Chương 586: Thuyết khách Bùi Tượng
Hà Công Rộng, Bạch Phái Đình, Quách Kín thất thểu về Mường Động với hơn ba mươi thổ binh, chẳng biết số phận của bọn Tôn Viết Văn và Đinh Tiên Phong. Tôn Ninh Hà đem theo những vết bầm tím khắp người về Mường Động sau Hà Công Rộng nửa ngày. Tôn thị chẳng thấy con trai về, đoán lành ít dữ nhiều bò ra đất than khóc.
Đinh Sơn chửi mắng bọn Hà Công Rộng thậm tệ vì hành động khinh suất khiến anh em mất mang. Hay tin Tôn Ninh Hà thoát được về, Đinh Sơn hạ hoả đôi chút, vội đến an ủi Tôn thị và Tôn Ninh Hà. Tôn Ninh Hà cho biết Đinh Tiên Phong còn sống, bởi trước khi quay ngựa tháo chạy có trông thấy Đinh Tiên Phong bị vây bắt.
Nhìn con gái yêu tóc tai rối như tổ quạ, mắt tím môi sưng, lại vận trên người áo của nam nhân Kinh tộc, nghĩ con gái bị làm nhục, Đinh Sơn nổi cơn tam bành thét gọi thuộc hạ hỏi cho ra lẽ. Đám thổ binh thoát chạy cùng Tôn Ninh Hà đang sợ rúm ró, ấp a ấp úng thuật lại đầu đuôi mọi chuyện. Đinh Sơn thở phào khi con gái không bị làm nhục, nói rằng:
- Kể ra thằng đó ngay thẳng, nó không thừa cơ bắt giữ rồi làm nhục con ta. Nó tên gì? Người ở đâu?
Thuộc hạ chẳng kẻ nào biết, Đinh Sơn vào nhà hỏi con gái. Tôn Ninh Hà đáp:
- Thằng đó không khai tên, nó ra dáng đầu đảng, các thằng khác đều nghe lời nó cả. Áo này nó ném cho con nhưng nó đã trông thấy… trông thấy người con rồi. Con muốn lấy hai con ngươi của nó.
Đinh Sơn giận dữ:
- Ta sẽ móc mắt nó đem về cho con nhưng phải biết nó là ai mới được. Bọn Thiên Đức g·iết con ta, thù này phải trả.
Đang nằm vật vã, nghe hai chữ “trả thù” Tôn thị ngồi dậy, một mực đề nghị Đinh Sơn mau tập hợp binh mã đánh sang đất Sơn Lăng đòi xác Tôn Viết Văn về để thầy mo cúng ma. Đinh Sơn ậm ừ hứa cho qua chuyện. Trở về nhà lang, Đinh Sơn gọi tả hữu, sai Bùi Tượng dẫn theo đoàn hơn năm mươi người sang đất Sơn Lăng làm thuyết khách, thương lượng điều kiện thả người.
Bùi Tượng đến Xóm Trại chỉ còn quân binh địa phương trấn giữ, tù binh đã bị đem đi nơi khác. Bùi Tượng thương thảo với chỉ huy quân doanh, muốn nhận xác thổ binh xấu số về cúng ma. Do đã có chỉ thị, chỉ huy doanh Xóm Trại không làm khó, chẳng đặt điều kiện, liền cho bọn Bùi Tượng khiêng hơn hai mươi cỗ áo quan về luôn. Đến bến sông, Bùi Tượng bảo thuộc hạ mở nắp áo quan nhận mặt lại không thấy Tôn Viết Văn bèn để thuộc hạ đem người xấu số về trước vì tử thi đã bốc mùi.
Lân la hỏi chuyện ngư phủ ven sông, Bùi Tượng biết quân Thiên Đức áp giải tù binh và người b·ị t·hương đi từ trưa hôm qua bèn quay lại doanh Xóm Trại vật nài xin gặp thượng quan đầu lĩnh và hứa hẹn Đinh quan lang sẽ đáp ứng điều kiện do Thiên Đức đưa ra.
