Vạt Nắng

Chương 14:Hạ màn




Từ hôm đi chơi với anh về đến giờ, tâm trạng nó tốt lên không ít. Mặc dù chưa thể tìm được dịp để giải thích với Lan Anh nhưng nó sẽ cố gắng giải quyết việc này thật sớm. Chỉ vì chuyện của mình với Lan Anh mà nó quên mất luôn vụ cái váy bị rách hôm trước, bây giờ nghĩ lại thì có vẻ nó đoán được hung thủ là ai rồi. Nhưng tạm thời nó phải tìm thêm chứng cứ đã, nó sẽ chính tay hạ màn kịch này.



\- Anh Khiêm ơi. \_ Nó gọi anh với cái giọng ngọt sớt.

\- Sao, hôm nay có chuyện gì mà An Hạ chủ động tìm anh thế này?

\- Em có việc này muốn mượn chức danh hội trưởng hội học sinh của anh một xíu.

\- Thôi có chuyện gì nói đi.

\- Em muốn tới xem phòng camera của trường mình một chút mà sợ không được. Anh đưa em đi được không?

\- Gì chứ em nhờ thì sẵn lòng thôi. Mà em muốn xem camera để làm gì?

\- Anh sẽ biết sớm thôi.

Nói xong anh đưa nó đến phòng camera của nhà trường. Nó muốn xem là ai đã giở thủ đoạn xấu xa với bộ Hán phục xinh đẹp của nó. Nhưng một học sinh lớp 10 như nó thì nào có đủ can đảm để tới đó một mình, đành phải dựa hơi anh thôi.



\- Đúng rồi ạ, bác tua chậm khúc này giúp cháu với. \_ Nó và anh đang đứng xem camera cùng bác bảo vệ. Kì này thì hung thủ không thể chối được nữa rồi. Việc nhà trường lắp camera cũng khá ít học sinh biết, chỉ là hôm nọ vô tình nghe anh nói nên nó mới nảy ra ý này.

Phòng ở phía sau sân khấu chủ yếu để dụng cụ và trang phục biểu diễn nên khá tối. Tuy nhiên, hôm cuộc thi diễn ra thì nơi đây cũng được lắp thêm đèn để tiện cho các thí sinh. Nó quan sát thật kĩ màn hình camera, anh đứng cạnh cũng thấy ngạc nhiên vì lần đầu thấy nó chăm chú nhìn cái gì như vậy…

Hung thủ là một người khá cẩn thận, người đó đã tắt đèn phòng để bớt thu hút sự chú ý của mọi người. Tuy nhiên, người đó không lường trước được rằng camera của trường toàn loại xịn, có thể dễ dàng soi mọi thứ kể cả trong bóng tối dưới phông nền trắng đen. Nhưng có vẻ mọi thứ không suôn sẻ như nó nghĩ, người cắt chiếc váy của nó lại bước vào từ cửa khác và đứng quay lưng lại với camera nên nó không thể nhìn rõ mặt hung thủ. Nhưng khoan đã…

\- Bác ơi, phóng to chỗ này lên giúp cháu với ạ. \_ Thứ thu hút ánh mắt của nó chính là một viên pha lê được gắn trên đầu của người này. Vậy nó biết chắc chắn hung thủ là ai rồi…

\- Bác có thể cho cháu xin đoạn video này được không ạ.

\- Được thôi, cháu đứa USB đây, bác copy sang cho.

\- Cháu cảm ơn ạ.



\- Em định tính sao? \_ Anh ân cần hỏi nó.

\- Em sẽ chính tay vạch mặt người này. Dám chơi em à? Không xong đâu. \_ Mắt nó ánh lên một tia sắc lạnh. Đây là lần đầu anh thấy biểu cảm này của nó. Cô gái này mạnh mẽ hơn anh tưởng tượng rất nhiều…

Hôm nay là thứ bảy – ngày họp định kì của hội học sinh. Anh giao cho nó chuẩn bị một số tài liệu khá quan trọng để phục vụ cho buổi họp. Vì không muốn anh thất vọng nên nó đã thức cả đêm để xử lý hết đống tài liệu này. Hậu quả là sáng nay nó đến lớp với đôi mắt gấu trúc, ai nhìn cũng biết nó thức cả đêm mà… Cầm tập tài liệu lên thư viện để xem lại một chút trước khi họp, bỗng nhiên nó thấy Lan Anh tiến lại phía mình.

