Chương 585: Bất phân thắng bại
Dương Yên Thư và Tôn Ninh Hà phân cao thấp trên một gò nổi ngay giữa cánh đồng, nơi có vài nấm mộ xanh cỏ. Lúc Chương đến, Dương Yên Thư dùng giáo đấu với song kiếm của Tôn Ninh Hà, cả hai đều chẳng nương tay với nhau, đều tung sát chiêu nhằm đoạt mạng đối phương. Với một người không hiểu biết quyền thuật như Chương, anh nghĩ Yên Thư có giáo dài sẽ chiếm lợi thế lúc cận chiến với những đòn đâm hoặc quét ngang, song thực tế lại khác với điều Chương nghĩ.
Đối thủ của Dương Yên Thư nhanh như một con sóc, hai tay hai kiếm, lúc thì dùng trường kiếm đỡ đòn thế, vung đoản kiếm đâm, lúc khác thì ngược lại, đứng ngoài trông như nước chảy mây bay. Yên Thư tiến, Tôn Ninh Hà thoái và ngược lại, cả hai đều muốn tỏ ra mình vượt trội nhưng cuộc giao đấu diễn ra độ một tuần trà bất phân thắng bại. Vóc dáng của Tôn Ninh Hà không thua kém Dương Yên Thư, thể lực có vẻ cũng rất tốt.
- Cô gái đó khá thật! - Chương nhận xét. - Yên Thư bề ngoài trông liễu yếu đào tơ nhưng từ dạo về Thiên Đức rất chăm chỉ luyện tập võ nghệ, thể lực không thua kém trai tráng là bao.
Vi Thọ Kỳ nói:
- Thuộc hạ ít nghe nữ nhân Mường tộc dùng trường kiếm. Nữ nhân Mường tộc chuộng các binh khí như chuỳ, rìu, cung nỏ và… cả đá nữa. Họ ném đá rất chuẩn xác.
Chương ngạc nhiên:
- Ồ! Anh muốn nói họ dùng đá để ném ư?
- Thuộc hạ từng nghe nói như vậy. Nãy giờ đứng trông, thuộc hạ nhận thấy kiếm pháp của ả kia khá ảo diệu, t·ấn c·ông hay phòng thủ đều tốt song hãy còn non kinh nghiệm thực chiến. Các đòn thế thi triển còn thiếu chút hiểm độc. Hai bên đánh thêm lúc nữa Dương tiểu thư nhất định nhận ra sơ hở. Có điều…
Vi Thọ Kỳ nhặt mặt, đưa tay lên gãi đầu:
- Đánh nhau thì lo tập trung đánh nhau, đằng này vừa đánh vừa chửi, trước khi ra đòn phải chửi một câu để lấy sức hay sao?
Chương ngoảnh hỏi cậu chàng thông dịch:
- Ả kia chửi có nghĩa vì vậy?
Vừa lúc ấy Tôn Ninh Hà thủ thế, miệng hô lớn:
- Mị con ha!
Hô dứt câu lại vung kiếm lăn xả vào đâm chém. Dương Yên Thư cũng chẳng kém cạnh, nàng luôn miệng gọi đối thủ là ả tiện nhân, con nhà quê, con mọi…
- Ả đó vừa chửi “Mẹ bọn mày”! Câu chửi này thường cha mẹ người Mường mắng chửi con cái đấy ạ.
Chương gật đầu, hỏi thêm:
- Ma pô da gì đó nữa, ả luôn miệng.
Chàng thông ngôn thưa:
- Ma pổ da nghĩa là “mả bố mày” ạ. Câu chửi này người Mường thường dùng, có thể xem là câu chửi nặng nhất đó ạ.
Chương quay sang nói với Vi Thọ Kỳ:
- Nghe giọng ả đó lanh lảnh, như là hãy còn trẻ lắm.
- Thuộc hạ nghĩ ả đó chừng mười tám ạ. Mường tộc sức vóc chẳng khác Kinh tộc nhưng sức bền nhìn chung có trội do nơi họ sinh sống toàn rừng núi hiểm trở. Trong Thân Vệ quân có một số gốc Mường tộc nhưng họ cư ngụ lâu đời bên Vĩnh Yên, Tam Giang nên thổ ngữ có chút khác biệt.
