Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 69: Tiểu đoàn Thiên Đức




Chương 69: Tiểu đoàn Thiên Đức

Tối 23 Tết ở Vạn Xuân, Chương ngồi co ro bên đèn dầu lạc ủ mưu tính kế, củ khoai lang nướng đã ăn phân nửa. Than vẫn còn hồng trong cái chậu sứ bên cạnh bàn.

Bình với Duệ đã đắp chăn ôm nhau ngủ trên giường tre gần cửa ra vào. Bà Cả Ngư cũng đi nằm, bà cụ còn đắp cả chiếu hòng chống chọi với cái lạnh. Nhà gần sông hè mát mà đông thì chả ấm tí nào.

Nữ binh vào báo có Bạch Hổ từ làng Vạn sang có chuyện muốn bàn. Chương xỏ đôi giày, vớ cái áo tơi rơm treo trên cửa thu mình theo nữ binh ra lán họp. Doanh trại bây giờ đã thành hình, những mái nhà tranh đắp đất có cửa nẻo là những tấm phên đan từ tre. Bên trong mỗi nhà ở được khoảng năm chục quân sĩ và đều có ba đống than củi luôn đỏ lửa dù đêm hay ngày.

Chương đến cửa lán thì ngạc nhiên khi bên trong ngoài Bạch Hổ, Cự Lượng thì còn có khách, những vị khách mà Chương không ngờ tới. Trương Lôi, Lý Văn Ba, Chu Diện, Triệu Văn Khoát và vài thuộc hạ đứng sau. Thấy Chương, họ nhất loạt đứng dậy chắp tay chào. Chương cúi đầu đáp lễ rồi nói nửa đùa nửa thật. Cậu vốn không thích không khí trang nghiêm lắm.

-Tối lạnh thế này các ông còn kéo nhau đến đây làm gì? Không s·ợ c·hết cóng hả?

Lượng ngồi dịch sang một bên lấy chỗ cho Chương, cái lán nhỏ này không mấy khi có hơn chục người chen chúc như vậy.

-Trương Lôi tướng quân và những anh em đây muốn gặp thầy cho bằng được, họ bảo không thể đợi đến sáng mai.

-Thầy? - Bọn Trương Lôi ngạc nhiên nhìn nhau khi nghe Lượng gọi Chương là thẩy.

-Người trong mộng của anh ta là học trò của ta nên anh ấy quen miệng gọi chứ ta chưa dạy được cái gì cho anh ấy. Các ông đừng hiểu lầm. - Chương vừa cười vừa nói, tự tay rót chén nước trà. - Ông Lôi và ông Ba thì ta biết rồi, còn mấy anh đây là…

-Thưa chủ tướng…

Trương Lôi định đứng dậy, Chương vội ra hiệu cho ông ta ngồi.

-Ở đây có quy định, khi không phải việc quân cơ thì không cần gọi theo chức vụ như thế. Chả hay ông Lôi năm nay bao nhiêu tuổi.

-Sang năm ta tròn bốn mươi.

-Thế là cũng tầm tuổi chú Thượng với chú Phục, vậy không phải việc quân cơ ta gọi ông là chú. Còn anh Ba chắc chỉ là anh thôi nhỉ?

-Thưa, ta mới ba hai.

Trương Lôi giới thiệu những người đứng sau lưng, tám bọn họ là những đội trưởng. Trương Lôi giới thiệu đến ai thì người đó bước lên chào Chương thêm một lần nữa. Vừa lúc ấy mấy nữ binh đem theo ghế tre vào nên không ai còn phải đứng, không khí có chút ngượng ngập. Chương mở lời:

-Còn một tuần nữa hết năm, chú Lôi có chuẩn bị gì cho quân bên ấy chưa?

-Thưa chủ tướng… à… cậu Chương, bọn ta đến gặp cậu cũng là vì việc ấy.

-Một năm mới có mấy ngày Tết, ngày mai ta sẽ nói cô Duệ chuẩn bị gạo nếp cho các ông, còn lá dong chắc không cần nhỉ?

Thay vì trả lời câu hỏi của Chương, bọn Trương Lôi nhất loạt đứng dậy quỳ xuống chắp tay, Trương Lôi nói:



-Chúng ta đến gặp mong được chủ tướng thu nhận làm quân thuộc quyền.

-Hử? Các ông sao lại thuộc quyền bên này? Các ông đã gặp Tả Đô đốc chưa?