- Bọn chúng tôi chỉ biết thi hành lệnh quan trên, ông muốn gặp thượng quan thì tôi sai người dẫn ông đi. Có điều… ông phải trả công bằng 5 con ngựa tốt mới được.
Nghe điều kiện dễ dàng, Bùi Tượng liền đồng ý, sai một thuộc hạ mau trở về cùng đoàn di quan, đem 5 con ngựa tốt đến doanh Xóm Trại.
Cấn Xá cùng hai binh sĩ lấy ngựa, đưa Bùi Tượng và hai thuộc hạ đến trung đoàn bộ Trung đoàn 5 Sơn cước gặp Bố Giáp.
Trung đoàn bộ đóng quanh mấy thân cổ thụ gần một con suối nhỏ cách Xóm Trại hơn hai mươi dặm về hướng Đông Nam. Trên đường đi, Bùi Tượng chú tâm quan sát, song chẳng thấy binh mã Thiên Đức đóng ở đâu. Đến trung đoàn bộ, Bùi Tượng thấy gần trăm người ở trong mấy lán dựng tạm nên đoán chừng đại quân Thiên Đức ẩn náu đâu đó quanh đây vì từ chỗ này đến bờ sông Hắc cũng cả chục dặm đường.
Bùi Tượng được dẫn đến gặp Chương trong túp lều duy nhất có quây liếp, phủ vải bố bên ngoài. Bùi Tượng nghe danh Bố Giáp đã lâu, biết Giáp đã ngoài tứ tuần, trông thấy Chương ngồi sau cái bàn nhỏ bằng tre bèn thắc mắc. Mai Đắc Thắng nói:
- Thượng quan Quan Bình, ngài ấy như Lang Cun bên Mường Động. Ông có gì cần trình bày hãy trình bày cho nhanh bởi thượng quan không có nhiều thì giờ.
Bùi Tượng cung kính:
- Bẩm thượng quan, trong s·ố n·gười t·hiệt m·ạng vì quấy quả ngài còn thiếu một người mà bỉ nhân muốn xin về.
Chương mặt lạnh như tiền, hỏi:
- Ông muốn hỏi đến Tôn Viết Văn hả? Cậu ta b·ị t·hương nặng, đại phu đang cứu chữa, nhất thời chưa tỉnh đâu.
Bùi Tượng thở phào nhẹ nhõm, nét mặt đang căng thẳng giãn ra vài phần.
- Hiện ta chưa thể thả người, cũng chưa muốn bàn điều kiện trao đổi. - Chương thẳng thắn. - Xứ mường có cái gì Thiên Đức có cái đó, nhiều cái Thiên Đức có, trên xứ mường lại không. So về tài vật, con người hay bất cứ thứ gì thì Mường Động cũng không hơn Thiên Đức.
Bùi Tượng có chút lúng túng bởi Chương thẳng thắn quá. Chương nhìn thẳng Bùi Tượng, hỏi:
- Hãy đưa cho ta một điều kiện mà khi tấu trình lên trên dễ được chấp nhận. Ngoài Tôn Viết Văn, ta còn giữ Đinh Tiên Phong. Và để tỏ thiện chí, ta đã thả Tôn Ninh Hà, ái nữ của Đinh quan lang! Thế nào? Có phải Thiên Đức nhân từ quá rồi không?
Bùi Tượng cười gượng, chưa biết đáp sao cho phải, Chương lại nói:
- Hà Công Rộng đem binh nửa đêm tập kích, vô cớ gây sự khiến ta tổn thất hơn một trăm binh sĩ. Theo Bùi tiên sinh thì… ta nên đòi gì cho phải?
Bùi Tượng thừa biết Chương nói vống lên nhưng không tiện vạch chân tướng bèn thưa:
- Cũng do Tô Thái uý bắt ép, lại thêm Đỗ Động Giang sai sứ đến thúc ép luôn luôn. Quan lang của bỉ nhân mới đành cho một nhúm binh quấy quả Thiên Đức chiếu lệ, cốt vừa lòng bên Đỗ Động Giang và Trữ quân mà thôi. Mường Động cần muối, bọn họ dùng muối để ép xứ mường đó ạ.
