Tôi gấp lại cuốn vở, áy náy nhìn thầy Phong nói:
– Em cảm ơn thầy đã chỉ ra lỗi, tối nay em sẽ sửa lại rồi gửi thầy xem.
Thầy Phong chưa chịu bỏ đi, thầy ngồi xuống đối diện tôi, thái độ có chút thách thức nói:
– Em làm luôn đi, tôi sẽ ngồi đây xem em làm.
Ánh mắt thầy ấy nhìn tôi đầy chăm chú, đôi môi mỏng khẽ nhếch, dáng bộ chờ đợi. Cái Loan hết huých tay giờ lại đạp chân làm tôi bực bội, cảm giác nóng mặt liền cúi xuống, cố gắng tập trung sửa lại những lỗi sai cho xong, nếu tôi không làm thế dễ chừng thầy ấy ngồi đây cả buổi mất.
– Thầy Phong… em sửa lại hết rồi, thế này đã được chưa ạ?
Tôi đẩy cuốn vở ra trước mặt thầy ấy, khuôn mặt ấm ức của tôi dường như cũng đỏ lên. Xung quanh tôi không thiếu ánh mắt soi mói chiếu vào, hầu hết là vẻ khó chịu, đó là điều tôi không thích chút nào.
Thầy Phong bĩu nhẹ môi gật gù, gấp lại vở đưa cho tôi. Cứ nghĩ thầy ấy sẽ bỏ đi, không ngờ thầy ấy lại quay sang cái Loan hỏi:
– Thế còn em, bài tập sáng nay tôi giao em làm chưa?
Cái Loan hết hồn hết vía, nó đang trêu chọc tôi không ngờ lại bị thầy hỏi vậy, nó cười cười ậm ừ trả lời:
– Em… hihi… tuần sau mới có môn của thầy nên… em…
– Không sao, tôi cũng đang rảnh, em cứ làm luôn đi, không hiểu thì hỏi tôi.
Thầy Phong nói xong còn mỉm cười, một bên má lúm ẩn hiện quả thực dễ khiến con gái xiêu lòng. Cái Loan cũng không phải ngoại lệ, nó gật đầu liền, mở cuốn vở sáng nay ghi chép ra để làm bài. Tôi không muốn là nhân vật ngồi đối diện thầy ấy thêm liền cười nói:
– Em có việc phải đi rồi, thầy với Loan cứ làm bài đi ạ.
Tôi dọn sách vở đứng dậy, cùng lúc thầy Phong cũng đứng lên. Cái Loan tròn mắt, nó còn đang hí hửng làm bài, thấy thầy ấy chuẩn bị đi rõ ràng nó không vui chút nào, nó liếc mắt nhìn tôi rồi nhún vai trêu chọc.
Tôi cố ý bước đi rất nhanh, muốn bước khỏi phòng thư viện đông đúc nhiều ánh mắt không thiện cảm này, có điều người đàn ông phía sau tôi dường như cũng bước đi nhanh như không muốn bị tôi bỏ xa.
– Có hòn đá dưới chân!
Tôi khựng lại, quả thực có hòn đá thật, liền tránh sang một bên, không ngờ từ bên tay trái tôi bỗng có một thanh niên to béo chạy rất nhanh va vào người làm tôi nghiêng ngả ngã ra, một vòng tay êm ấm liền đón lấy tôi. Mũi tôi đập vào bờ ngực cứng chắc trong chiếc áo sơ mi trắng. Mùi hương nước hoa nam tính xộc vào mũi nhưng lại khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi lập tức vùng khỏi người thầy Phong, lúng túng nói:
– Cảm ơn thầy đã đỡ… nhưng em không thích thế đâu!
Đôi mắt hạnh trước mắt tôi lóe lên tia khó chịu, thầy Phong đứng yên như tượng, còn tôi không muốn đôi co thêm liền chạy một mạch khỏi cổng trường. Tôi mong không ai thấy cảnh vừa rồi, người không hiểu chuyện biết đâu lại hiểu lầm.
Khẽ thở dài trước âm thanh tổng đài quen thuộc, đã lâu quá rồi… liệu Trung có đang bình yên không? Tôi muốn đi tìm anh, cứ chờ đợi anh thế này tôi phát điên mất thôi!
Sáng hôm sau, khi tôi đến lớp, không ngờ những ánh mắt hình viên đạn như rủ nhau cùng đồng loạt chĩa vào tôi làm tôi không rét mà run. Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy nhiều đứa con gái trong lớp nhìn tôi rồi xì xầm to nhỏ. Vừa ngồi xuống ghế, cái Loan đã ghé tai tôi bĩu môi nói:
– Con này ghê gớm nhỉ, cưa được cả thầy Phong!
– Mày nói linh tinh gì thế, tao liên quan gì đến ông ấy?
– Mày vào fây nhóm fan thầy mà xem, có cả ảnh mày với thầy ấy ôm nhau ở gần cantin đấy, còn giấu bọn tao à? Thôi tao cũng chúc mừng mày! Thảo nào ông ấy quan tâm mày thế!