\- An Hạ, chúng ta nói chuyện một chút nhé.

\- Ừm, ra căn\- tin nha. \_ Nó rất vui khi thấy Lan Anh tiến lại chỗ mình. Nó rất muốn tìm cơ hội để giải thích cho Lan Anh hiểu mọi chuyện. Vì vui quá nên nó đi luôn mà không mang theo tập giấy, nó định tí nữa quay lại lấy rồi đem lên phòng họp luôn.

Tiếng trống vang lên, nó và Lan Anh quay lại thư viện lấy tài liệu trước khi lên phòng họp. Không hiểu sao vừa nãy nhỏ nói là tin nó xong lại chạy đi vệ sinh luôn, dặn nó phải ở căn\-tin ngồi chờ. Bây giờ, lên phòng họp thì nhỏ lại đối xử với nó như người xa lạ, tựa như chưa từng có cuộc nói chuyện nào giữa nó và nhỏ diễn ra vậy. Nhưng nó cũng không biết phải làm sao, đành ngồi vào chỗ như thường để bắt đầu cuộc họp.

Do là hội phó hội học sinh nên đương nhiên chỗ ngồi của nó là…bên cạnh anh. Nếu là trước đây thì chắc nó sẽ ngại lắm, nhưng bây giờ ngồi riết thành quen rồi, cũng có thể là mối quan hệ của anh và nó đã tốt hơn chăng?

\- An Hạ, em lấy tài liệu phát cho mọi người nhé!

\- Vâng. \_ Nó giở tập tài liệu mình đã thức cả đêm làm ra để phát cho mọi người thì trước mắt nó là cái gì đây…Ngoại trừ hai tờ giấy đầu và tờ cuối thì toàn bộ đều là giấy trắng. Mặt nó tái đi thấy rõ, nó không tin nổi vào những gì đang hiện hữu trước mắt mình. Rõ ràng là trước giờ ra chơi nó vẫn còn ngồi kiểm tra mà, sao bây giờ tất cả lại là giấy trắng thế này.

Những tiếng xì xào bàn tán xung quanh bắt đầu nổi lên. Tuy nhiên lúc này thì nó không nghe được gì nữa rồi. Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này, là ai, là ai?

\- Có chuyện gì vậy An Hạ? \_ Anh thấy rõ biểu hiện của nó nhưng vẫn cố hỏi lại.

\- Em xin lỗi, có lẽ em làm mất tài liệu mất rồi.

\- Có khi là lười không làm tí nào lại nói là làm mất, biết thế nào được. \_ Một ai đó trong đám đông cất giọng khiến mọi người quay lại nhìn.

\- Tưởng hội phó hội học sinh cẩn thận thế nào, có mỗi tập tài liệu cũng làm mất. \_ Lại là ai đó tiếp tục nói với nó và mọi người bằng chất giọng “thân thiện”.

\- Cái chức này có lẽ chọn không đúng người rồi.

\- Mọi người trật tự đi. \_ Anh nói lớn rồi đưa ánh mắt đầy vẻ lo lắng nhìn nó. Anh xem qua cũng biết là nó làm rồi nhưng chắc chắn có chuyện gì không đúng ở đây. Nhìn đôi mắt mệt mỏi của nó, bỗng anh thấy tim mình nhói đau.

\- Ai cũng có thể phạm phải sai lầm, mọi người đừng trách An Hạ. Tôi cũng có một phần lỗi lầm khi giao toàn bộ việc này cho An Hạ. \_ Nghe câu này của anh bỗng nó thấy thật ấm lòng. Cho dù cả thế giới có chống lại nó, phản đối nó, quay lưng lại với nó thì chỉ cần anh đứng về phía nó là đủ rồi. Nó rời khỏi ghế, đứng trước mặt mọi người, cúi đầu:

\- Việc lần này là do lỗi của tôi, thành thật xin lỗi mọi người. \_ Anh và mọi người cũng hơi ngỡ ngàng trước hành động của nó.