- Anh chịu khó tìm hiểu vậy là tốt.
- Tạ ơn ngài đã ban khen.
Ông tổ 4 đời của Vi Thọ Kỳ người Hoan châu phiêu bạt tứ xứ cày thuê cuốc mướn, không rõ họ gốc, sau lấy vợ người Tày ở mạn ngược, đổi sang họ Vi. Cha Vi Thọ Kỳ thời trẻ ngang dọc khắp chốn, tham gia nghĩa quân địa phương đánh đuổi giặc Hoa quốc rồi về bản làng mở lò dạy nghệ cho con em người Tày. Vi Thọ Kỳ từ nhỏ học võ của cha, học thêm của mấy ông thầy khác trên núi. Vi Thọ Kỳ tòng quân, phục vụ dưới quyền Nguyễn Lạc Thổ trở thành binh sĩ Thiên Đức lúc 23 tuổi.
Dường như Tôn Ninh Hà nhận ra không thể đánh bại Dương Yên Thư bằng song kiếm, cô nàng nhảy ra khỏi vòng chiến, tra kiếm vào bao, nói rất sõi bằng tiếng Kinh, đề nghị Dương Yên Thư dùng quyền thuật so cao thấp. Dương Yên Thư chống giáo xuống đất, hất hàm nói:
- Con nhà quê hỉ mũi chưa sạch này, mày muốn cái gì tao cũng ưng! Đêm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học nhớ đời vì dám to gan nhắm vào vảy ngược của tao.
Tôn Ninh Hà nhếch miệng cười nhạt, đưa tay búi chặt lại mái tóc, vén cao hai ống tay áo lên một chút.
- Nữ nhân người Kinh chúng mày yếu và chậm như con sên. Tao không muốn lấy mạng kẻ vô danh, mày khai tên đi.
Yên Thư cột lại tóc, chỉnh y phục và tháo bỏ giáp bảo vệ phần hông cho nhẹ.
- Tao con gái họ Dương, tên Yên Thư, người Đằng Châu. Còn mày, ả nhà quê xứ Mường Động tên gì?
- Tao là Tôn Ninh Hà.
Yên Thư cười khẩy:
- Con nhãi ranh nứt mắt, tao sẽ cho mày thấy nữ nhân Đằng Châu là thế nào.
Cả hai thủ thế vờn qua vờn lại như bổ rình mồi. Trông cảnh này, Chương cười mà rằng:
- Trông nữ nhân đánh nhau thú vị hơn nam nhân mấy lần! Nói sao nhỉ? Ờ… ta cảm thấy phấn khích.
Vi Thọ Kỳ tủm tỉm cười:
- Là do nữ nhân của ngài và ả kia đều xinh đẹp nên ngài mới thấy vậy. Giả như ngài trông mấy bà ngoài chợ đánh nhau túm tóc, xé váy thì…
- Ồ! Ả kia đẹp không? Ta chưa nhìn rõ.
- Qua cách ăn vận, thuộc hạ nghĩ ả đó thân phận không tầm thường đâu ạ. Con gái Mường đi chân trần mà ả đó lại đem giày da thú. Thuộc hạ đồ ả là con của Lang Đạo.
Chương lại ngoảnh sang nhìn chàng thông ngôn mặt búng ra sữa đang đứng lom khom bên cạnh.
- Bẩm thượng quan, xứ Mường Động của quan lang Đinh Sơn rất rộng. Dưới quan lang có Lang Cun, dưới Lang Cun là Lang Đạo. Dạ bẩm, Lang Đạo cũng như ông Huyện thừa Sơn Lăng đó ạ.
Chương chợt hỏi:
- Cậu tên gì, cậu lính?
Chàng lính trẻ vội trình bày gốc tích:
- Thuộc hạ họ Cấn, tên huý là Xá. Ông nội thuộc hạ là lính Hoa quốc đồn trú ở Sơn Tây. Cha thuộc hạ là Cấn Khuynh, từng theo hầu Phùng Sứ tướng, đã mất vì bạo bệnh. Mẹ của thuộc hạ họ Bạch, người Mường Động bên kia sông ạ.
Chương lại hỏi:
- Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Có biết chữ chưa?
