Chương 613: Bùi Thị Xuân chiếm rặng Lưỡi Hái
Lại nói hai đại đội của Tiểu đoàn 981 mai phục gần chỗ kè ngăn sông bắt được toán quân do Đinh Công sai đi dò la. Khai thác tù binh, biết được cụ thể vị trí các doanh và binh lực trong tay các tướng, Lý Quang Minh và Bùi Thị Xuân chia nhau hành động.
Bùi Thị Xuân chỉ huy tượng binh dẫn Tiểu đoàn 980 dẫn đầu đội hình vượt sông cạn, lên bờ, trông thấy địch đổ ra liền bắn pháo hiệu để các toán binh phối hợp trước khi chọn t·ấn c·ông Bạch Gia Mô.
Tiểu đoàn 980 quay trở lại bờ tả ngạn sông Diềm dưới cơn mưa tiễn và đạn đá từ trên bờ trút xuống. Lòng sông cạn, nước ngập quá đầu người, quân sĩ luồn xuống dưới những bè tre, bè gỗ chất nệm rơm ướt, mây tươi và lót lẫn sỏi, đá dăm, dùng các loại ống làm từ cây rừng để hít thở, đẩy bè ngược về sau. Tiễn, đá trên bờ rớt xuống như mưa chỉ khiến một số binh sĩ b·ị t·hương, không ai t·hiệt m·ạng. Nùng Dân Chính người đưa ra ý tưởng dùng bè che đầu với mong muốn đoái công chuộc tội vì chểnh mảng khiến phân nửa đơn vị t·hiệt m·ạng ở chân đồi Cẩm Lĩnh.
Trấn giang tướng quân Quách Cư Dĩ kéo thủy quân từ hạ lưu lên, Lý Quang Minh chỉ dùng hai tiểu đội với một khẩu pháo đá vừa hoàn thiện cùng dăm Hoả pháo liên hoàn chặn lại. Loại đạn nổ Lý Quang Minh sử dụng đích thực là dừa khô, loại đạn nổ đang được nghiên cứu dùng cho thủy quân.
Trương Bồ kéo quân đến, quân phá bỏ pháo đá, khiêng Hoả pháo tháo chạy, hoàn thành nhiệm vụ câu giờ cho quân bộ rút hết lên bờ bắn pháo hiệu. Nhằm cản bước truy của thổ binh từ bên bờ hữu ngạn, mấy khẩu Hoả pháo đặt sâu bên trong bờ tả ngạn phóng hàng chục quả đạn nổ trên bờ sông trước khi rút lui.
Quân trên thượng nguồn từ lúc nhận tín hiệu quy ước của Bùi Thị Xuân đã gấp rút hè nhau khiêng các rọ tre đựng đất đá ngăn dòng chảy tràn đã khơi trước đó để mực nước dâng cao thêm, đồng thời móc dây chão, đặt hai khối thuốc nổ vào chỗ xung yếu, nhờ vậy công việc của những quản tượng trở nên dễ dàng hơn khi có hiệu lệnh phá kè.
Sức nước chảy mạnh cuốn trôi đất đá, sọt tre về phía hạ lưu, quân sĩ reo hò vang dậy một khoảng rừng.
Nói về Bùi Thị Xuân thống lĩnh tượng binh t·ấn c·ông Bạch Gia Mô. Bạch Gia Mô dùng số Cự thạch pháo có sẵn để chặn tượng binh nhưng không hiệu quả vì Bùi Thị Xuân chia đội hình 25 voi chiến thành 5 đội theo hình chữ V, Xuân ngồi trên kiệu dẫn đầu đội hinh những chú voi xộc thẳng vào quân của Bạch Gia Mô. Ngà voi buộc binh khí sắc nhọn khiến quân trang bị giáo mác của Bạch Gia Mô phải tản ra, Bùi Thị Xuân thừa cơ thúc voi giẫm đạp, phá hỏng số Cự thạch pháo vừa bắn được mấy lượt.
Bạch Gia Mô điều một toán cung thủ dùng hoả tiễn bắn vào đàn voi và quản tượng. Binh sĩ trên lưng voi dùng nỏ Liên châu, lựu đạn tre bắn, ném tứ phía khiến chiến trường phút chốc sặc mùi diêm sinh, khói lửa mịt mù. Để tránh voi bị trúng tiễn, Bùi Thị Xuân phân tán đội hình, voi đuổi theo các toán quân khiến các cung thủ có chút lúng túng.