Lúc này đám đông lại lên tiếng một lần nữa: “Việc này nên giao cho người khác làm”, “Mong hội trưởng xem xét lại”, “Hội phó hãy từ chức đi”…Nghe những lời này, nó cũng chỉ biết nhắm mắt cam chịu.

\- Đủ rồi, đây không phải là chỗ mọi người có thể tuỳ tiện lên tiếng. Chỉ vì một lỗi nhỏ mà bắt hội phó từ chức là sao đây? Không thay đổi gì hết, An Hạ vẫn tiếp tục làm hội phó. Còn về việc tài liệu này, tôi sẽ để cho mọi người ứng cử người đảm nhiệm. \_ Anh đang ra sức bảo vệ nó. Anh biết trong chuyện này nó hoàn toàn không có lỗi nhưng một mình anh không thể ngăn cả đám đông lại được.

“Tôi nghĩ trong số chúng ta, Ngân là người cẩn thận nhất, việc về tài liệu này nên giao cho em ấy”… “Tôi đồng ý” … “Tôi đồng ý”… \_ Nghe những lời này, nó tự biết bản thân mình không được mọi người ủng hộ thật rồi. Có vẻ Ngân rất được lòng mọi người nhỉ, liệu họ có biết bộ mặt thật của cậu ta không?

\- Thôi được, vậy việc tài liệu tôi sẽ giao cho Ngân làm. Tuy nhiên, cuối cùng vẫn phải qua sự kiểm duyệt của An Hạ rồi mới mang tới cho mọi người. \_ Nghe câu nói của anh, người nào đó có phần ấm ức, tại sao anh lại tin tưởng nó đến thế nhỉ, liệu nó có trách nhiệm vậy sao?

\- Em cảm ơn mọi người đã đề cử em. Em sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt việc này. \_ Ngân đứng lên, cúi đầu cảm ơn mọi người.

\- Thôi được rồi, cuộc họp đến đây kết thúc, mọi người có thể về lớp.

\- Khoan đã, sao về vội vậy? \_ Lan Anh lên tiếng làm nó và mọi người hơi bất ngờ. Suốt buổi họp, Lan Anh không nói bất cứ điều gì cũng không tỏ thái độ đồng ý hay phản đối về việc của nó. Trông như nhỏ đã biết trước việc này thế nào cũng xảy ra vậy.

\- Em có chuyện gì muốn nói sao Lan Anh? \_ Anh hỏi nhỏ.

\- Chuyện tôi muốn nói cũng nhiều lắm, mọi người cứ nán lại một chút. An Hạ, hôm qua cậu thức đến mấy giờ? \_ Bỗng nhiên bị Lan Anh hỏi làm nó hơi bất ngờ.

\- Tớ…tớ… \_ Nó ấp úng không biết nên trả lời thế nào.

\- Cậu mau nói thật. \_ Lan Anh tự nhiên lớn giọng làm nó cũng không có cách nào trốn tránh cả.

\- 4 giờ sáng, sau đó tớ có ngủ một chút rồi mới đến trường.

\- Cậu làm gì mà thức muộn vậy?

\- Tớ…tớ…tớ chuẩn bị tài liệu cho buổi họp. \_ Nó nói xong thì cả phòng họp quay lại nhìn nó, trên gương mặt ai đó thoáng nét lo sợ.

\- Vậy bây giờ tài liệu đâu?

\- Tớ cũng không biết. Trước lúc cậu hẹn gặp dưới căn\-tin, tớ vẫn ngồi xem lại tài liệu. Nhưng sau đó không hiểu sao quay về thư viện rồi lên đây luôn thì lại toàn là giấy trắng. \_ Nó đã nói ra toàn bộ những gì ấm ức trong lòng. Cả căn phòng lúc này bỗng yên lặng đến lạ…

\- Mời mọi người xem.

Bây giờ trên máy chiếu đang phát đoạn video từ máy Lan Anh. Nhân vật chính trong đoạn video này là một cô gái với đống tài liệu của nó. Cô ta đã tráo hầu hết số giấy tờ, thay bằng giấy trắng rồi xếp lại ngay ngắn để nó không phát hiện. Mà người trong video này chẳng phải…Ngân sao.