Chương để ngoài tai lời Bùi Tượng, song vẫn tỏ ra chăm chú lắng nghe và cảm thông lắm.
- Ta biết các ông có chỗ khó. - Chương buồn rầu. - Tội chủ mưu t·ấn c·ông quân Thiên Đức sẽ bị bêu đầu làm gương. Ta với ông đều thân đầy tớ, theo lệnh trên hành động. Đinh quan lang muốn ta thả người thì phải đưa ra điều kiện hấp dẫn, đủ để Vạn Thắng vương chấp thuận.
Bùi Tượng liền nói:
- Xin thượng quan mách nước cho bỉ nhân, bỉ nhân nhất định thưa lại với quan lang.
Chương đổi giọng:
- Bảo với quan lang xứ Mường Động đừng chõ mũi vào chuyện giữa Thiên Đức với La thành và Đỗ Động Giang. Bao năm nay các xứ mường và Thiên Đức không tính có giao hảo tốt, song chẳng xích mích gì. Ông về khuyên quan lang hãy biết nhìn xa trông rộng, ở đâu ở đấy.
Bùi Tượng nghe xong bèn đưa ra đề nghị:
- Xin thượng quan cho bỉ nhân gặp Đinh Tiên Phong, Tôn Viết Văn xác tín hai người còn sống. Có vậy bỉ nhân về bẩm báo với quan lang, dễ thương thảo ạ.
Chương khẽ gật đầu. Mai Đắc Thắng bảo quân hầu truyền lệnh. Chẳng bao lâu sau binh sĩ bịt mắt Đinh Tiên Phong đưa đến cho Bùi Tượng nhận mặt. Tiếp sau đó, binh sĩ khiêng Tôn Viết Văn với một bên bắp chân quấn vải trắng xoá, vẫn mê man nằm trên cáng, đặt trước mặt Bùi Tượng. Bùi Tượng tự tay kiểm tra, rõ là Tôn Viết Văn vẫn còn sống bèn chắp tay tạ ơn Chương.
- Điều kiện Thiên Đức đưa ra là Mường Động hãy án binh bất động để Thiên Đức và La thành giải quyết ân oán. Mọi chuyện xong xuôi Thiên Đức trả người.
Bùi Tượng về rồi, Bố Giáp hỏi Chương:
- Ngài nghĩ chúng chấp thuận hay trở quẻ ạ?
Chương suy tư một chốc, đáp rằng:
- Người Mường thật thà nhưng một số không thật thà. Đinh Sơn có đơn giản hay không ư? Ông ta thừa biết Đỗ Động Giang mất thì ông ta trở thành mục tiêu tiếp theo.
- Như vậy ngài nhận định Đinh Sơn sẽ đem quân đánh chúng ta ạ?
- Khả năng là vậy! Có điều… Đinh Sơn muốn nắn gân chúng ta chứ chưa đem đại binh đến vì chưa rõ thực lực quân ta ở Sơn Lăng có được bao nhiêu.
Bố Giáp ngẫm một lúc, cho là có lý, thưa rằng:
- Đinh Sơn có độ 5000 thổ binh, đó là một lực lượng đáng kể đấy ạ.
Chương hỏi lại:
- Ngụ binh ư nông bao nhiêu?
Mai Đắc Thắng liền đáp thay Bố Giáp:
- Theo tin tình báo thu thập từ hồi đầu năm cũng phải tám phần, có khi hơn ạ.
Chương hỏi Mai Đắc Thắng:
- Họ cần bao lâu để huy động toàn bộ lực lượng?
Thắng không trả lời được, Bố Giáp đáp thay:
- Dân sống tập trung ở các bản lưng chừng núi và dưới thung lũng nên mạt tướng cho rằng Đinh Sơn cần khoảng nửa tháng. Ta động binh họ cũng động binh, thổ binh Mường Động hẳn đã sẵn sàng tham chiến nhưng thế cuộc mới bày, Đinh Sơn nhất định còn thăm dò như nhận định ban nãy của ngài.