Chương vội đứng lên bảo bọn Trương Lôi hãy ngồi nói chuyện, Phạm Bạch Hổ mới nói:

-Các ông đây gặp Tả Đô đốc lúc chiều muộn, có ăn cơm tối cùng Tả Đô đốc cùng các chú. Các ông ấy muốn đầu quân cho Thiên Gia Bảo Hựu song Tả Đô đốc bảo có hai lựa chọn.

-Và… - Chương thắc mắc.

-Tả Đô đốc có nói Trương Lôi tướng quân có thể chọn thuộc Thiên Gia Bảo Hựu hoặc Thiên Đức. Hai quân cách thức hoạt động có phần khác nhau như tay trái tay phải song là một thể thống nhất.

-Ớ! Chọn theo bên Thiên Đức thì cũng được thôi. - Chương cười khổ. - Nhưng bên này ăn uống đói khổ, luyện tập thì nặng nhọc. Sao lại chọn bên này?

Trương Lôi bấy giờ lên tiếng:

-Chu Diện mách cho ta nên đầu quân về bên này, ta cũng có ý như vậy. Tả Đô đốc cho chọn thì bọn ta sau khi bàn bạc đã thống nhất chọn thuộc quyển quân Thiên Đức. Tả Đô đốc nói chỉ cần cậu nhận là xong, nếu cậu không nhận thì bọn ta đành thuộc quyền Tả Đô đốc.

Chương cười rồi huých vai Cự Lượng:

-Ông cụ nhà anh thật khéo, cho mấy ông sang đây thì anh thêm vây thêm cánh còn gì, hả?

Đoạn Chương nói với bọn Trương Lôi:

-Ta thay mặt quân Thiên Đức tiếp nhận các ông, chiều ngày mai chúng ta bàn về việc sắp xếp vì Thiên Đức quân bố trí có phần khác bên Thiên Gia Bảo Hựu. Anh Lượng đây là Đại đội trưởng, nếu có chú Lôi giúp sức thật là tốt.

Chương một câu chú, hai câu chú khiến cho cuộc tụ họp trở nên thân mật, ngoài hai ấm trà còn có thêm mấy củ khoai lang mới nướng.

-Sớm mai chú Lôi nói với anh em kê gia quyến có bao nhiêu người, anh em nào muốn đưa gia quyến sang ở cùng thì lập danh sách rồi gặp cô Duệ. Ở đây mấy việc đánh đám bọn ta hỏi anh Lượng còn ăn uống với nhu yếu phẩm hay vài thứ khác thú thật đều phải thông qua cô Duệ cả.

-Cô ấy là người đứng đầu đội nữ binh? - Trương Lôi hỏi.

-Đứng đầu nữ binh là Thiên Bình, cô ấy là chị em con chấy cắn đôi với Duệ. Đợt trước ông đánh là với Thiên Bình, một cô gái rất khá. Ta với anh Lượng đây sợ cô ấy một phép, con gái mà, nhường cũng đâu có sao.

Chương vừa nói vừa cười toe toét, và cứ vậy, câu chuyện giữa những người đàn ông kéo dài đến gần nửa đêm mới dứt.

Nhìn theo ánh đuốc của bọn Trương Lôi khuất sau luỹ tre làng Vạn, Chương nói với Lượng:

-Vậy là từ mai anh có phó tướng rồi.



-Liệu có được không? Ông ấy dày dạn trận mạc, ta e là không đủ sức.

-Ai rồi cũng lớn, ông Lôi rồi cũng già, sân chơi này là cho những người trẻ thoả sức. Anh phải tự tin vào. Từ mai Thiên Đức đã có quân số hàng nghìn.

-Họ chọn ở Thiên Đức, thầy có lo họ liều mình bơi qua sông trốn về không?

-Dùng người phải tin anh Lượng ạ. Chúng ta giữ người ở lại chả giữ được người đi, họ trốn thì ta cũng không cản. Anh yên tâm, ta sẽ có cách để những người trong quân sau này sống là quân Thiên Đức, thác là ma Thiên Đức quân.

Cuối Ngọ ngày hôm sau bọn Trương Lôi đến bàn bạc về việc sắp xếp nhân sự. Quân số Thiên Đức cả thảy có ba trăm năm mươi, binh dưới trướng Trương Lôi là chín trăm ba. Những kẻ làm gian tế trước đây không thuộc quân này.

Chương dùng than củi vẽ lên bảng một sơ đồ tổ chức khá chi tiết, ai xem cũng hiểu. Đại đội Thiên Đức bây giờ đã thành Tiểu đoàn Thiên Đức.