Ngay lúc này, toàn bộ ánh mắt của mọi người hướng về cô gái ấy. Ngân tái mét mặt mày, trong lòng tràn đầy nỗi lo sợ.

\- Đây không phải em, mọi người phải tin em, chắc chắn có hiểu lầm gì đó ở đây. \_ Ngân bày ra bộ mặt đáng thương, nước mắt lăn dài, mong lấy được sự thương cảm từ mọi người.

\- Chứng cứ rành rành, em còn muốn chối cãi. \_ Lan Anh lên tiếng.

\- Tại sao chị lại làm thế với em? \_ Ngân nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Lan Anh.

\- Vậy là em thừa nhận rồi chứ gì? Nói đi, tại sao em lại muốn hại An Hạ? \_ Ngân kiên quyết không đứng nói bất cứ lời nào, cứ đứng như trời chồng mà khóc. Sao tự nhiên nó thấy kinh tởm những giọt nước mắt kia thế nhỉ. Chẳng lẽ bình thường cậu ta cũng dùng cách này biện minh cho mọi lỗi lầm của bản thân ư? Nó khinh.

\- Thôi được rồi, đến đây thôi, mọi người về lớp đi. Riêng An Hạ, Ngân và Lan Anh ở lại. \_ Hội trưởng đã cất lời thì ai dám cãi lại. Mọi người trở về lớp với tâm trạng tiếc nuối vì không được xem kịch hay. Đợi mọi người về hết, nó ra cầm lấy một bên khuỷu tay của Ngân rồi nói:

\- Cậu nói đi, rốt cuộc tôi đã làm gì cậu mà hết lần này đến lần khác cậu hại tôi? Cậu mau nói đi! \_ Ngân vẫn giữ thái độ đó, không nói bất cứ lời nào rồi giựt tay nó ra khỏi người mình.

\- Em nói vậy là ý gì? \_ Minh vẫn chưa hiểu ý tứ trong câu nói của An Hạ.

\- Trong cuộc thi chọn hội học sinh, người cắt váy tôi là cậu. Lần tôi tưởng cậu bị đánh, sau đó ra giúp đỡ cậu thì cậu lại lật mặt, nói với Lan Anh người đánh cậu là tôi. Bây giờ, cậu lại ngang nhiên huỷ đi công sức suốt một đêm của tôi, khiến tôi bị mọi người hiểu lầm. Rốt cuộc tôi đã làm gì cậu mà cậu đối xử với tôi như vậy? \_ Nó hét lên, có vẻ nó không kiềm chế được mình nữa rồi.

\- Hừ. \_ Ngân cười lạnh. \_ Có vẻ mày biết hết rồi, đúng là tao làm đấy, tất cả là tao đấy, thì sao, thì sao…

“Bốp”… Bàn tay nó lơ lửng giữa không trung, định cho Ngân một cái tát thì có vẻ ai đó đã nhanh tay hơn rồi. Ngân ôm một bên má bị tát, hướng ánh nhìn căm ghét về phía Lan Anh:

\- Cuối cùng thì tôi cũng không thể lợi dụng được chị, thật là tiếc mà…

\- Em… em nghĩ em lợi dụng được tôi chắc. Xin lỗi, em còn non và xanh lắm Ngân à.

\- Ý chị là sao?

Lan Anh bật điện thoại phát một cuộc nói chuyện giữa các cô gái, có vẻ nội dung cuộc nói chuyện này Ngân không còn xa lạ vì cô ta là nhân vật chính mà.

\- Chị dám theo dõi tôi?

\- Tôi nghĩ mình không rảnh để làm việc đó, theo dõi em làm gì cho tốn công tốn sức. Chỉ cần một chiếc máy nghe lén nhỏ nhỏ xinh xinh và chai nước hoa xinh đẹp thôi mà… \_ Vậy là Lan Anh đã biết chuyện này từ lâu. \_ Em nghĩ chỉ vài giọt nước mắt của em mà làm tôi quay lưng với người bạn đã cùng gắn bó suốt bao ngày qua ư, em đánh giá bản thân mình hơi cao rồi.