Tôi đanh mặt lại, nhớ đến cú ngã chiều qua đã bị đứa khỉ gió nào ghi lại, còn tung lên nhóm fan của thầy ấy, thực lòng cảm thấy muốn thanh minh cũng khó, chỉ biết cãi:
– Lúc ấy tao bị thằng béo nó xô vào người nên suýt ngã, may có ông ấy đỡ thôi, đen đứa nào chụp lại thế không biết!
– Thôi không phải vờ vịt, trùng hợp thế nào lại hay thế cơ, mà không phải thì ông ấy phải thanh minh trước cả mày rồi ấy chứ, bao nhiêu fan đang khóc ròng thế cơ mà!
Tôi thanh minh mười cũng không bằng thầy Phong thanh minh một, thế nên để đòi lại “công bằng” tôi đành tìm đến lớp thầy ấy dạy sau tiết năm. Vừa thấy tôi, lũ con gái trong lớp đó lại dè bỉu, ánh mắt thù ghét không che giấu. Tôi cố gắng không chú ý đến, chỉ chờ khi thầy Phong bước ra khỏi phòng mới bước đến trước mặt thầy ấy, hít một hơi cứng giọng nói:
– Thầy Phong… chuyện chiều qua, mong thầy đính chính giúp em!
Thầy ấy nhướng mày trước vẻ ấm ức của tôi, sau đó gật đầu nói:
– Được, đi theo tôi.
Tôi lưỡng lự, nếu giờ tôi bước theo thầy ấy có phải lại trở thành việc công khai sánh đôi bên thầy ấy không? Nhưng… nếu tôi không đi thì cũng không được, cuối cùng đành bước theo thầy ấy. Thầy ấy không trở về phòng làm việc trên khoa mà lại đi thẳng xuống xe hơi, còn mở cửa xe, hất nhẹ hàm nói với tôi:
– Em vào xe đi!
Tôi nghẹn họng, con người này… Tôi bực bội nheo nheo mắt nói:
– Em chỉ muốn nhờ thầy nói rõ sự thực không lỡ bạn trai em hiểu lầm thôi!
Thầy Phong nhún vai, rõ ràng là rất tuấn tú xuất sắc nhưng tôi lại cảm thấy ghét đến run người, bực bội cắn răng nhìn thầy ấy đóng sập cửa xe phóng đi. Nếu nói thầy Phong theo đuổi tôi thì không chắc nhưng thái độ đó cũng không bình thường, chính xác từ lúc thầy ấy lấy vở của tôi sau ba buổi học tôi gặp thầy ấy.
Mấy ngày sau đó thầy Phong cũng không chịu đính chính dù tôi đã dùng nick ảo tham gia nhóm fan của thầy để theo dõi tình hình. Nhiều lời khó nghe dưới phần bình luận làm tôi càng bực bội hơn. Chẳng thể khác tôi quyết định mặc kệ, không nghĩ đến nữa.
Tôi không nghĩ cũng không được, bởi trưa thứ sáu tuần ấy, đang ăn cơm cantin thầy Phong lại bước vào, còn cố tình ngồi đối diện với tôi. Tôi đúng là bị sao quả tạ chiếu thật rồi! Thầy ấy nhìn ai không nhìn lại nhìn trúng tôi làm gì?
– Thầy… chỗ đó có người rồi ạ!
Tôi thở hắt ra nói một hơi, vậy mà người trước mặt tôi mặt dầy hơn cả thớt nhướng mày nói:
– Nơi này không được giữ chỗ! Mà em phải học nhiều, ăn ít như vậy không đủ sức đâu!
Dạo gần đây tôi lo lắng nhiều hơn về Trung nên chẳng thiết ăn uống gì, chỉ cố cho qua bữa, cơ thể cũng gầy rộc đi từ lúc nào, nghe thầy Phong nói vậy tôi im lặng không nói lại, ăn nốt phần cơm rồi đứng dậy. Thầy ấy không chịu bị bỏ lại, cũng bưng khay cơm đi sau tôi, để khay cơm còn hơn nửa vào xe đẩy.
– Tôi sẽ chờ bạn trai em đến!
Bó tay với ông thầy này, tôi mặc kệ thầy ấy bước ra ngoài cổng trường, cơn mưa bất chợt làm tôi e dè khựng lại. Chiếc ô từ phía sau che lên đầu tôi, tôi quay sang, nhận ra thầy Phong liền lùi người lại nói:
– Thầy… thầy đừng làm thế! Việc em đã có bạn trai là sự thật, anh ấy cũng… rất hung dữ.
Tôi vừa khẳng định sự thật vừa đe dọa thầy Phong, không ngờ thầy ấy nhếch nhẹ khóe miệng nói:
– Em nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?
Tôi không có cách nào khác, đành chạy nhanh trong cơn mưa, nhất định chịu ướt cũng không muốn đi nhờ ô của thầy ấy. Dù thầy ấy có tốt đến thế nào, có xuất sắc đến đâu, với tôi đều không có ý nghĩa gì cả, tại sao thầy ấy cố chấp như vậy chứ?