Chương đồng tình với ý kiến của Bố Giáp và lật giở cuốn sách đang viết dở. Bố Giáp đi giật lui ra đến cửa lều, Chương chợt nhớ ra điều gì đó liền ngẩng lên hỏi:
- Có tin tức gì của Trần Ứng Long chưa?
- Xin ngài cho khất thêm dăm ba hôm nữa nhất định sẽ có báo cáo chi tiết. Phùng Nguyên Hoàn cũng mới dẫn một đại đội khinh kị tiếp ứng, tin rằng sẽ sớm thu được kết quả ạ.
Mai Đắc Thắng vội trình Chương họa đồ vùng Đỗ Động Giang. Chương xem lại các điểm đánh dấu có trại quân của Sứ quân Đỗ Thục do phòng quân báo dày công thu thập bằng nhiều cách khác nhau trong hơn hai năm trời. Xem một hồi, Chương thở dài:
- Hậu phương thành Tích Lịch là vùng bán sơn địa, địa hình phức tạp. Một thành Tích Lịch nhỏ bé mà đứng vững hơn hai mươi năm trời thực không thể đánh giá thấp. Thuyền to súng lớn theo dòng Tích Lịch kéo xuống đánh, dẫu có chiếm được thành cũng hao binh tổn tướng không biết bao nhiêu mà kể.
Mai Đắc Thắng vội chia sẻ:
- Chẳng phải ngài đã có chủ ý khắc chế ba quân đóng ở thành Tích Lịch hay sao? Thưa Đại Vương, Thiên Đức ta binh hùng tướng mạnh, nhất định sẽ lấy thành được ạ.
- Mong là vậy! Trần Ứng Long có ý tưởng tốt. Sau chuyến trinh sát này, hi vọng sẽ có phương án khả dĩ nhất để chiếm giữ thành Tích Lịch. Một nơi hiểm yếu như vậy ngày sau sẽ đắc lợi nhiều mặt. Cậu nhớ ghi chép kỹ, thường xuyên cập nhật thông tin bên quân báo gửi đến. Lần này mục tiêu chia cắt Đỗ Thục với Trữ quân là phụ, dò la địa thế, tiện thì…
Mai Đắc Thắng vâng dạ.
- Tình hình ông Sơn thế nào?
- Ông ấy đã tỉnh, ăn được cháo loãng, đi lại hãy còn khó khăn, tứ chi bủn rủn hệt người mới ốm dậy ạ. - Mai Đắc Thắng đáp. - Lúc ấy Đại Vương không nhanh trí, e là hôm nay cúng ba ngày của ông ấy. Anh em chứng kiến đều nói thượng quan Quan Bình tài trí hơn người.
Chương cười:
- Chỉ là kinh nghiệm chiến trường dạy ta như vậy. Hiện tại chưa biết thành phần thuốc giải độc nên cậu nhớ nhắc mấy ông dặn ba quân đề cao cảnh giác. Mà chưa bắt được tay thầy lang nào bên xứ mường à?
- Xin ngài thư thả cho ít hôm, có tin là thuộc hạ bẩm báo tức thì.
Suy nghĩ giây lát, Chương bảo:
- Cần có phương án dự phòng khi túm được dăm thầy lang mà họ không biết cách giải độc. Cậu nói với cậu Tôn hãy để ý đến các thương nhân, biết đâu ráp nối được thông tin cần thiết, suy luận ngược để tìm ra phương thức giải độc.
- Thuộc hạ đã gửi tiễn độc về Trường Quân y, Linh Sơn Cổ tự và đến Thần y Tuệ Tĩnh, mong rằng các nơi ấy sẽ tìm ra điều hữu ích ạ.
Chương thở dài, khẽ ậm ừ rồi gạt bỏ vấn đề sang một bên tiếp tục viết sách.
- Thưa Đại Vương, vương nữ đòi gặp ngài không chịu ăn uống. Thuộc hạ có nên đưa vương nữ đến đây không ạ?
