Vạt Nắng

Chương 15:Một ngày vui vẻ





Vậy là nó đã học ở ngôi trường này được gần 4 tháng rồi. Thời gian trôi qua thật là nhanh, cảm giác như nó vừa mới bước vào trường ngày hôm qua vậy. Trong 4 tháng này, nó đã trải qua rất nhiều thứ, vui có, buồn có, đau đớn có, hạnh phúc có,… Tất cả những điều này đã góp phần dệt nên bức tranh thanh xuân tràn đầy màu sắc của nó, là một dấu ấn khó phai nhoà trong những năm tháng tươi đẹp này.

Sau buổi họp hôm ấy, nó không còn gặp lại Ngân. Nó nghe nói cậu ta đã xin chuyển trường. Có thể là cậu ta xấu hổ, cũng có thể là vì sợ mọi người chê bai,…Nhưng có lẽ đối với nó, điều đó không còn quan trọng nữa rồi. Giáng sinh sắp tới cũng là lúc học sinh chuẩn bị phải đối diện với kì thi học kì. Mặc dù nó đã từng tham gia rất nhiều các cuộc thi lớn khác nhưng thi học kì vẫn là một cái gì đó rất đáng sợ. Để chuẩn bị cho ngày này, nó đã phải cố gắng học tập rất nhiều.

Mọi hiểu lầm giữa nó và Lan Anh đã được giải quyết, và nó với nhỏ lại dính lấy nhau suốt ngày làm anh Minh than phiền là nó cướp người yêu anh suốt. Nghĩ lại cũng đúng, nó ở lớp cả ngày với nhỏ, hết giờ lại rủ nhỏ đi chơi, tối tối vẫn nhắn tin đều đặn,…Có vẻ anh Minh bị ra rìa thật rồi. Đương nhiên, người nào đó thấy việc này sẽ không hề vui chút nào nên bèn giao cho anh Khiêm trọng trách phải ở bên nó những ngày này để người đó được giành lại người yêu. Thế nào mà anh đồng ý thật, anh không những quan tâm nó, giảng bài cho nó mà đều đặn mỗi tối nhắn tin chúc nó ngủ ngon. Gì đây, rốt cuộc là nó cua anh hay anh thả thính nó thế này?

\- Sắp thi học kì rồi, mà dạo này tớ thấy cậu cứ học suốt thôi. Hay cuối tuần này đi chơi một chút trước khi thi đi! \_ Lan Anh đề nghị với nó.

\- Nhưng tớ bận học rồi.

\- Thôi mà, đi đi. Tớ rủ cả anh Khiêm với anh Minh nữa. Cậu giỏi lắm rồi, không phải học nữa đâu… \_ Nhỏ vẫn cố thuyết phục nó à.

\- Anh Khiêm cũng đi à? Vậy được, đi luôn. \_ Nó nghe thấy tên anh là mắt sáng hết cả lên.

\- Bạn với chẳng bè, nghe thấy trai là sồn sồn lên à?

\- Đâu có, tớ chỉ như thế với anh Khiêm thôi. \_ Lan Anh cũng đến lạy nó. Hai người nói chuyện vui vẻ tới khi vào học.



Sát ngày thi học kì, nó cùng Lan Anh và hai người mà ai cũng biết là ai đi chơi một chút trước kì thi quan trọng. Theo nó nhớ thì sau thi học kì là Giáng sinh và ngay sau Giáng sinh lại là sinh nhật anh – 26/12. Nhân buổi đi chơi này nó sẽ tranh thủ mua quà cho anh luôn, vì những ngày tới chắc nó bận lắm.

Nó đặc biệt thích cái lạnh giá của thời tiết đại hàn cuối đông. Trong những ngày này, giá mà được nắm tay người yêu đi chơi khắp phố phường thì thật là thích biết bao. Đáng tiếc, nó vẫn chưa có người yêu. Mà thôi cũng kệ, quay trở lại vấn đề chính, nó phải chuẩn bị cho buổi đi chơi chiều nay rồi.

Trang điểm nhẹ nhàng và làm tóc xong, trông nó thật xinh xắn quá đi. Hôm nay nó quyết định mặc áo len trắng cùng váy midi, bên ngoài là chiếc áo khoác dạ dáng dài màu nâu đỏ \- một set đồ tuyệt vời cho khung cảnh chiều đông. Đội thêm chiếc mũ nồi cùng tông với màu áo, đeo đôi giày bánh mì nữ tính cùng chiếc túi nhỏ nhắn, nó chuẩn bị sang nhà Lan Anh. Sao cảnh tượng này quen thế nhỉ?