Cấn Xá thưa:
- Thuộc hạ vừa mười tám, đã thuộc mặt chữ Vạn Xuân, viết được tên họ của mọi người song hãy còn chậm, chữ nghĩa như gà bới ạ.
- Cậu làm gì trong quân?
- Thuộc hạ là con út, trên có hai chị đã thành thân. Do là con độc đinh nên được bổ việc chăm sóc ngựa, lợn, gia cầm, chạy chợ và cơm nước ạ.
Chương cười, hỏi thêm:
- Đi lính địa phương để được miễn giảm thuế phải không?
- Dạ thưa phải ạ!
Chương nghiêng đầu nhìn Cấn Xá:
- Cậu lo cơm nước cho quân mà gầy gò thế này thì lạ thật, ăn đầu nồi phải béo tốt mới đúng chứ nhỉ? Gầy gò thế này cầm khiên có được không?
- Thuộc hạ rất khoẻ! - Cấn Xá nói như thể thanh minh. - Thuộc hạ không bớt xén gì của quân, mọi thứ đều có sổ sách ghi chép ạ.
Chương vẫn hỏi cố:
- Thế ban nãy đánh nhau có sợ không?
- Lúc đầu thuộc hạ có hồi hộp vì chưa từng đánh trận, đến lúc đuổi giặc thì không thấy sợ nữa.
Chương vỗ vai chàng lính:
- Cậu rất thực thà nhưng chỉ nên gọi giặc phương Bắc là giặc thôi. Mường tộc bên Mường Động là người Vạn Xuân, anh em một nhà bất đồng chính kiến nên hục hặc nhau chứ không phải giặc. Bát đũa trong chạn còn xô lệch huống chi anh em.
Cuộc chuyện trò của Chương bị cắt ngang bởi tiếng ồ lớn của binh sĩ. Dương Yên Thư và Tôn Ninh Hà bị trúng đòn cùng lúc khi cả hai cùng tung ra đòn chân. Dương Yên Thư dính một cước vào hông trái ngã ngửa ra sau nhưng cũng kịp đạp vào bụng của đối thủ khiến Tôn Ninh Hà trở lui liền mấy bước.
Tôn Ninh Hà nhịn đau nhào đến tung cước quét ngang, Dương Yên Thư lộn về sau tránh đòn, bất thần đạp mạnh vào một nấm mộ lấy đà, thét lên một tiếng tung sát chiêu. Tôn Ninh Hà đương nhào đến, giật mình chùn chân, bắt chéo hai tay đỡ đòn hiểm đang nhắm thẳng vào ngực.
Tôn Ninh Hà thối lui vài bước rồi ngã ngửa. Dương Yên Thư được đà, tung liền hai đòn tay song Tôn Ninh Hà vẫn kịp lăn người sang một bên né được đòn.
Dương Yên Thư nhíu đôi mắt phượng, múa vài đường quyền, hai tay kẹp sát nách, cười cười:
- Con nhà quê này khá gớm, trúng độc chiêu của ta mà không hề hấn gì.
Tôn Ninh Hà cảm thấy tê rần nơi cổ tay như thể kiến bò trong xương. Cô nàng thầm nghĩ:
- “Con này không phải xoàng, lực đánh của nó rất mạnh, nếu mình không đeo vòng bạc bảo vệ cổ tay có lẽ khốn rồi. Chiêu vừa rồi của nó rất giống Phật gia quyền. Được, ngươi có Phật gia quyền thì ta cũng có Phật gia quyền vậy.”
Tôn Ninh Hà co duỗi bàn tay, cảm thấy cơn tê dại đã hết, nhận ra một vòng bạc thân mẫu cho làm của hồi môn đã bị nứt gãy bỗng cảm thấy tức giận. Tôn Ninh Hà xuống tấn, hai tay múa vài đường quyền và… sau cùng hai cánh tay cũng kẹp sát nách. Trông thấy ánh mắt Dương Yên Thư tỏ ra ngạc nhiên, khoé môi Tôn Ninh Hà sẽ động đậy.
- Thượng quan! - Vi Thọ Kỳ ghé tai Chương nói nhỏ. - Trận đấu này thật thú vị, rất khó phân thắng bại.