Tượng binh trung quân đuổi đến, Bùi Thị Xuân truyền lệnh rút quân lên mạn Bắc, men theo dòng sông Diềm. Bạch Gia Mô đốc quân đuổi theo rất gấp. Trong cuộc đụng độ với Bạch Gia Mô, Bùi Thị Xuân mất một voi chiến vì trúng hàng chục mũi tiễn độc. Quân theo voi gỡ thần công cỡ nhỏ ôm chạy mất. Bị đuổi gấp, Bùi Thị Xuân quay lại, dàn voi thành hàng ngang xông thẳng vào tượng binh của Đinh Công đang đuổi đến. Khoảng cách còn chưa đầy một tầm tiễn, Bùi Thị Xuân sai điểm hoả các khẩu thần công, voi chạy thêm được vài trượng, các ống bên hông voi gần như đồng loạt phụt lửa sang hai bên khiến đoàn quân truy kích khựng hết lại một lượt. Bùi Thị Xuân thay vì đốc tượng binh tràn đến lại hô tháo chạy. Chạy thêm được một quãng, truy binh rất gấp, bấy giờ quân của Bùi Thị Xuân lại điểm hoả cháy chậm những quả dừa khô thả xuống đất nhằm cản bước địch quân. Những quả dừa p·hát n·ổ khi truy binh còn chưa chạy đến, t·hương v·ong không đáng kể nhưng khiến các thổ binh chùn chân, chẳng ai muốn chạy nhanh nữa, nhờ vậy Bùi Thị Xuân bỏ xa Bạch Gia Mô cả dặm đường.
Bạch Gia Mô không chịu bỏ cuộc, lệnh cho các tượng binh vượt lên trước, quyết bắt cho bằng được Bùi Thị Xuân.
Bùi Thị Xuân biết đã gần đến chỗ đại đội bộ binh thuộc Tiểu đoàn 981 mai phục bèn lệnh quân hộ tống voi chạy trước, Xuân dẫn đàn voi quay trở lại đánh với quân tượng của đối phương đông gấp ba.
Trận chiến giữa tượng binh hai bên diễn ra trong khoảng một khắc đồng hồ. Voi Thiên Đức được vận giáp là những mảnh sắt nhỏ hình vuông đục lỗ bốn cạnh, kết thành tấm phủ che hai bên hông. Phần đầu voi, những mảnh sắt có phần lớn hơn. Nhờ giáp sắt, gươm giáo và tiễn bắn trúng đểu vô hiệu. Mỗi voi chiến ngoài quản tượng còn có ba binh sĩ. Quản tượng vận giáp sắt, binh sĩ thì không, đổi lại dùng khiên chắn. Vũ khí trang bị cho lính trên lưng voi ngoài nỏ Liên châu, lựu đạn nổ, hoả hổ cầm tay ĐB32M1 còn có giáo hoặc đao, kiếm… nhìn chung rất đa dạng.
Lúc nhập trận, tượng binh Đường Vỹ hạ liền một lúc 4 quản tượng của Bạch Gia Mô. Bạch Gia Mô liệu thế, hô quân tượng vây bọc Bùi Thị Xuân vào giữa. Bùi Thị Xuân chẳng nao núng, đốc quân áp sát, sai quân nhất loạt dùng hoả hổ cầm tay khiến một số chú voi bị trúng đạn vào mắt, vừa nóng vừa đau thét vang, quật vòi tứ tung, binh khí buộc ở hai ngà đâm, quệt vào vài chú voi khác trong đội hình, quản tượng chẳng thể điều khiển được. Bùi Thị Xuân nhân cơ hội ấy đột phá vòng vây, chạy tiếp về hướng Bắc, chịu thiệt hai quản tượng cùng hai thớt voi.
