Vốn dĩ Lục Hàn chính là như vậy, bất cứ ai, bất cứ thứ gì hay thế lực nào? Chỉ cần đắc tội với hắn thì hắn đều phanh thây chúng ra. Thiên hạ nhìn vào cũng chỉ có thể đứt ruột đứt gan mà chua xót, chẳng ai dám hé răng.
Bởi! Hắn là nhân vật tối cao, đứng trên vạn tộc, giẫm trên vạn người. Lộng hành trong giới hắc đạo bao nhiêu năm, hắn trở thành "độc tôn", trở thành kẻ chế ngự cao thượng nhất.
(Độc tôn: kẻ duy nhất được tôn sùng)
Bao năm nay Gia Luân Môn vững như đinh đóng cột cũng là nhờ thế lực của Lục Hàn. Vị trí của hắn bây giờ cũng là vì bao nhiêu năm qua hắn bước trên hàng vạn cây đinh sắt nhọn để có được.
Trải qua dòng xoáy thời gian, năm sáu tuổi, hắn chính thức bước qua cánh cửa địa ngục, sống trong ngục tối, trước mắt không có lấy một niềm vui, chỉ có chết chóc là dẫn đầu.
Ngày hắn ngồi trên chiếc ghế tối thượng của Gia Luân cũng là ngày hắn hi sinh tất cả để giành lấy. Kể từ đó, dòng máu độc quyền trong hắn trở nên mãnh liệt, sôi sục dữ dội.
Vậy tức là, hôm nay Dĩ Đan đã đắc tội với Lục Hàn, đồng nghĩa với việc cô đang đứng giữa ranh giới sống chết, chỉ cần hắn muốn thì đều có thể tướt đoạt mạng sống của cô bất cứ khi nào.
Có là Mộc Gia tiếng tăm lừng lẫy, đứng trước hắn cũng phải nhúng nhường.
Mộc Tiêu yêu thương em gái của mình như vậy, anh sẽ không để cô rơi vào tay Lục Hàn, anh biết rõ Lục Hàn là người như thế nào? Tàn độc ra sao?
Bản thân cô cũng hiểu rõ, anh trai không phải là đối thủ của Lục Hàn. Muốn là đối thủ của hắn, trên đời cũng chỉ có một, mà một ở đây vẫn chưa rõ là ai.
Chút ánh sáng mờ mờ chỉ đủ thấy được bóng dáng lấp ló trong màn đêm, khí lạnh tăng vọt cực độ. Cơ thể người lúc này, là ở một bữa tiệc náo nhiệt mà tựa như bắc cực tĩnh lặng.
Hô hấp ngày càng trở nên nặng nhọc, nhịp tim cũng lệch đi, Dĩ Đan lúc này tựa hồ như thỏ nằm trong tay sói. Khí lạnh ở đằng sau không những không giảm mà còn tăng lên vài phần.
Lục Hàn cao ngạo đưa ánh mắt chết chóc nhìn về phía Mộc Tiêu. Mắt đọ mắt được một lúc, cô cũng lên tiếng trừ bỏ cuộc giao tiếp đầy căng thẳng này.
"Lục Hàn! Đau...."
Như này có được gọi là giải căng thẳng không, sao nghe cứ giống như...?
Dĩ Đan nhăn mặt, lực tay của hắn quá đỗi mạnh bạo, xiết chặt cô đến nỗi eo cô muốn giảm đi mấy xăng ti mét hẳn.
Không thấy gì chỉ thấy Lục Hàn kéo cô đến trước Mộc Tiêu và phán quyết dứt khoát:
"Từ nay cô ta chính là của tôi!"
???
Đây là đang cướp người trắng trợn hay đang tự nhận mình là em rể?
Dĩ Đan ngơ ngác, đưa ánh mắt cầu cứu đến Mộc Tiêu. Thế nhưng chẳng thấy anh làm gì, bởi anh biết rõ có chống chọi cũng vô ích, thiệt hại chỉ thuộc về phía mình.
Mộc Tiêu ngay từ đầu đã có thể đoán được em gái mình chắc chắn sẽ an toàn, vì nếu Dĩ Đan không lọt vào tầm mắt Lục Hàn thì hắn đã khử cô ngay lúc Mộc Tiêu còn chưa đến chứ làm gì có chuyện cô còn sống đến bây giờ.
"Em gái, em tạm thới theo Lục lão đại đi!"
"S...sao cơ? Mộc Tiêu anh đang nói gì vậy...?". Dĩ Đan thốt không thành tiếng.
Cái...cái gì chứ? Chưa gì mà anh đã cống nạp cô cho tên sát nhân này rồi ư?
Mộc Tiêu, đồ đáng ghét nhà anh, dám bỏ rơi em mình như vậy thì mặt mũi nào về gặp cha mẹ của anh đây.
Khốn nạn, thấy khó liền chạy à?
Dĩ Đan chết lặng tại chỗ, trên người toát đầy mồ hôi, anh trai không cứu cô thì cô biết phải nương tựa vào ai đây chứ?
Thế nhưng Dĩ Đan đâu biết, anh làm vậy là đang cứu cô, cứu cả gia tộc.
Hôm nay nếu anh quả quyết muốn đưa cô lại, sợ rằng anh còn chưa cứu được cô thì đã rước cả một mối họa lớn về cho Mộc gia rồi.
Thế này thì làm gì còn chút hi vọng nào cứu cô nữa?
