Chương 575: Đêm trên dòng sông cụt
Hai mươi khinh thuyền Đại Vũ và La thành chờ đến gần nửa đêm bầu trời trong và nhiều sao, ánh trăng thượng tuần mờ tỏ, một lần nữa lặng lẽ không đèn không đuốc tiến lên quyết phá bỏ bãi bè giăng ngang mặt sông.
Trước đó Vương Chí Linh rút đại bộ phận binh lực lên bộ, hành quân về hướng Phạm Bạch Hổ bày trận đón lõng. Trên mấy trăm bè chỉ còn vài chục binh sĩ Trung đoàn 2 Sơn cước ở lại cảnh giới. Ngay khi phát hiện đối phương cắt dây nối các bè mở đường tiến, binh sĩ Trung đoàn 2 Sơn cước liền cho nổ vài bè đánh động. Tiếp sau đó, binh sĩ phóng hoả hàng chục rồi hàng trăm bè tre, bè chuối khiến khúc sông sáng rực. Có thể nói khinh thuyền tiến đến đâu thì các bè gần đó phát hoả.
Dương Trường Huệ lập tức nhận ra sự lạ bởi sau vài t·iếng n·ổ như báo hiệu thì xung quanh vẫn tĩnh lặng đến rợn người. Trên thuyền bên cạnh, Lý Mẫn ngẩng nhìn vầng trăng khuyết đang bị mây che khuất, chợt nghĩ ra điều gì đó liền bảo với thuộc hạ:
- Bọn Thiên Đức không tạo ra t·iếng n·ổ lại dùng hoả công! Những cái bè đơn sơ kia chẳng thể gây hại gì cho ta nhưng… nếu chúng chất hoả dược trên đó… chả phải hệt như ngọn đèn khuya soi tỏ ba quân ư?
Thuộc hạ ngẫm nghĩ giây lát, bèn thưa:
- Bẩm! Thuộc hạ cũng cảm thấy như vậy! Bọn chúng không thể nào dễ dàng cho ta qua như vậy.
Lý Mẫn hỏi:
- Cự thạch pháo Thiên Đức bắn được bao xa?
- Bẩm ngài… chừng 1 dặm ạ. Cự thạch pháo của chúng ta sau khi cải tiến cũng đạt chừng ấy.
Làn gió lạnh từ mặt sông hắt lên, bất giác Lý Mẫn khẽ rùng mình bởi một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
- Mặc chúng dội đá, nhớ thúc giục ba quân cố sức chèo khi có lệnh. - Lý Mẫn nói, bàn tay nắm chặt đốc kiếm. - À… truyền lệnh ba quân nếu có thể hãy d·ập l·ửa ở các bè, chuyện sinh tử đấy!
Mệnh lệnh được truyền đi ngay tức khắc.
Cuộc đời binh nghiệp của Lý Mẫn chưa bao giờ trải qua cảm giác thấp thỏm như lúc này. Lý Mẫn cảm giác như bên bờ tả ngạn Tích Lịch tối đen kia đang có hàng nghìn cặp mắt dõi theo nhất cử nhất động của đoàn thuyền và… các quan dưới âm tào địa phủ đang trực chờ câu hồn ba quân La thành.
Sông hẹp, đội hình thủy quân kéo dài đến mấy dặm. Thủy quân Đại Vũ chọn đi bên tả, Lý Mẫn đành đi bên trái, song song cùng tiến. Lúc biết Dương Trường Huệ sắp xếp như vậy, Lý Mẫn cười chua chát, nói với Lý Uy:
- Bọn Đại Vũ khôn quá thể! Chúng biết bên bờ tả ngạn có bọn Phùng Hiền là trọng binh nên để cho ta, thật tốt bụng.
Nét mặt Lý Uy thiểu não chẳng kém nhưng vẫn cố vớt vát:
- Bên hữu ngạn có Lý An, ông ta không phải tay vừa đâu ạ.
- Ma đưa lối, quỷ dẫn đường! - Lý Mẫn nói. - Nếu đại binh về La thành an toàn, ta nguyện ăn chay niệm Phật ba tháng, trả chức Sứ tướng cho Thái uý.
