sốt ruột, trong suy nghĩ của cô lúc này chỉ muốn người cô đang gọi phải nhanh chóng trả lời cô. Gọi đi gọi lại mấy lần mà chẳng hề hấn gì.
Miệng Dĩ Đan không ngừng lẩm bẩm: "Tuệ Dao chị mau bắt máy đi chứ..."
"Chị nghe!"
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng lên tiếng. Dĩ Đan nở nụ cười an tâm: "Sao bây giờ chị mới chịu bắt máy thế?"
"Nhiệm vụ... em vẫn chưa động thủ mà đã hoàn rồi! Chị tìm cách liên hệ cho bên giao dịch giúp em xem có lấy được đồ em cần không nhé!"
Sau câu nói đó, Dĩ Đan chẳng thấy Tuệ Dao trả lời, chỉ còn đọng lại sự im lặng khó tả.
"Giỏi lắm!"
Dĩ Đan trợn tròn mắt, một dòng điện xoẹt ngang sống lưng cô, dựng cả lông gáy lên.
Là giọng nói đó, chủ nhân của chiếc giọng máu lạnh đó lại chính là kẻ đã quấn lấy cô cả đêm qua.
Nó dường như mang trong mình một thứ ám ảnh kì lạ khiến người nghe chỉ có thể nổi da gà.
Dĩ Đan bấc giác run lên, cả người như vô lực chôn chân tại chỗ.
Lộ tẩy hết rồi sao?...Những gĩ cô vừa nói...
Cô lúc này, cảm xúc rối tinh rối mù, chỉ có thể làm một việc duy nhất đó là ngẩn ra, trông như người mất hồn.
"Mộc Dĩ Đan, thì ra cô xuất hiện trong sòng bạc, còn cả trong bữa tiệc...đều đã được lên kế hoạch. Nhưng thật không may, mọi kế hoạch của cô đều nằm trong phạm vi của tôi nhỉ?"
Tuệ Dao ngồi ở gần đó, hoàn toàn không giám mở lời, cả tay chân đều bị trói chặt trên cái ghế. Bên cạnh còn có hai cánh tay đắc lực của Lục Hàn.
Lục Hàn ngồi trên chiếc ghế, tay cầm điện thoại của Tuệ Dao.
Hắn đã bắt trọn người chị đã đồng hành cùng cô bao nhiêu năm. Còn đang dần biết được mọi chuyện cô làm.
"Anh đã bắt chị ấy?"
Không thấy gì chỉ thấy Lục Hàn nhếch mép đầy thâm độc.
"Lục Hàn, anh...!". Dĩ Đan biết rõ Tuệ Dao đang ở trong tay hắn, còn đang cận kề với nguy hiểm.
Tút.
Lục Hàn đã ngắt máy, Dĩ Đan lo lắng không biết hắn sẽ làm gì với Tuệ Dao, vậy mà bản thân cô bây giờ chẳng thể làm gì cả.
"Lão đại, anh buông thả như vậy không sợ cô ấy chạy trốn sao?"
"Hừ...nếu cô ta chạy, tôi hoàn toàn có thể tin cô ta cực kì ngu xuẩn!"
Lục Hàn ném chiếc điện thoại sang cho Hạ Quân rồi đứng dậy rời khỏi. Toàn bộ chỗ này đều giao cho thuộc hạ hắn xử lí.
Ở bên Dĩ Đan lúc này, cô nhìn vào điện thoại rồi bất giấc thở dài.
"Chết thật, anh ta nắm thóp mình rồi!"
Tuệ Dao nằm trong tay hắn, Dĩ Đan càng khó cho việc chạy trốn. Cô không thể bỏ mặc Tuệ Dao.
Cơn gió se lạnh ập đến làm Dĩ Đan thức tỉnh trong cơn mơ hồ. Tay mò mẫn trên chiếc vòng cẩm thạch đỏ:
"Tiểu Huyết, mau cho ta biết cấu trúc xung quanh đây!"
Rất nhanh, chiếc vòng đỏ phát ra tiếng, giống như một con robot công nghệ cao:
"Chủ nhân, những nơi có thể trèo tường qua đều có dây tơ cáp, nếu trúng phải sẽ liền bị đứt da thịt, dây này đều bị ẩn màu, không thể nhìn thấy khi không chạm vào nó."