Lục Hàn nhếch mép, nụ cười tà mị lãnh khốc rộ lên, hắn nhanh chóng đưa cô đi trong sự bài xích của cô lúc này.
Mẹ kiếp! Cô muốn rời khỏi hắn nhưng sao lại khó thế chứ?
Mộc Tiêu trơ mắt nhìn em gái mình bị đưa đi, lòng đầy căm phẫn nhưng không thể hiện ra mặt.
Đâu đó chỉ thấy anh bóp chặt bàn tay thành cú đấm đến rỉ máu, lòng tự thề rằng nhất định sẽ đưa em gái thoát khỏi tên khốn kiêu ngạo kia.
___
Tối hôm đó, Lục Hàn và Dĩ Đan trở lại Trung Quốc. Khi về đến dinh thự của hắn cô đã gặp lại Hạ Quân. Cậu ta nhìn thấy cô thì cười cười: "Mới đó mà cô đã quay lại rồi sao, xem ra khả năng chạy trốn của cô không tốt lắm nhỉ?"
"Đúng là đỉa mà, lại còn là vua của đỉa nữa!". Dĩ Đan chửi thầm, âm lượng chỉ đủ để một mình cô nghe thấy.
Hạ Quân đưa mắt nhìn Dĩ Đan, thấy trên người cô là bộ váy dạ hội thì liền hiểu cô đã chui vào hang cọp như thế nào. Cậu ta chỉ cười mỉm rồi ra ý hỏi:"Tiệc vui chứ?"
Vui cái rắm! Dạ hội hệt như địa ngục, hết phiền này đến phiền khác không lúc nào yên. Cô đúng là số khổ, ông trời đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, liệu ai thấu cho cô đây?
Chẳng màng trả lời Hạ Quân, dù sao hôm nay chính là địa ngục của cô, kể cả sau này. Cô cần phải có biện pháp sống tốt nhất cho những ngày còn lại.
"Thay đồ đi!". Giọng nói của tên máu lạnh kia lại vang lên đầy sát khí.
"Tôi không có đồ mặc!".
Hạ Quân thấy cô vẫn chưa biết gì liền nói rõ: "Đồ đã chuẩn bị cho cô rồi, không cần phải lo!"
Gì vậy chứ? Bộ anh ta hiểu rõ số size mình mặc vậy sao? Từ khi nào là xảy ra điều kì lạ như vậy?
Thật tình Dĩ Đan chẳng muốn bản thân nghĩ gì thêm, cô càng nghĩ lại thấy có vô vàng điều kì lạ.
Tốt nhất nên để đầu óc thanh thản, nếu không sợ rằng không phải vì Lục Hàn mà là vì suy nghĩ quá nhiều nên cô mới chết.
Cô bỏ lên phòng, lục trong tủ quần áo lấy đại một bộ nào đó rồi đi thẳng vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng.
Cảm giác ấm nóng truyền vào trong cơ thể, lúc này cô phát giác ra được đằng sau cổ của cô có một chiếc nút đỏ, cô lấy nó ra khỏi người mình nhìn kĩ.
Chính xác thì đây là phong cách hành động của Mộc Tiêu, anh trong lúc cô bị đưa đi đã kịp thời gắn con chip định vị lên người cô để có thể biết được cô đang ở đâu và bất cứ nơi nào, có ổn hay không?
Dĩ Đan nắm chặt con chip trong tay, bất giác cười khổ rồi rụt đầu xuống dưới nước, muốn bản thân và làn nước nhập làm một.
Làm con người thật khổ, đôi khi là thiên nhiên lại khiến ta có cảm giác thanh thoát, dịu nhẹ. Sống thoải mái cho bản thân mà không bị ràng buộc.
Mái tóc của cô gợn tăng như làn sóng trong nước. Cảm nhận nỗi u lạnh được dòng nước ấm nóng làm cho biến mất hoàn toàn.
Sau khi tắm xong, Dĩ Đan trở lại căn phòng của trước kia, căn phòng cô đã hôn mê mất ba ngày. Vẫn là mùi hương ấy, vẫn là hai màu chủ đạo quen thuộc ấy. Lạnh lẽo nhưng cũng rất có khí chất.
Dĩ Đan mệt mỏi, thiếp đi trên giường. Lục Hàn lúc này bước vào, đưa ánh mắt sao đêm mộng tối nhìn cô một lượt
Phút chốc đang trong cơn mơ hồ, cô bị một vật nặng như tản đá đè trên người, cô nhíu chặt hàng lông mày, chỉ có thể huơ huơ tay ngăn cản sức nặng đó.
"Yên xem nào!". Lục Hàn mặt tối u đen xì như vừa bị chọc giận. Ai làm gì mà hắn thái độ như thế?
Đúng là cô đã làm gì thật. Vừa nãy tay cô còn đập phải mặt của hắn. Lục Hàn vòng tay qua gáy, kéo cô áp vào mình. Cơ thể hai người như hòa làm một.
"Khoan...đã!". Dĩ Đan bị tác động của hắn làm cho rối tinh rối mù.
Dù sao cô cũng là phụ nữ, hắn không thể nhẹ nhàng một chút sao? Mỗi động tác của hắn như búa tạ va vào người cô vậy!
Dĩ Đan cắn răng mặc cho hắn làm càng vì cô biết sức cô và hắn chênh lệch rất lớn.
Nằm gọn trong tay Lục Hàn như một con gấu bông mảnh mai, tóc cô xõa trên giường bị Lục Hàn dúi đầu vào hít lấy.