Lý Mẫn thực bụng muốn trả chức Sứ tướng bởi biết bản thân không phải đối thủ của những Lý An hay Cao Mộc Viễn. Tham quyền cố vị sợ tội vạ đổ hết lên đầu, thứ nữa chức Sứ tướng thống lĩnh ba quân có được nhờ trong người mang dòng máu tôn thất mà thôi, Lý Mẫn rất hiểu.
Đội khinh thuyền đã vượt được quãng hơn nửa bãi bè tre, bè chuối. Chiến thuyền lớn của Dương Trường Huệ và Lý Mẫn theo sau, cách một quãng non 1 dặm. Đứng ở hai bờ sông quan sát bằng mắt thường có thể trông thấy những cánh diều nổi bật trên nền trời khuya.
Chương ngồi chễm trệ trên một giàn tre cao 2 trượng đặt trên một gò đất ven sông, bóng anh lẫn trong tán cây cổ thụ gần đó. Từ dưới sông nhìn sẽ không thể phát hiện được. Chương chỉ những con diều no gió đằng xa cho Mai Đắc Thắng:
- Nhìn kĩ nhé! Gió thổi từ hướng Đông Nam nên diều neo hướng Tây Bắc. Từ đó có thể ước lượng nhanh vị trí chiến thuyền.
Mai Đắc Thắng vâng dạ, cúi xuống truyền lời của Chương cho những người ở bên dưới.
- Đại Vương! - Dương Yên Thư ngồi đằng sau Chương chợt nhổm người dậy, chỉ về phía hạ du. - Như lời người vừa nói, quả nhiên các con diều bay ngược gió nên ngả về bờ hữu ngạn, sợ rằng sẽ thấy chúng ta đấy ạ!
Chương nheo mắt nhìn:
- Ừ nhỉ! Ờ… chẳng sao, dù gì bọn chúng cũng chẳng bay được đến quãng này.
Quan Lam Giang thì thào hỏi:
- Đại Vương! Tại sao các con diều ngả về phía bên này mà… mà không ở giữa sông ạ?
- Ta vừa nói đó thôi, là do hướng gió.
Quan Lam Giang đưa tay gỡ mũ trụ, cúi xuống hỏi Mai Đắc Thắng:
- Anh Thắng này! Nếu thuyền Đại Vũ có diều cảnh giới mà như anh nói khi nãy thì mỗi hàng ngang dễ đến bốn thuyền cơ mà nhỉ? Vậy có phải mấy thuyền bên cánh hữu đội hình của họ không có diều không?
- Có thể chúng đi xen kẽ. - Mai Đắc Thắng đáp lời.
Chương chăm chú theo dõi những nghe được cuộc hội thoại của Quan Lam Giang, anh bỗng giật mình ngoảnh lại:
- Khoan đã! Em vừa hỏi gì nhỉ?
Quan Lam Giang sợ bị trách nên có phần lúng túng, Chương giục, cô nàng bèn nhắc lại câu vừa hỏi Mai Đắc Thắng. Chương nghe xong liền hỏi Mai Đắc Thắng:
- Tiền quân của chúng có mấy diều?
Mai Đắc Thắng liền thưa:
- Tiền quân có 15 diều xếp hàng dọc ạ. Dạ báo cáo Đại Vương, chẳng rõ lúc tối chúng có tăng cường thêm hay…
Chương giơ tay ra hiệu Mai Đắc Thắng dừng lời, anh nói:
- Nếu chúng xếp hàng dọc, vậy các diều dạt về bờ hữu ngạn là đúng! Kìa! Cậu nhìn đi, các con diều về cơ bản xếp thành một hàng, áng chừng cao khoảng 15 trượng so với mặt nước.
- Vâng ạ!
