Vật Hi Sinh Chưa Chắc Đã Thảm

Chương 47





Bóng tối, lạnh lẽo, âm u, từng đợt cuồn phong nổi lên mang theo âm thanh rít gào làm người ta sởn tóc gáy, từng giọt từng giọt nước mưa nặng trĩu xuyên qua cơ thể của Lâm Thiển rơi xuống nện lên mặt đất phát ra âm thanh bịch bịch.

Lâm Thiển bước đi trong màn mưa, nhưng đều kì lạ là trên người cô lại rất sạch sẽ, không hề bị dính một chút nước mưa hay bùn đất nào.

Đây là đâu?
Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?
Cô vẫn chưa chết sao?
Cô sẽ đi đến đâu?
Lâm Thiển không biết.

Màn sương mù dày đặc như bao trùm hết mọi thứ, cơ thể của Lâm Thiển không nghe theo sự không chế không ngừng bước đi trên con đường không biết điểm đến, thời gian không biết đã trôi qua được bao lâu, cô đột nhiên khựng lại, hai chân lại như bị đeo chì đứng yên tại chỗ.

Bầu trời u ám dường như có một đạo sấm sét bổ qua, đánh tan sương mù trước mặt, hiện lên hình hài vốn có của nơi này.

Con ngươi của Lâm Thiển co rút, đại não đột nhiên nhói đau.

Mưa đêm, cỏ xanh.

Một bó hoa hồng đỏ thắm rực rỡ trong đêm tối.

Một khối bia mộ lạnh lẽo âm u.

Một thân hình đơn bạc đầy thê lương.

Hắc ám, tuyệt vọng, cô độc, điên cuồng, đủ loại tâm tình tiêu cực như đang nhấn chìm thân hình người trước mặt.


Cơ thể gầy gò trong cơn mưa bão lại càng mỏng manh hơn, như bị cả thế giới vức bỏ.

Hắn quỳ một gối, đầu tựa lên tấm bia mộ lãnh lẽo, đầy cố chấp.

Đau.

Rất đau.

Trái tim cô đau quá.

Trong thâm tâm có một giọng nói không ngừng thôi thúc cô tiếng lên.

Tiếng lên phía trước.

Mau, mau đi lên.

Mau đi về phía trước.

Đi về phía bóng lưng cô độc kia.

Nhanh lên.

Nhanh Đi Lên Phía Trước.

Đi về phía sự thật, đừng để bị lừa nữa.

Đừng để người kia phải khổ sở như vậy nữa.

Đừng để người kia phải cô độc nữa.

Đừng để người kia phải chịu đựng một mình nữa.

MAU LÊN!!!!!
Lâm Thiển khó khăn nhấc từng bước chân, rất nặng, xung quanh như bị thứ lực lượng vô hình nào đó cản lại.

Không được bỏ cuộc.

Mày làm được mà.

Cố lên.

Khoảng cách hai người rốt cuộc cũng dần dần được rút ngắn.


Bóng lưng cô độc kia cũng ngày càng rõ hơn, gần hơn.

Thân hình phía trước dường như cử động, hắn ngẩn đầu lên khỏi tấm bia mộ, đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.

Lâm Thiển như rơi vào hầm băng, máu toàn thân như ngừng chảy, cái lạnh xâm nhập vào tận xương tủy, ngay cả hô hấp cũng không thể.

Nghẹt thở, sự khổ sở, đau thương, tiếc nuối cùng không cam lòng đó không thể nào nói thành lời, nơi vị trí trái tim như có một bàn tay vô hình bóp chặt.

Lâm Thiển di chuyển tầm mắt nhìn về tấm bia bộ, một tia sấm sét bổ xuống làm sáng rực cả một khoảng trời, ánh xanh làm người ta sợ hãi, trong mắt cô phản chiếu lên dụng mạo tuyệt sắc của người con gái trên tấm hình kia.

Đùng
Trong đầu cô dường như nổ ầm một tiếng, sự khiếp sợ trong đôi con ngươi màu tím huyền bí không ngừng tràn ra, lây nhiễm cả linh hồn cô.

Sương mù một lần nữa kéo tới, cuồn phong
một lần nữa nổi lên, che khuất cảnh tượng trước mặt, cô bị thứ gì đó kéo ngược về sau.

Lâm Thiển mơ màng tỉnh lại trên một chiếc giường.

Giấc mơ vừa rồi nội dung như thế nào cô đã quên sạch, thứ còn sót lại chỉ có bóng lưng gây gò cô độc của người con trai kia.

Cả người đều cảm thấy rất khó chịu.

Dòng suy nghĩ chậm chạp đình trệ, đại não như bị thứ gì đè nén năng ngàn cân.

Cảm giác bi thương vừa rồi như vẫn đang quanh quẩn quanh cô.

Lòng ngực đau xót, trong khoang miệng toàn là mùi tanh của máu tươi như muốn trào lên, cùng xộc lên khoang mũi.

Một giọng nói quen thuộc không ngừng gọi tên cô bên tai, nhưng Lâm Thiển không tài nào nhìn thấy rõ được người đó là ai, chỉ biết là rất quen thuộc.

Sau đó một lần nữa lâm vào hôn mê.


Sáng hôm sau, Lâm Thiển chính là do bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu cho đến tỉnh.

Cô từ từ mở mắt ra, đang muốn giơ tay lên che bớt lại tia sáng đang chiếu vào mắt thì phát hiện tay đang bị ai đó nắm chặt.

Nhìn xuống mới thấy có một người đang gục xuống giường cô ngủ, khuôn mặt của người này quả thật đẹp đến kinh người, từ cặp lông mày rậm đến đôi mắt phượng dài hẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng còn có chút ánh hồng, làn da trắng mịn khiến con gái còn phải ghen ghét hâm mộ.

Bàn tay của anh đang nắm chặt tay phải của cô.

Lâm Thiển thật không ngờ, người đầu tiên cô nhìn thấy khi thoát khỏi chỗ chết lại là Lục An Thành.

Nhưng tại sao anh ta lại ở đây?
À đúng rồi, lúc nói chuyện điện thoại anh có nhắc đến việc về nước.

Ánh sáng mặt trời buổi sáng xuyên qua lớp cửa kính ánh lên màu vàng nhạt ấm áp, chiếu lên làng da xinh đẹp của anh.

Lâm Thiển nhìn anh đến ngây người, bàn tay trái giơ lên, từ từ phát hoạ đường nét trên gương mặt anh.

Ngón tay cô một đường di chuyển, đến vị trí khóe môi thì dừng lại một chút, rồi tinh nghịch rõ nhẹ vài cái lên môi dưới của anh.

Nhưng đúng lúc này, Lục An Thành đột nhiên hé miệng ngậm lấy đầu ngón tay của cô.

Lâm Thiển cảm nhận được một thứ mềm mại ẩm ướt nóng hổi quấn lấy đầu ngón tay, cả người cô như có một dòng điện chạy qua, liền vội vã rút tay lại.

.