"Phiền thật chứ!". Dĩ Đan mắng nhủ một câu.
Kiểu này lại càng không thể thoát, tưởng Lục Hàn không cho người trực tiếp giám sát cô thì ra là đã nằm trọn trong tầm quan sát của hắn rồi.
Đúng là một kẻ đáng sợ, nhiều kế như vậy cũng là để trói buộc cô.
Đáng bị nguyền rủa, cô nguyền rủ hắn ba đời đoạn tuyệt huyết mạch, sau này để dòng dõi của hắn kết thúc từ đời của hắn đi. Sinh ra chỉ toàn để làm mối đe dọa của nhân loại thì đáng gì?
Hắn không phải người, là dã thú, một con dã thú đang ngự trị giới tộc Gia Luân Môn.
Dĩ Đan đứng cạnh hồ nước gần đó, cầm đá mà ném xuống hồ, miệng thốt những câu chửi mắng:
"Đồ đáng chết nhà anh...."
"Tại sao lại được sinh ra chứ hả?"
"Chỉ thêm ô nhiễm không khí mà thôi!"
"Chỉ cần anh xuất hiện thì không khí ở đây cứ như là kịch độc, thật ô nhiễm!"
Mỗi động tác ném đá xuống hồ của cô là đi kèm với những câu mắng nhiếc.
Trong lúc Dĩ Đan không chú ý, một bàn tay to lớn đã kề trên cổ cô, bóp mạnh rồi đẩy mạnh cô vào tường.
Chân cô chạy lùi nhanh đến cực độ, một tiếng "phịch", lưng cô liền dán lên bức tường lạnh tanh, gió vụt qua khiến mái tóc dài của cô phất bay nhẹ.
Mắt đang nhắm tịt dẫn mở ra, hình bóng cao ngần ngần trước mắt làm Dĩ Đan thất thần tim đập nhanh.
Chiếc vòng trên tay của cả hai lại phát sáng huyền ảo. Trước mặt cô, đôi mắt hùng tàn đó muốn xuyên thủng đôi mắt của cô vậy. Lực tay tăng dần, càng xiết chặt cổ cô hơn.
"Đau..."
"Cô vừa nói gì, nói lại cho tôi nghe?"
Chết thật! Vừa nãy cô chửi hắn nhiều lắm nhưng khi hắn xuất hiện, miệng của cô như cứng đờ chẳng hé được lời nào.
Hay do sức ảnh hưởng của Lục Hàn quá lớn nên cô không thể lấy lại hình tượng thanh cao chăng?
"Mộc Dĩ Đan cô hay lắm, dám phỉ bán tôi!"
"Đ...đau....!"
Tay Lục Hàn xiết chặt đến mức cổ của cô như đứt làm đôi vậy. Lục Hàn nhận thấy cô sắp không chịu nổi nữa, bản thân mới rời khỏi cái cổ trắng ngần đã in dấu tay đỏ ửng rồi bóp mạnh cằm cô.
"Không ngờ đúng không, mọi chuyện cô làm vậy mà để tôi biết hết!"
"Bỏ tôi ra...", Dĩ Đan cố vùng quại nhưng vô lực.
Cả người sắp bị hắn xiết cho mềm nhũn.
Bình thường khả năng dùng dao của cô rất nhạy, đánh nhau lại càng không thể thua, vậy mà dưới tay hắn, cô như một con rối vô lực, mặc cho hắn làm càng.
"Mau nói! Rốt cuộc ai là người đằng sau muốn giết An Trác Li, cô nhận nhiệm vụ từ ai hả? Thứ đồ cô cần từ họ là gì? Đáng giá thế nào?"
"Buông ra...anh hỏi vậy làm gì? Bỏ...tay ra đã!"
Dĩ Đan rối tinh rối mù, nhiều câu như vậy, Lục Hàn tính khuấy não cô hay sao? Bản thân cô còn chẳng biết người đằng sau là ai, thân thế như nào thì làm sao mà cho hắn câu trả lời chứ?
"Nếu hôm nay cô không nói rõ, tôi sẽ bỏ đói cô một tháng!"
Gì?.....Làm gì chứ đừng cắt lương thực của cô, tính mạng của cô là quý giá nhất, cô không muốn chết vì bị cơn đói hành hạ. Thà một phát đâm cô cho xong, chứ cứ hành hạ cô lần lần như thế chắc cô điên mất.