Chương vẫn có ý bênh nữ nhân của mình:
- Yên Thư vừa mới chiếm ưu thế còn gì, chỉ một chút nữa thôi là khuất phục được ả kia.
Vi Thọ Kỳ đồng tình:
- Quả có vậy ạ! Đòn vừa rồi của Dương tiểu thư rất uy lực, trúng đòn ấy lục phủ ngũ tạng nát bươm. Ả kia đỡ kịp, đôi vòng bạc trên cổ tay đã cứu ả một mạng.
- Vậy anh cười cái gì?
- Thượng quan không thấy tư thế chuẩn bị ra đòn của hai người khá tương đồng ư? Dương tiểu thư đang thi triển sở học của Bạch Hổ Thần quyền. Các động tác của ả kia có nhiều nét tương đồng, nhất là bộ mã. Thượng quan nhìn kỹ xem.
Chương so vai, nói:
- Bạch Hổ Thần quyền truyền cho nữ nhân trong họ Lạc. Uyển Như và Yên Thư đều thạo, ả kia có thạo cũng chẳng lấy làm lạ.
Yên Thư và Tôn Ninh Hà sáp lại cận chiến, chẳng mấy chốc y phục của hai người rách lỗ chỗ, điều ấy càng khiến hai đối thủ hăng máu. Đang dùng các đòn tay, đột nhiên Dương Yên Thư đổi thế thúc đầu gối vào mạng sườn Tôn Ninh Hà. Tôn Ninh Hà hạ thấp tay trái xuống đỡ, chẳng ngờ đó là hư chiêu. Dương Yên Thư định đá vào cổ, Tôn Ninh Hà kịp xoay người, chịu một đòn trúng bả vai trái. Đồng thời, Tôn Ninh Hà bật người dùng hai chân đạp trúng phần bụng đang sơ hở của đối thủ khiến cả hai ngã lăn kềnh một lần nữa, tóc tai rối bời, y phục lấm lem vệt xanh của cỏ, vệt đen vàng của bùn đất. Say đòn, hai nữ nhân thêm phần hăng máu, đứng bật dậy xông vào nhau một lần nữa.
Vi Thọ Kỳ thở dài, giọng có phần tiếc rẻ:
- Tàn cuộc rồi, bây giờ chẳng còn đòn thế nào nữa, bọn họ dùng lung tung quyền và sẽ sớm cấu xé lẫn nhau đúng chất đàn bà.
Quả thật Dương Yên Thư và Tôn Ninh Hà đã đem hết sở học ra thi thố mà chưa hạ được đối thủ, cơn tức giận lên cực điểm, họ áp sát nhau đánh lung tung, chẳng ra chiêu thức nào. Kẻ cào người cấu, túm tóc xé áo lẫn nhau.
Chương cười khổ:
- Mau hạ lệnh cho binh sĩ quay mặt đi, không được nhìn nữa.
Vi Thọ Kỳ lập tức truyền lệnh, binh sĩ lùi ra sau vài bước nhìn sang hướng khác, chỉ có Thân Vệ quân để mắt đến hơn chục thổ binh đang đứng đằng xa.
Chương bước đến gần hét toáng lên:
- Dừng lại! Dừng lại! Đánh thế đủ rồi!
Cả hai vẫn chưa chịu buông nhau ra, Chương quát thêm một lần nữa, bấy giờ Dương Yên Thư mới rời tay khỏi mái tóc của Tôn Ninh Hà. Tôn Ninh Hà cũng tha cho mái tóc rối bời của Yên Thư.
- Đánh thế đủ rồi! Đánh thêm lúc nữa các người xé hết y phục của nhau thì còn thể thống gì nữa.
Dương Yên Thư và Tôn Ninh Hà nhận ra y phục vận bên ngoài đã rách tươm, xộc xệch, chỉ còn cái yếm mỏng che đỡ ngọn núi đôi. Theo phản xạ tự nhiên, cả hai cô gái đều lấy che ngực.
Tôn Ninh Hà cả thẹn, quát lên:
- Quân đê tiện háo sắc! Mau quay ra chỗ khác không ta móc mắt ngươi!