Bạch Gia Mô thêm phần điên máu, đốc quân tượng bộ đuổi cho kỳ được. Đuổi được quãng năm bảy dặm, lúc Bạch Gia Mô tưởng chừng sẽ bắt được Bùi Thị Xuân thì ba trong số bốn voi chiến nhanh chân cùng hơn hai chục quân bất ngờ sụp hố chông. Ba con voi rống lên, đội hình truy đuổi ùn ứ hết lượt. Bạch Gia Mô sai quân lên dò xét, phát hiện hàng chục hố đào hình chữ nhật được nguỵ trang cẩn thận, bên dưới cắm đầy những chông tre.
Quân trình:
- Chúng để hai lối đủ cho voi đi qua, quân tượng của ta không phát hiện nên sụp xuống.
Bạch Gia Mô nén cơn tức giận, lệnh quân dò đường để voi theo sau. Dàn tượng binh chậm rãi đi qua các hố chông một cách an toàn rồi đến lượt quân bộ. Quân bộ còn chưa qua hết, bỗng nhiên hàng loạt t·iếng n·ổ lớn phía hậu quân vọng lên kèm theo hàng trăm tiếng la hét thất thanh. Bạch Gia Mô hoảng hốt truyền lệnh dừng chân. Hậu quân hớt hải chạy lên báo:
- Quân Thiên Đức nấp trong rừng, hậu quân xếp hàng chuẩn bị đi qua bãi chông thì chúng đổ ra đánh. Chúng dùng lửa, quả sấm chớp t·ấn c·ông chớp nhoáng, ta b·ị t·hương vong hơn hai trăm người ạ.
Bạch Gia Mô quát hỏi:
- Chúng đâu rồi?
Tên quân thưa:
- Chúng lẩn nhanh vào rừng, thống lĩnh hậu quân không dám cho quân truy theo, xin chờ lệnh tướng quân.
Bạch Gia Mô ngoảnh trông cánh rừng tĩnh lặng bên sườn trái đội hình, vẻ mặt lo lắng, tưởng như đằng sau khoảng xanh mướt kia có hàng trăm cặp mắt dõi theo nhất cử nhất động của đạo quân, bất giác Bạch Gia Mô khẽ rùng mình.
Trông xa về phía Bắc, Bùi Thị Xuân đã dừng chân như cố ý khiêu khích Bạch Gia Mô. Mô đang tiến thoái lưỡng nan, vừa lúc quân hầu bẩm báo, Thiên Đức chặn sông tháo nước dìm c·hết một số thổ binh đang qua sông. Nước sông dâng cao chia cắt đại quân.
Bạch Gia Mô vã mồ hôi lạnh, sợ còn đuổi theo Bùi Thị Xuân sẽ hết đường quay lại bèn truyền lệnh, hậu quân thành tiền quân, tiền quân thành hậu quân lục tục quay về bản trại, và như vậy đàn voi lại đi sau cùng! Quân đi được một quãng chừng ba dặm thì quân tượng ở cuối đội hình bị t·ấn c·ông b·ằng hoả hổ cầm tay, lựu đạn nổ và nỏ Liên châu. Hàng chục voi chiến bị trúng hoả hổ rống kêu trời, lại thêm nhiều t·iếng n·ổ lớn khiến chúng hoảng sợ, cứ thế tan hàng chạy bừa về phía trước tìm nguồn nước, giẫm đạp lên quân bộ của Bạch Gia Mô, chưa kể vòi voi buộc binh khí sắc nhọn!
Đội hình rút quân của Bạch Gia Mô thoáng chốc vỡ trận, mấy mươi thổ binh m·ất m·ạng dưới chân voi, hàng chục thổ binh b·ị t·hương, ba quân hoảng loạn vì đàn voi phát điên. Lại thêm t·iếng n·ổ đì đùng trong bìa rừng vọng ra, càng khiến ba quân xứ mường sợ hãi, bỏ mặc hàng ngũ nhanh chân tháo chạy về bản doanh. Về đến nơi, quân tướng ai nấy vẫn còn hoang mang, ba hồn bảy vía còn chưa theo kịp. Bạch Gia Mô mất hai mươi thớt voi, hơn ba trăm thổ binh bị loại khỏi vòng chiến đấu, một thiệt hại không hề nhỏ. Đáng sợ hơn cả là lòng quân dao động, ngại phải đối diện với những âm thanh c·hết người của quân Thiên Đức.