Vừa ra khỏi nhà, nó thực sự bất ngờ khi thấy anh đã đứng chờ sẵn. Hôm nay anh không để hai mái như mọi khi mà thay vào đó là đầu nấm, đẹp trai hơn, cute hơn và cũng làm nó điêu đứng hơn nữa. Nay anh cũng mặc áo khoác dáng dài giống nó, sao trùng hợp thế này? Về cơ bản mà nói thì chẳng khác gì đồ đôi cả.

\- Sao nay tốt bụng sang tận nhà đón em thế này?

\- Anh lúc nào mà chẳng tốt. \_ Anh cười, nụ cười làm nó không đứng vững giữa mùa đông lạnh giá.

\- Thôi em xin. Anh Minh với Lan Anh đâu rồi?

\- Hai đứa nó đi trước rồi, chắc muốn đi chơi riêng đây mà.

\- Lan Anh cũng thật là, rủ người ta đi chơi mà lại bỏ người ta thế này. \_ Nó tỏ vẻ giận dỗi nhưng tại sao trong mắt anh chỉ còn lại đáng yêu mà thôi.

\- Đi với người đẹp như anh thế này chẳng thích hơn à? \_ Anh lại cười rồi.

\- Được rồi, em biết là anh đẹp nên mau đi thôi, đứng đây mãi lại mòn nhan sắc bây giờ. \_ Dứt câu, anh ra mở cửa xe cho nó rồi mới lên xe.



\- Hai người làm gì mà lâu thế? \_ Nó vừa đến thì bắt gặp Lan Anh và anh Minh đã an toạ trong ghế của quán cafe rồi.

\- Tớ còn tưởng hai người muốn đi chơi riêng nên bỏ tớ với anh Khiêm rồi chứ.

\- Nào có, hai người mau ngồi đi, mà sao hôm nay như mặc đồ đôi thế này? \_ Câu hỏi của Lan Anh khiến nó đỏ hết cả mặt, còn anh có vẻ vẫn thản nhiên như thường.

\- Đâu có, trùng hợp thôi. Mà không gian ở đây xinh thật đấy. \_ Nó vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.

\- Quán tớ chọn mà lại. \_ Thật sự thì từ này đến giờ chỉ có nó với Lan Anh nói, hai người kia cứ im không lên tiếng.

\- Em muốn uống gì? \_ Anh hỏi nó phá tan bầu không khí im lặng pha chút ngượng ngùng.

\- Cacao nóng ạ.

Anh đi gọi đồ uống cho nó và mình. Bàn 4 người toàn trai xinh gái đẹp nói chuyện vui vẻ với nhau khiến ai qua đường cũng không chủ động mà quay lại nhìn. Sau một khoảng thời gian ở tiệm cafe, nó và Lan Anh nói có chuyện riêng rồi đi đâu đó mất. Hai chàng trai bị bơ mà không thể làm gì bèn lấy máy ra chơi game…

\- Cậu kéo tớ đi đâu vậy? \_ Lan Anh thắc mắc.

\- Tớ muốn đi mua quà cho anh Khiêm, sắp đến sinh nhật anh ấy rồi. Nhưng chẳng nhẽ tớ lại trốn đi một mình nên đành rủ cậu theo.

\- Hoá ra là vậy, chắc tớ cũng phải mua gì tặng anh ấy. Mình đi thôi.

Nó và Lan Anh đã vào hết mấy tiệm đồ lưu niệm mà vẫn chưa mua được gì. Nói thật thì nó chẳng biết mua gì cho anh cả. Anh thì quá hoàn hảo rồi, đẹp trai, nhà giàu, học giỏi,…không thiếu thứ gì. Mà những dịp như vậy chắc sẽ có nhiều người đến dự và tặng quà cho anh lắm. Nó biết tặng gì để gây ấn tượng với anh đây. Lượn lờ không biết bao nhiêu vòng, nó quyết định mua khăn tặng anh. Nhẽ ra nó định đan khăn để thể hiện thành ý nhưng có vẻ không kịp nữa rồi. Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến sinh nhật anh, làm sao có thể đan khăn trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó. Chẳng những thế, nó còn phải ôn thi học kì nữa, làm sao đây? Nhưng thôi kệ, muốn cho anh ấn tượng tốt thì phải cố gắng thôi. Thế là nó đi mua một đống len về để đan khăn tặng anh.