Dương Yên Thư định nhào đến ăn thua đủ, Chương ra hiệu dừng lại. Anh cởi áo khoác ngoài ném cho Tôn Ninh Hà, nói:
- Ta không có ý tà dâm, mau khoác tạm áo vào rồi dẫn người của ngươi đi trước khi ta đổi ý.
- Bọn Kinh tộc xảo trá các người định dở trò gì?
Chương cười khẩy:
- Trò gì? Hừ! Kẻ mạnh không cần dùng thủ đoạn. Ta tha cho các người một mạng, về nói với Đinh Sơn, nếu biết khôn, còn muốn làm vua xứ Mường Động hãy tự nộp mình, đừng để đại quân Thiên Đức đánh đến.
Tôn Ninh Hà đứng bất động nhìn Chương với ánh mắt nghi hoặc.
Dương Yên Thư nép mình sau Chương vì áo sống tả tơi. Chương ngoắc tay, Vi Thọ Kỳ vội cởi áo để Chương đưa cho Yên Thư che tạm.
- Tha cho ả này và đám thổ binh theo ả, lui quân.
Dương Yên Thư bước líu ríu theo Chương như con mèo nhỏ, khác hẳn lúc đánh nhau. Được vài bước nghe Tôn Ninh Hà quát lên:
- Thằng kia! Mày tên gì?
- Hỗn láo! - Vi Thọ Kỳ quát lớn.
Chương dừng bước, ngoảnh lại cười:
- Chẳng quan trọng, nếu có duyên sẽ gặp lại.
- Ngươi phải bỏ cặp mắt cú lại!
Chương bật cười:
- Cô gái! Trông cô bây giờ nào còn sức làm điều ấy.
Chương bỏ mặc Tôn Ninh Hà lại, trên đường thu quân, anh nói với Mai Đắc Thắng:
- Cả bọn chúng chỉ có một con ngựa, gõ đầu tù binh xem ngựa từ đâu mà có.
Bố Giáp và Mai Đắc Thắng trực tiếp tra hỏi tù binh, biết được người đang nằm mê man là Tôn Viết Văn, đả nữ khi nãy Chương tha là Tôn Ninh Hà, đều là con của quan lang Đinh Sơn. Tù binh chỉ biết ngựa buộc sẵn từ trước, không biết ai cấp ngựa. Phần việc còn lại là của Mai Đắc Thắng, Thắng và Phùng Nguyên Hoàn tra soát làng mạc gần nơi buộc ngựa. Ngựa Mông không nhiều, nhà nào bỗng thiếu một con tự nhiên là nội gián. Mai Đắc Thắng bắt cặp vợ chồng chủ nhân của con ngựa, chưa khảo vợ chồng nhà đó đã xưng tội. Chương chỉ cảnh cáo vợ chồng nhà đó, cấm đi khỏi nơi cứ trú, còn tái phạm sẽ đem cả họ bêu đầu ngoài chợ.
Biết cô gái được tha là Tôn Ninh Hà, Chương tiếc:
- Bắt ả làm con tin thì lợi bao nhiêu.
Quan Lam Giang ngồi đắp thuốc cho Yên Thư, cười mà rằng:
- Ngài vẫn yếu lòng trước mỹ nhân. Ả đó tính khí không vừa, nhất định sẽ tìm cách trả thù đấy ạ.
Chương tặc lưỡi:
- Gặp lại phải bắt ả làm tin mới được.
Dương Yên Thư ngẩng khuôn mặt bầm tím nhiều chỗ lên hỏi:
- Có phải ngài nhìn trúng ả không?
- Trời tối ta nào thấy gì.
Chương rời đi rồi, Yên Thư bảo nhỏ với Lam Giang:
- Nếu gặp lại ả đó nhất định phải xẻo hai đầu v·ú của nó.
- Cùng phận đàn bà với nhau sao lại làm thế?
- Của nó đẫy đà hơn của chị và em, phải trừ bỏ hậu hoạ. Đại Vương số đào hoa, mỹ nhân dễ bị thu hút.
Lam Giang có phần tính cách giống Duệ, chỉ quan tâm đến phần tình cảm bản thân dành cho Chương, không có ý nghĩ ngăn cản ai thầm thương trộm nhớ quân vương họ Mạc.