Mai Đắc Thắng nhất thời chưa hiểu Chương muốn đề cập đến chuyện gì. Chương nhắm tịt hai mắt, cắn môi, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán suy tư. Lát sau anh mới lên tiếng:
- Chúng ta còn tính thiếu một việc! Dương Trường Huệ, Diêu Bình Trọng, Lý Mẫn hay Lý Uy đều không phải những tay mơ. Chúng rút quân có trật tự và muốn trật tự, mệnh lệnh trên dưới thì không thể trộn lẫn thuyền mà chạy. Ta nhớ có lần ông Viễn nhắc ở trường quân sự khi lui, thuỷ binh không nghiêm, không có hàng lối sẽ r·ối l·oạn dẫn đến vỡ trận. Trên bộ còn có đường mà chạy, dưới nước chẳng phải ai cũng đủ sức bơi. Quân La thành và Đại Vũ dù hiệp đồng nhưng quân lệnh, tiếng nói, tín hiệu… khác nhau càng không thể trộn lẫn quân được.
Mai Đắc Thắng bấy giờ mới hiểu ý, anh chàng nói:
- Có phải Đại Vương nghĩ quân Đại Vũ đi bên mé bờ hữu còn La thành bên mé tả ngạn?
- Chính là vậy! - Chương vỗ hai tay vào với nhau. - Cậu hiểu vấn đề rồi chứ?
Dương Yên Thư ngồi nghe chẳng sót chữ nào, bèn xin được nói:
- Bọn chúng biết đại khái binh lực của ta. Bên Hát huyện là quân anh Hiền, có lẽ Dương Trường Huệ muốn quân La thành đi bên mé ấy.
Chương ngoảnh lại khiến Yên Thư giật mình. Chương kéo cô nàng lại gần, hôn nhẹ lên môi khiến Yên Thư ngơ ngác tưởng Chương nổi hứng giữa trận tiền.
- Hẳn là vậy rồi! Đơn giản thế mà ta không nghĩ ra! - Chương tươi cười. - Chắc chắn quân Đại Vũ đi bên mé bờ hữu ngạn. Cậu Thắng! Cậu mau truyền tin này đến ba quân, nhất là Triệu Trung! Ây da! Đúng là ông trời giúp nhà họ Triệu.
Triệu Trung hay tin, truyền ba quân Tam Hưng, ai nấy đều vô cùng phấn khởi trước giờ xung trận.
Màn đêm tĩnh lặng, trên sông có hàng trằm bè đang cháy, lững lờ trôi theo dòng nước, có cái dạt vào bờ, có cái bị dập tắt, cũng có cái bị nhấn chìm. Đoàn khinh thuyền vượt qua bãi bè không gặp thiệt hại nhân mạng, đường đã thông bèn dùng lửa hiệu báo cho tiền quân phía sau. Trạo phu nhận lệnh chèo gấp, hàng nghìn mái chèo khua nước, âm thanh vang xa trăm trượng, giúp những chiến thuyền lớn đang dừng giữa dòng bắt đầu di chuyển, tốc độ ngày một nhanh.
Lý Mẫn dù lơ mơ đoán các bè trôi đang vô định kia chẳng khác nào những ngọn đuốc soi tỏ ba quân khi vượt qua khúc sông không rộng, lại hơi lượn vòng, song ba quân La thành còn bận chèo thuyền chẳng có thời gian xử lý.
Đạo thủy binh La thành, Đại Vũ chia làm tiền - trung - hậu. Trong mỗi đạo lại cũng chia thành các đạo tiền - trung - hậu nhỏ hơn. Thông thường thuyền thống soái đại quân sẽ ở trong đội hình trung quân của đạo trung quân. Có nghĩa, muốn bắt soái đối phương sẽ phải đột phá nhiều lớp phòng thủ.
Dương Trường Huệ đủ thông minh để biết soái thuyền sẽ là mục tiêu nhắm đến của Cự thạch pháo hai bờ. Bởi thế Dương Trường Huệ lên một chiến thuyền lớn trong đội hình trung quân của đạo tiên phong. Lý Mẫn và Lý Uy cũng theo cách đó. Diêu Bình Trọng cũng không ở trên thuyền phó soái mà đổi sang một chiếc khác trong đội hình, thống lĩnh đại binh ở trung quân.
Chiến thuyền đầu tiên của Đại Vũ bên cánh tả đội hình bỗng rộ lên tiếng kêu la của binh sĩ, tiếp đó là tiếng ùm ùm như thể nhiều người cùng lúc bị rơi xuống nước. Chỉ diên quân trên cánh diều đột nhiên cũng la thất thanh, binh sĩ Đại Vũ ngước trông, thấy cánh diều chao đảo.
