Lâm Thiển ngồi dưới một gốc cây cổ thụ, đưa mắt nhìn xuống mặt hồ, từng luồng gió nhẹ thổi qua làm vài lọn tóc bay phất phới.
Không ngờ còn có những chuyện này.
Thường gia hại chết cha mẹ Lâm, mà nguyên thân lại vì quá si mê nam chính dẫn đến sao này nhà tan cửa nát, sản nghiệp của Lâm gia đều lọt vào tay Thường Hạo.
Tác giả viết bộ tiểu thuyết này đúng là biến thái, còn là loại biến thái cấp độ cao.
Nhưng mà không biết độ biến thái của tác giả đến mức nào?
Về sao không biết còn lồi ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa hay không?
Xem ra cô phải tập chuẩn bị tâm lý từ từ trước mới được, để sao này cho dù còn lồi ra chuyện gì đi nữa cũng không còn bở ngỡ như lúc ban đầu.
Reng! ! reng!.
.
reng! !.
Tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên, Lâm Đằng ngồi cạnh ghé đầu qua nhìn rồi cười một cái.
" Nghe đi kìa, vừa nhắc tào tháo tào tháo hiện lên liền, nhắc tiền nhắc bạc nhắc mỹ nhân được vậy cũng đỡ.
"
" Anh thiếu?" Lâm Thiển khinh thường nhìn anh một cái.
" Không thiếu cũng không chê nhiều.
" Sao có anh đứng lên:" Mấy chuyện đó đừng để trong lòng, thêm mệt, mọi chuyện có anh với anh hai lo rồi, em chỉ cần làm một bình hoa di động là được, anh đi xem bọn họ câu được bao nhiêu cá rồi, tránh làm em ngại mà không dám bày tỏ tình cảm nhớ nhung.
"
Lâm Thiển lườm anh ta một cái.
Nói ra rồi kêu đừng để trong lòng, cho em một liều thuốc quên lãng đi.
Bình hoa đi động gì chứ, có biết dùng từ không đây?
Cái gì mà tình cảm nhớ nhung, nói cứ như đang ở trong phim vậy.
Tiếng chuông điện thoại của cô đã tắc một lần, sau đó một lần nữa vang lên, lần này chỉ mới vang lên thì cô đã bắt máy.
" Thiển Thiển, em có nhớ anh không?" Đây là câu đầu tiên Lục An Thành nói sau khi điện thoại được kết nối.
" Ngày nào anh cũng điện ám tôi hết thì nhớ kiểu gì? Phiền thì có.
" Đúng, tôi nhớ anh mới lạ đó.
" Anh biết mà, con gái nói không là có, huống hồ da mặt em lại mỏng nên mới không dám nói thật, anh hiểu.
"
" Hiểu cái đầu anh.
"
" Đầu của anh ngày đêm đều nghĩ đến em hết.
"
" Mặt dày vô liêm sỉ.
"
" Mặt không dày không vô liêm sỉ thì làm sao có vợ được!?
Lúc trước Lâm Đằng luôn nói mặt cô dày còn hơn tường thành, nhưng thật chất thì còn thua xa cái tên Lục An Thành này.
Lời này mà anh ta cũng dám nói ra.
Cô quả thật cạn lời rồi.
Thời gian qua tuy Lục An Thành không ở bên cạnh Lâm Thiển nhưng ngày nào anh cũng sẽ điện cho cô, thậm chí có khi một ngày còn điện hai ba lần.
Lúc đầu cô cũng cảm thấy thắc mắc bộ anh không ngủ sao? Dù gì múi giờ của hai nước cũng trên lệch sáng tối, nhưng mỗi lần anh ta đều sẽ không biết xấu hổ nói ra những lí do làm cho cô á khẩu.
Dựa vào hình thức đấu khẩu lẫn nhau nhưng cuộc trò chuyện của hai người lại rất hòa hợp.
Lâm Thiển đứng lên dạo bước đi quanh bờ hồ, hương thơm của loài hoa dại lượn lờ bay trong không khí, một mảnh thanh bình, thỉnh thoảng nghe Lục An Thành nói gì đó cô sẽ không nhịn được mỉm cười.
Đẹp đến mức khiến một vài thanh niên gần đó nhìn thấy bất giác đỏ mặt.
" Ngày mai anh về nước, em đón ánh có được không?"
" Nhưng tôi đâu có ở thành phố A.
" Lâm Thiển khó hiểu nói.
" Anh không về thành phố A mà đến thành phố Y.
" Lục An Thành ở bên kia cười nhẹ một tiếng:" Tìm em.
"
Tìm em.
Thằng cha này sao lúc nào cũng nói ra mấy câu làm tim người ta đập nhanh vậy chứ!
Quỷ sứ à.
Mắc cỡ muốn chết.
Hai người trò chuyện một lúc lâu, đến khi Lâm Thiển nghe thấy tiếng đám Phí Hân gọi đằng sau.
" Áaa! "
Vừa rồi cô dự định kết thúc cuộc gọi rồi quay về với mọi người.
Nhưng vừa quay người không biết sảy ra chuyện gì mà cảm thấy cả người đau điếng, đến khi ý thức được thì cả người đã rớt xuống hồ.
Tuy Lâm Thiển bơi lội không giỏi nhưng cũng biết kha khá, nhưng giờ phút này dù cô có đạp nước vùng vẫy như thế nào thì cơ thể vẫn không ngừng chìm xuống, như có thứ gì đó quấn lấy không cho cô nổi lên.
Những cách chết đau khổ nhất thì chết đuối là một trong số đó.
Cảm nhận nguồn sức mạnh của thiên nhiên, từng luồng nước lạnh băng không ngừng tràn vào tai mũi miệng, thất khiếu trở nên đau rát, bên tai toàn là những âm thanh bùng bùng như muốn nổ màn nhỉ, lòng ngực như muốn rách cùng nóng như muốn bỏng.
Thời gian giẫy giụa đó đủ để nổi sợ hãi của một người dâng đến tận cùng khi gần kề cái chết.
Cả cơ thể Lâm Thiển hiện tại bị vây lấy bởi từng làn nước tưởng chừng là ôn nhu nhưng thực chất là cánh tay của những con ác quỷ đang ra sức kéo cô xuống địa ngục tối tâm.
Cái lạnh đến xương tủy không ngừng xâm nhập vào người.
Sức lực giãy dụa của cô dần dần trở nên yếu ớt, ý thức cũng ngày một tan rã rồi từ từ chìm vào bóng tối vô tận.
.