Vốn dĩ đan khăn không phải là việc có thể làm khó nó. Mấy chuyện may vá thuê thùa đối với nó là khá đơn giản, nhưng một món quà để dành tặng anh thì nó phải đặt nhiều công sức và thành ý hơn thế. Lan Anh cũng đến bó tay với cô bạn của mình. Hai đứa nó mua xong đồ, quay lại tiệm cafe thì không thấy hai người kia đâu. Lan Anh gọi điện cho Minh cũng không bắt máy, rốt cuộc hai ông này đi đâu rồi? Hay là thấy nó với Lan Anh đi mua đồ lâu quá, không ngồi chờ nổi nên về mất rồi nhỉ? Biết đâu được, con trai mà, khó ai có thể kiên nhẫn ngồi lại quán cafe chờ con gái một khoảng thời gian dài lắm.

Nhưng nó nhầm to rồi, trong khi nó và Lan Anh nhìn ngang nhìn dọc tìm kiếm thì hai người kia xuất hiện doạ cho nó với nhỏ một pha “hú hồn”. Tim nó đã yếu thì chớ, bây giờ lại còn chơi trò hù doạ này tính giết người hay gì. Hai người cứ đợi đấy, mối thù này nó và Lan Anh sẽ trả đủ…

Đi chơi loanh quanh chán thì Minh đưa Lan Anh về, còn nó và anh đi tới một nơi nữa rồi cũng sẽ về thôi. Không biết anh lại đưa nó đi đâu đây?...

Bước xuống xe, nó thấy một biệt thự đẹp dã man tàn bạo. Cả cuộc đời nó chưa bao giờ thấy một căn nhà đẹp thế này, liệu đây có phải chỗ ở của vua chúa hay thần tiên không mà đẹp dữ vậy? Thấy nó đứng ngẩn người ra, môi ai đó khẽ nhếch lên nhưng rất nhanh sau đó trở lại dáng vẻ ban đầu:

\- Đây là nhà anh, anh muốn nhờ em tư vấn một chút về thiết kế của buổi sinh nhật.

\- Dạ…vâng…cái gì ạ, đây là nhà anh á! \_ Nó biết là anh giàu rồi nhưng có nhất thiết là phải đến mức này không.

\- Ừ, đây là nhà anh. Nhưng bố mẹ anh chắc chưa về đâu, em vào cùng anh một chút rồi anh đưa về. \_ May thật, bố mẹ anh mà ở nhà chắc nó chạy sớm quá. Nhưng nó thấy một nam một nữ vào nhà cứ kì kì sao á. Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ khi nó chưa nhìn thấy quản gia và số lượng người giúp việc trong nhà mà thôi. Nó sốc lần hai…

\- Em thấy nên chọn kiểu nào?

\- Vì đây là buổi tiệc sinh nhật của anh, sẽ có rất nhiều người đến. Trong đó có cả bạn bè anh và chắc sẽ có cả đối tác của bố mẹ anh nữa. Vì vậy em nghĩ buổi tiệc nên chia làm 2 khu, một bên dành cho khách mời trẻ, có thể là bạn bè của anh và một bên là cho người lớn. \_ Anh cứ nhìn nó mãi, chăm chú nghe từng âm thanh phát ra từ đôi môi nhỏ nhắn này.

\- Em cứ nói tiếp đi. \_ Nó thấy anh không nói gì nên cũng hơi ngại.

\- À…vâng. Về khu dành cho đối tác của bố mẹ anh, đa số là người lớn thì em nghĩ nên giữ nguyên thiết kế sang trọng của ngôi nhà. Có thể đặt sân khấu ở phía phòng khách, thêm bàn tiệc và một số thứ cần thiết nữa. Có thể bắt đầu buổi tiệc ở đây, sau đó thì sang bên kia sau. Khu dành cho người trẻ thì em nghĩ nên đặt ở hồ bơi, có thể làm thành “pool party” luôn. Bên này thì trang trí hiện đại hơn một chút, chủ yếu phụ thuộc vào số lượng khách mời và sở thích của anh nữa. Mọi người từ phòng khách có thể ra hồ bơi để nhập tiệc.

\- Cảm ơn ý kiến của em. Anh sẽ xem xét rồi thiết kế. Bây giờ anh đưa em về nhé.

\- Vâng ạ.

Vậy là kết thúc một ngày thật vui vẻ. Hôm nay, nó đã được đi chơi thật thoải mái, được đến thăm nhà người thương của mình, còn mua được đồ để tặng anh nữa. Tâm trạng tốt lên rất nhiều, nó phải thật cố gắng cho kì thi sắp tới thôi.