Cột buồm chính của thuyền bị thứ gì đó níu lại khiến con thuyền không thể di chuyển. Do các thuyền đều đang đi nhanh, không thể hãm lại ngay và chưa ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra để báo hiệu trạo phu ngừng chèo. Thêm hai chiến thuyền khác cũng gặp cảnh tương tự, một trong hai chiến thuyền bị gãy cột buồm chính, chiếc còn lại xoay ngang giữa dòng, va vào vài thuyền khác.
Thấy đằng trước nhốn nháo, đoán có phục binh, Dương Trường Huệ, Lý Mẫn, Lý Uy bèn nhất loạt thúc quân gióng trống lệnh cho các thuyền phía sau vượt lên. Lúc này Dương Trường Huệ nhìn thấy con thuyền trước mặt dường như bị thứ gì đó giăng ngang, cột buồm bị vướng lại. Huệ ngước trông Chỉ diên quân, thấy cánh diều khẽ chao đảo giữa không trung.
Ùm! Ùm! Ùm!
Những cột nước trắng xoá, cao bảy, tám thước xuất hiện bên mạn thuyền. Đâu đó vang lên tiếng la hét thất thanh của binh sĩ.
- Hạ cột buồm! Hạ cột buồm!
Trong lúc nguy khốn, Dương Trường Huệ đưa ra một mệnh lệnh cứu nguy cho bản thân và thuộc hạ.
- Chỉ diên quân vẫn ở…
Dương Trường Huệ quát lên:
- Đồ ngu! Căng mắt ra mà nhìn, chúng dùng thứ gì đó giăng ngang mặt sông để phá cột buồm. Thuyền bị giữ lại sẽ là mục tiêu cho đạn đá! Truyền lệnh các thuyền hạ cột buồm, bắn pháo tràn lên bờ, nhanh!
Binh sĩ mau chóng hạ cột buồm vừa kịp lúc chiến thuyền của Dương Trường Huệ vướng phải dây chão. Một vài binh sĩ bị hất ngã xuống nước. Con thuyền vượt qua được quãng dây giăng ra nhưng dây diều bị vướng. Dương Trường Huệ vớ lấy thanh đại đao vung lên chặt đứt dây diều. Nhìn con diều đứt dây xoáy trôn ốc rơi sâu vào trong bờ hữu ngạn Tích Lịch, Dương Trường Huệ cảm thán:
- Nếu ta thoát khỏi khúc sông ma quỷ này nhất định sẽ báo đáp công của ngươi.
Hàng chục chiến thuyền thuộc đội tiền và trung trong đạo tiên phong của Lý Mẫn và Dương Trường Huệ bị dồn lại, các thuyền hậu quân không phát hiện kịp, đâm va vào nhau gây r·ối l·oạn. Bấy giờ các loạt đá lớn bé ở hai bên bờ trút xuống như mưa rào, đánh đắm tại chỗ hàng chục chiến thuyền.
Binh sĩ Đại Vũ, La thành dùng đao kiếm muốn chặt bỏ những sợi dây chão giăng ngang sông, song điều này là bất khả thi. Dây chão to bằng ngón chân cái người lớn, lại quấn thêm mây tươi và… thép gai bên ngoài khiến đao kiếm trở nên vô dụng. Trước tình cảnh đá rơi trên đầu, dây giăng chắn lối chẳng thể trù trừ, Dương Trường Huệ và Lý Mẫn chỉ còn cách truyền lệnh hạ buồm, kéo Chỉ diên quân xuống thuyền. Một số thuyền có cột buồm cố định phải chặt bỏ để dễ dàng vượt qua khúc sông tử thần.
Đời binh nghiệp của Dương Trường Huệ đang trải qua những phút giây kinh hoảng trên dòng sông cụt nơi xứ lạ. Hàng chục năm trời ngang dọc trung nguyên, Dương Trường Huệ chưa từng phải đối mặt với đối thủ có v·ũ k·hí vượt trội hoặc… v·ũ k·hí thô sơ đến không tưởng. Nào có ai ngờ ba quân Đại Vũ giờ đây phải giành giật sự sống trước những sợi dây chão tưởng chừng như vô hại.