Giờ đây nó chẳng biết nói gì cả. Lan Anh chỉ vì một vạch trần kế hoạch của Ngân nên mới làm vậy, thế mà nó còn trách nhỏ... Nhưng sau Lan Anh thì có vẻ đến lượt nó rồi.

\- Nói gì thì nói chứ cũng phải cảm ơn cậu, Ngân ạ. Nhờ có cậu mà tôi mới biết Lan Anh quan trọng với tôi đến nhường nào, cũng nhờ cậu mà tôi mới được kiểm tra một chút trình độ may vá của mình. Cơ mà, chuyện gì ra chuyện đấy, có nợ thì phải trả thôi. \_ Nói rồi nó vơ lấy chiếc kéo rồi nhanh tay cắt chiếc áo khoác của Ngân, khiến cho nó rách nhiều vết khiến ai cũng ngỡ ngàng.

\- Mày… \_ Cơn tức giận của Ngân đã lên đến đỉnh điểm.

\- Ấy chết, tôi xin lỗi. Có cần tôi may lại áo hộ cho không, tôi may vá cũng được lắm đó. Tôi cũng phải thán phục sự cẩn thận và tinh vi trong kế hoạch của cậu, nhưng có lẽ cậu không ngờ tới nhiều điều rồi… \_ Vừa nói nó vừa giơ đoạn video lấy từ camera chỗ bác bảo vệ ra trước mặt Ngân.

\- Sao mày dám khẳng định đây là tao?

\- Ha. Cậu không để ý trên đầu mình gắn một viên pha lê sáng lấp lánh à. Theo tôi nhớ thì trong số các thí sinh, chỉ có màn diễn kịch của cậu mới cần đến viên pha lê này thôi nhỉ?

Sau câu nói của nó thì Ngân hoàn toàn cứng họng. Cậu ta không biết biện minh gì nữa rồi.

\- Nhẽ ra tôi định công khai chuyện này nhưng thôi, nể tình bạn cũ mấy năm cấp 2 mà ngay tại đây, tôi muốn khuyên cậu hãy sống tích đức dần đi là vừa. Làm nhiều việc tốt lên, cái nghiệp của cậu nó “cao hơn cả núi, dài hơn cả sông, rộng hơn cả đất, xanh hơn cả trời” rồi đấy. Đừng có như vậy nữa, cậu xinh, cậu giỏi, cậu còn cả tương lai xán lạn ngoài kia kìa. Đừng chính tay huỷ hoại đi con đường phía trước của mình…

\- Tại sao? Tại sao lần nào mày cũng là người chiến thắng? Rốt cuộc mày may mắn đến mức nào mà nhận được hết những gì tao ao ước trong cuộc đời này. Mày có hiểu cái cảm giác khi tao nhìn mày được thầy cô khen, được bạn bè yêu quý, tao ghen tị đến mức nào không? Mày có hiểu cảm giác khi tao nhìn thấy mày được cả bố lẫn mẹ yêu thương, còn tao thì không có một ai bên cạnh? Mày có hiểu không, hả? Tao đã phải cố gắng bao nhiêu để được vào ngôi trường này, để được mọi người yêu quý. Tao đã phải làm những gì để với tới cái chức hội phó hội học sinh, liệu mày có biết không? Từng thứ, từng thứ một, tại sao mày có được mà tao không có được, rốt cuộc mày có gì hơn tao cơ chứ! \_ Hai mắt Ngân đỏ ngầu, nước mắt rơi ngày càng nhiều. Có vẻ cậu ta đã bày tỏ ra hết những suy tư trong lòng mình rồi.

\- Tôi biết, có thể tôi không giỏi giang, không xinh đẹp cũng không xuất sắc nhưng tôi chắc chắn rằng, tôi biết cách hành xử như một con người còn cậu thì không. Chỉ điều đó thôi cũng khiến tôi hơn hẳn cậu rồi. Thay vì suốt ngày suy nghĩ làm sao để khiến tôi đau khổ, cậu hãy cố mà tìm cách để khiến bản thân mình hạnh phúc đi…