Nghiêm Phúc Lý trở thành Đại đội trưởng, Cao Lịch là Đại đội phó thuộc Đại đội Thiên Đức.

Lý Văn Ba là Đại đội trưởng Đại đội Thần Sách

Chu Diện nắm quyền Đại đội trưởng Đại đội Thánh Dực

Mỗi đại đội phiên chế đến bốn trăm quân nhưng Chương tạm cho vậy là ổn, sau này đông hơn sẽ phiên chế nhỏ hơn để dễ quản vì những người như Cao Lịch, Kế Nguyên hay Phúc Lý cũng cần có thời gian hoàn thiện hơn. Hai đại đội mới cũng có những Trung đội trưởng, Trung đội rồi đến Tiểu đội trưởng. Mỗi đại đội có đến bốn trung đội.

Tiểu đoàn trưởng Phạm Cự Lượng, Tiểu đoàn phó Trương Lôi.

Cấp trên có quyền chỉ định hoặc thay cấp dưới nhưng phải được sự đồng ý của cấp cao hơn và Ban chỉ huy tiểu đoàn mỗi khi họp sẽ có đủ mặt đến cấp Trung đội trưởng.

Theo sơ đồ tổ chức này, đội nữ binh của Thiên Bình với gần tám mươi cô gái được gọi là Trung đội Thần vũ, một Trung đội độc lập thuộc quyền quản lý của Chương, nhiệm vụ của họ là đảm bảo an ninh cho Chương theo như yêu cầu của Tả Đô đốc.

Dật, anh chàng si tình được cất nhắc trở thành Tiểu đội trưởng hậu cần, lo việc bếp núc và thuộc quyền quản lý của Duệ.

Duệ có số quân ít nhất, chỉ chục người, song phải nhận khối lượng công việc nhiều nhất. Chương đã nhận ra điều này nhưng hiện tại chưa thể giải quyết ngay được.

Đại đội Thiên Đức cũ cũng được chia ra ở lẫn trong hai đại đội còn lại và giúp họ huấn luyện trong ba tháng tới, tính từ mùng 3 Tết.

Các tướng sĩ mới thấy cách sắp xếp hơi lạ nhưng phân cấp phân quyền rõ ràng, không cứ nhất nhất việc gì cũng chạy đi hỏi ngang hỏi dọc nên đều đồng tình. Chương cũng nói sắp tới đây sẽ lập ra một… hội, gọi là Hội Thiên Đức. Hội này ban đầu sẽ bao gồm các tướng chỉ huy lớn nhỏ đến cấp Tiểu đội phó và sau đó sẽ kết nạp thêm những quân sĩ ưu tú. Hội Thiên Đức sẽ có cả những người dân thường, văn sĩ, thậm chí thương buôn. Tựu chung lại sẽ là một tổ chức liên quan đến tinh thần. Hội trưởng sẽ là Duệ và hội phó là Thiên Bình.

Ý kiến này tướng nào cũng đồng ý vì họ không hiểu nó có tác dụng gì, rất có thể sẽ là nơi tập hợp hội mẹ và vợ binh sĩ!

Sau cùng, Chương hỏi một vấn đề rất quan trọng liên quan đến tư tưởng, ấy là những anh em binh sĩ từng thuộc quyền Trương Lôi liệu có chịu theo sự sắp xếp này không? Câu trả lời là có. Tiếp theo, Chương nói một chuyên tế nhị:

-Đã vào quân thì trên dưới một lòng, Trương Lôi tướng quân cũng nên hỏi lại anh em binh sĩ một lần. Bất kỳ anh em nào muốn trở về bờ Bắc thì mạnh dạn nói, chúng ta sẽ đưa họ sang bên ấy. Còn như anh em ở lại, như đêm qua ta nói, quân Thiên Đức sẽ tìm cách đưa gia quyến của họ sang đây. Gia quyến của bất kỳ binh sĩ Thiên Đức nào cũng là của chung chúng ta và phải có trách nhiệm. Sau cuộc họp này, cô Duệ sẽ phổ biến với mọi người về lương bổng của binh sĩ cũng như những chuyện liên quan.



Duệ đứng lên nói, ban đầu cô có chút ngại khi trước mặt là những người đàn ông dày dạn trận mạc song nhận được sự động viên của Chương, Duệ mạnh dạn hơn.