Chương giật mình ngẩng lên than trời:
- Ôi c·hết! Ta quên con gái yêu. Cậu cho con bé đến ở đây, nhắc mấy cô để ý, cẩn thận muỗi. Mà này! Đừng để Thiên Bình biết ta đem con theo lại chểnh mảng nghe chưa!
- Hoàng hậu có kênh thu thập tin tức rất riêng, hẳn người đã biết việc này rồi ạ.
Chương nhăn mặt trách:
- Các cậu chẳng ra thể thống gì, sao lại để mấy cô gái hành động sau lưng như thế? Chán thật.
Mai Đắc Thắng tủm tỉm cười xin lui, sai người thả chim câu về huyện Hát. Con gái yêu còn chưa thấy đâu, thư của Thiên Bình đã ở trên bàn, nội dung vỏn vẹn vài chữ:
“Anh để con về, sao bắt tội tình nó thế?”
Chương gọi Yên Thư và Lam Giang đến, giao nhiệm vụ cho hai nàng phải thay anh chăm sóc, bảo ban Thiên Kim. Quan Lam Giang bày tỏ chút ái ngại vì Thiên Kim hiếu động, hay nghịch binh khí, nhỡ b·ị t·hương sẽ khó ăn nói. Yên Thư lại nghĩ khác, nàng hồ hởi đứng ra nhận trọng trách.
Những ngày sau đó khá yên bình, Thiên Kim theo gót Yên Thư thoả chí leo trèo, dùng thuổng đào bắt chuột đồng, rắn rết. Yên Thư cũng tranh thủ truyền dạy các thế võ của phái Bạch Hổ Thần quyền cho Thiên Kim chứ chưa dạy côn thuật bởi sợ Thiên Kim bị loạn. Bên cạnh đó Nguyễn Địa Lô cũng chỉ dạy Thiên Kim cách dùng nỏ Liên Châu săn bắn chim muông, thỏ, chồn…
- Dì Thư à, con học và chơi những thứ này liệu lớn lên có thống lĩnh ba quân như bố con mong muốn hay không?
- Phụ vương con muốn là vậy nhưng nào ép con phải trở thành nữ tướng. - Yên Thư ân cần giải thích. - Muốn trở thành tướng thống lĩnh ba quân, con phải đọc nhiều sách binh pháp mới được.
Thiên Kim ngây thơ hỏi:
- Nói vậy thống tướng không cần tinh thông võ nghệ ạ?
Yên Thư xoa đầu Thiên Kim, nhẹ nhàng bảo:
- Chả phải con theo ông ngoại con, ông đọc binh thư nhiều hơn luyện đao kiếm đó sao. Thống tướng tinh thông võ nghệ là tốt nhưng cần trí tuệ minh mẫn vì phải tính kế, bày mưu, sai khiến ba quân. Con xem phụ vương đấy, phụ vương nào có biết quyền thuật nhưng mọi người đều nhất nhất nghe phụ vương sai khiến chính là vì phụ vương tài trí địch muôn người.
Thiên Kim cười tít mắt:
- Nhưng bố con đều sợ các mẹ vì các mẹ đều đẹp. Dì Thư cũng đẹp, bố con có sợ gì không?
Yên Thư bật cười:
- Phụ vương không sợ các mẹ, là phụ vương yêu thương đàn bà con gái, chẳng muốn làm mọi người buồn đó thôi. Dì chưa phải mẹ của con nên chẳng thể biết được.
- Vậy dì Thư mau đẻ em bé cho bố con thì sẽ trở thành mẹ của con thôi mà. Giống như dì Nhã Lâm đó ạ. Như dì Nhã Lâm hạ sinh em Mạc Thiên Khang lập tức trở thành mẹ của con đó ạ.
- Được rồi, được rồi! - Yên Thư muốn lảng sang chuyện khác. - Dì sẽ xin với phụ vương con ban cho dì một em bé. Đến lúc ấy Thiên Kim phải trông em hộ dì nhé?
- Dạ được ạ! Con là chị lớn phải có trách nhiệm, mẹ cả vẫn nhắc con như vậy.
Nhìn Thiên Kim ngồi ngay ngắn viết chữ, Yên Thư lại khao khát bản thân sớm cấn thai.