Bên kia sông Diềm, Trương Bồ dùng mấy trăm quân khinh kị truy theo bóng kỳ Thiên Đức. Ba trăm cung thủ chia hai đội tiền hậu bá·m s·át phía sau, đoạn hậu có Quách Cư Dĩ thống lĩnh hơn bốn trăm thủy trang bị đủ loại khí giới. Quân kị của Trương Bồ đuổi một chặp, đến một thung lũng nhỏ nằm giữa hai sườn đồi thoai thoải, bấy giờ Tiểu đoàn 980 mới chia thành ba đội tạo thế chân kiềng, tựa lưng vào sườn đồi đầy cỏ dại nghênh chiến. Phác Thiên Điêu cảnh giác ngước nhìn tán rừng rậm rạp bên trên nơi quân Thiên Đức đang dàn quân. Lực lượng cân bằng, Tiểu đoàn 980 có thế ỷ dốc, triệt tiêu lợi thế tốc độ càn lướt của quân kị dưới quyền Trương Bồ.
Trương Bồ ngồi trên lưng ngựa, đi qua đi lại trước trận tiền, tính kế đánh lên đồi, nhưng ngờ trên cao có pháo đá nên lưỡng lự chưa quyết. Nghĩ bụng vậy, Trương Bồ khiêu khích tướng Thiên Đức ra phân tài cao thấp. Giáp Dĩnh Kế, chỉ huy Tiểu đoàn 980 tất nhiên không nhận lời, mặc kệ Trương Bồ mắng chửi.
Giáp Dĩnh Kế thản nhiên nói với quân sĩ:
- Thằng đó sợ ta đặt phục binh trên đồi nên khích ta, cứ kệ nó. Liễu đại nhân liệu rồi, chẳng chóng thì chầy nó sẽ phải rút thôi. Phân cao thấp với nó thắng hay thua cũng thiệt quân mình, Đại Vương biết sẽ trách.
Có cung thủ, lại thêm Quách Cư Dĩ dẫn quân đến trợ chiến, Trương Bồ bèn… lệnh Cư Dĩ dẫn quân bản bộ vòng sang bên phải, leo lên triền đồi, dự định t·ấn c·ông cánh bên trái trận địa của Giáp Dĩnh Kế. Quách Cư Dĩ vừa xuất phát, quân hầu của Đinh Công đến truyền lệnh lui binh. Trương Bồ không cam tâm, vả lại, ngay khi quân kị triệt thoái, Giáp Dĩnh Kế điều quân bên cánh phải chậm rãi tiến xuống chân đồi như thể sẽ truy kích. Trong khi đó, Kế chễm trệ trên một tảng đá, tụt quần chổng mông vỗ đèn đẹt trêu ngươi Trương Bồ, binh sĩ Tiểu đoàn 980 ôm bụng cười ngặt nghẽo, dùng mấy câu tiếng mường hò nhau khích bác.
Trương Bồ giận tím mặt, tức khí thúc quân kị t·ấn c·ông lên đồi từ bên sườn trái đội hình phòng thủ của Giáp Dĩnh Kế. Quách Cư Dĩ rút quân được một quãng, phải quay lại trợ chiến. Triền đồi thoai thoải nhưng nhiều cây cối lúp xúp, ngựa không tận dụng được ưu thế tốc độ. Khi ấy trên đỉnh đồi bỗng có tiếng chiêng khua, chim chóc bay tứ tán. Đứng dưới chân đồi trông lên, Quách Cư Dĩ thấy những tán cây rừng rung lắc mạnh nên thét gọi quân kị mau rút. Phút chốc, hàng chục khối đá to bằng hai vòng tay người ôm lăn từ trên đồi cao xuống mỗi lúc một nhanh khiến quân kị phải quay ngựa, bỏ dở ý định.
Biết chắc trên đỉnh đồi có phục binh, vừa lúc ấy hay tin Bạch Gia Mô mới thua chạy về, Trương Bồ đành để Quách Cư Dĩ rút về bên sông, tiếp đó là đội cung thủ, quân kị đoạn hậu.