Duệ muốn sau này hai làng Lôi và Thiên Bình sẽ dùng cho gia quyến binh sĩ Thiên Đức ở. Còn binh sĩ sau Tết sẽ dựng trại dài đến tận chân núi để ở riêng. Vậy nên trong những ngày cuối năm này cần phải mau chóng xây dựng làng cho an toàn hơn để vợ con, cha mẹ ở yên lòng. Tất cả trẻ em từ sáu tuổi trở lên bắt buộc phải học chữ và học võ, sẽ có nơi gọi là trường học để các em học chữ.

-Hiệu trưởng chuyên chăm lo dạy học là sẽ ông Trần Thông, tự Mạnh Đức.

Nhìn thấy ánh mắt có phần ái ngại của những người đàn ông, Duệ đã nói một câu rất hay mà Chương từng nói với cô:

-Thưa các tướng quân, gia đình là cật ruột, còn lại tất cả cái gì ở bờ Bắc hãy để lại bờ Bắc. Chúng ta tự cho mình một cơ hội mới và cũng nên cho người khác một cơ hội để họ thể hiện khả năng. Trần Thông là người hay chữ, ông ấy sẽ chỉ dạy chữ cho đám trẻ. Quân Thiên Đức hiện nay phần đông đều biết chữ nghĩa, chí ít viết đúng tên mình và tên những người thân.

Duệ nói mạch lạc, dứt khoát và đầy thuyết phục, có vẻ như Chương chọn cô làm Hội trưởng Hội Thiên Đức là đúng.

Trước khi rời cuộc họp, để các vị tướng lớn bé nói chuyện với nhau, Chương nói với Trương Lôi:

-Chú Lôi lớn tuổi nhất trong quân, chú rồi cũng sẽ đến tuổi nghỉ ngơi nên ta mong chú giúp anh Lượng và các anh em khác hoàn thiện hơn về cách đánh trận. Người biết chỉ người chưa biết, trong doanh trại chú là cấp dưới của anh Lượng nhưng ra khỏi cổng doanh trại, chú là bậc cha chú. Các anh đây cũng vậy, nơi này chính là nhà của các anh, hãy xây và bảo vệ nhé.

Chương, Duệ và Bình đi rồi, Trương Lôi hỏi Lượng:

-Ta hỏi thật, có phải chủ tướng năm nay mới hai mươi không?

-Cháu không tin! - Lượng lắc đầu nhưng cũng chả biết giải thích ra sao. - Cậu ấy bảo sinh năm Nhâm Thìn, mà nếu vậy phải hai mươi bảy mới đúng.

-Ta nghĩ chủ tướng phải tầm tuổi ta rồi, những gì chủ tướng nói đều rất lạ. Ngay cả cách bố trí trong quân cũng là lần đầu ta biết. Ta với cậu là Thượng sĩ, có phải Thượng là trên cao không?

-Cháu chịu. - Lượng cười khổ. - Sau Tết khi bắt đầu huấn luyện mọi người sẽ thấy những thứ cậu ta vẽ ra nhìn thì đơn giản nhưng…

-Nhưng làm sao?

-Chú gặp chú Thượng chưa nhỉ?

-Ta có được ông Thượng mời rượu.

-Chú ấy là thầy võ của bọn cháu nhưng… nhưng bọn cháu tập luyện mười ngày, chú ấy chọn bừa một binh sĩ yếu nhất nhưng cũng không thể thắng nổi khi cùng thi một bài hỗn hợp.

-Sao có thể?

-Nay mai chú sẽ biết thôi. Lúc đầu cháu tự đắc chỉ cần ba ngày sẽ hoàn thành bài tập luyện nhưng sau đấy phải muối mặt đi năn nỉ thành mười ngày.

Và thế là bọn Cự Lượng kể cho bọn Trương Lôi nghe tất cả mọi chuyện liên quan đến Chương mà họ biết. Từ việc mượn gia sản ông Cả Lụa, đến kế bắt gian tế, lừa Kiều Công Ngạn.

Bọn Trương Lôi nghe mà mắt tròn mắt dẹp, kể cả món thần khí hộ thân kinh kh·iếp kia. Sau cùng Trương Lôi phán:

-Như thế thì chúng ta làm tôi đúng chủ rồi.

Ăn uống xong bọn Trương Lôi về, sớm hôm sau tích cực sang sửa nhà cửa, đào hào, làm rào, trồng tre gai, chia người đi săn… Toàn bộ quân dưới trướng Trương Lôi theo về quân Thiên Đức không ai về lại bờ Bắc!