Quách Cư Dĩ lần lượt cho quân bản bộ sang sông một phần, phần còn lại bảo vệ bãi đổ bộ để quân cung thủ xuống thuyền. Mấy trăm tay cung thủ nửa dưới thuyền, nửa trên bờ thì Giáp Dĩnh Kế đem binh đến uy h·iếp Trương Bồ. Đồng thời, từ hướng Bắc, xuất hiện một toán binh Thiên Đức và năm thớt voi t·ấn c·ông vào đội tượng binh khi nãy thoát dòng nước dữ, còn đang tụ tập gần nơi đổ bộ tìm lối lội sông. Hơn hai mươi thớt voi lúng túng khi bị hoả khí t·ấn c·ông khiến Trương Bồ phải lệnh đội cung thủ lên trợ chiến mới đẩy lui được.
Tình thế bỗng gay go với quân tướng xứ mường khi dòng nước cản lối. Xoay ra chống quân của Lý Quang Minh thì lưng hướng ra sông, rất thất lợi, mà tiến đánh lại sợ quân Thiên Đức chặn hậu không còn lối về. Biết tình cảnh ấy, Từ Quý Châu bèn khuyên Đinh Công ra lệnh cho Trương Bồ dẫn quân kị, tượng men theo sông Diềm về hướng Nam, cung thủ sẽ qua sông bằng thuyền, có vậy mới bảo toàn được lực lượng.
Tâm trí Đinh Công lúc này r·ối l·oạn, nghe có kế liền thuận theo. Bản thân Từ Quý Châu cũng hiểu tình thế khó khăn, đưa được quân nào về tốt quân ấy chứ đạo binh của Trương Bồ đã qua thì khó mà Liêu Nhất Không cho toàn mạng trở về.
Đội cung thủ trong tay Trương Bồ đều là những tay thiện xạ nên Trương Bồ dùng quân kị, tượng chặn hậu để Quách Cư Dĩ chuyển quân qua sông. Quân cung thủ ra đến giữa dòng, Trương Bồ không còn quân yểm trợ tầm xa, Lý Quang Minh bấy giờ mới đổ quân dốc sức đánh mạnh từ hai hướng chính Bắc và chính Tây vào các đội binh xứ mường. Giáp Dĩnh Kế dùng hoả hổ vây tượng binh trong khi Giáp Dĩnh Trì với năm thớt voi và một đại đội bộ binh xộc thẳng vào quân kị của Trương Bồ tả đột hữu xung. Voi chạy đến đâu ngựa dạt ra đến đó, bộ binh theo sau tượng binh sử dụng đủ các loại khí giới, hoả khí lăn vào chém g·iết. Giao chiến hồi lâu, Trương Bồ cự không nổi đành tháo chạy về phía Nam cùng gần ba trăm khinh kị. Đội tượng binh bị vây khốn, hàng chục quản tượng m·ất m·ạng hoặc b·ị t·hương, số còn lại mở đường máu ào xuống sông Diềm tìm đường tháo thân lúc trời sẩm tối.
Đinh Công điểm lại binh mã, mất một nửa tượng binh, thiệt hại một phần tư binh lực. Từ Quý Châu lúc này khuyên Đinh Công chỉ nên để lại dăm trăm quân trấn giữ núi Lưỡi Hái, còn lại nên kéo về gần Ngọn núi cao trấn giữ vì Liêu Nhất Khổng, một mưu sĩ mà Từ Quý Châu phần nào hiểu tài, hẳn đã phái toán kị mã thâm nhập sâu vào xứ mường.
- Đạo quân kị của Thiên Đức dưới trướng họ Phùng đóng ở núi Nhất Mã đã xuất quân mà trong cả trận chiến ngày hôm nay không lộ diện, ắt đã theo lối khác tiến đánh quan lang.
Chẳng cần biết lời Từ Quý Châu đúng hay sai, Đinh Công vội vàng giao bản doanh cho Bạch Gia Mô, dẫn tượng binh, cung thủ và một phần bộ binh gấp rút lui về sau.
Bạch Gia Mô trấn giữ bản Lùng thêm hai hôm vội bỏ chạy tháo thân ngay khi trông thấy bóng tượng binh của Bùi Thị Xuân từ đằng xa. Dãy núi Lưỡi Hái và sông Diềm ở phía Tây Bắc Cao Sơn rơi vào tay Thiên Đức.