Chương 552: Ốc luộc
Quách Thương Hiệu theo Chương ra khỏi thị trấn Chỉ Đạo vì tò mò muốn biết công việc của bên công an làm như cách nào tìm được h·ung t·hủ, giải oan cho bà lão làng An Nhân.
Nghiêm Quốc Luật và thuộc hạ sau khi biết được Trương Ba cùng hai nữ khách thương đi qua dịch trạm ven đường vào quãng giữa giờ Thân. Trương Ba đi bộ, hai nữ khách thương dắt theo ngựa thồ. Bọn Nghiêm Quốc Luật vừa đi vừa hỏi, lại làm thực nghiệm để đoán chừng quãng đường Trương Ba đã đi được. Mấy dịch trạm tiếp theo có nhớ một người đàn ông cùng hai nữ nhân đi về hướng làng Bần. Mùa đông, đầu giờ Dậu trời đã sâm sẩm tối. Nghiêm Quốc Luật truy vết đến một quãng đường, hai bên là cánh đồng trống, cách làng Bần độ 5 dặm thì mất dấu. Trời tối, không phải người địa phương đi lại trên đường đều phải đốt đuốc, qua dịch trạm phải trình giấy tờ, để lại tên tuổi kèm dấu lăn tay mới được đi tiếp.
Quy định trong huyện thời gian đây là vậy, nhằm phòng gian tế.
Các dịch trạm tiếp theo không ghi nhận hoặc không thể nhớ được một người đàn ông đi cùng hai nữ nhân và ngựa thồ hàng. Bởi thế, Nghiêm Quốc Luật bàn với Đào Sư Tích, cả hai chọn nơi cuối cùng có người nhìn thấy Trương Ba làm tâm, tung quân toả ra tứ phía lùng sục nhưng vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng của Trương Ba.
Niềm vui vì gần đến đích của Nghiêm Quốc Luật dần tắt ngúm. Chương vỗ vai động viên:
- Cậu đừng thối chí. Chúng ta đã biết được Trương Ba đến chỗ này thì chẳng ai thấy anh ta vì trời đã tối. Các trạm tiếp theo và mấy làng quanh đây chẳng ai trông thấy người như anh ta. Vậy đặt ra hai giả thuyết xem sao, thứ nhất, Trương Ba đã b·ị s·át h·ại, phân thây rồi nhét vào rương gỗ hoặc chôn ở đâu đó. Thứ hai, Trương Ba vẫn còn sống, anh ta thông thạo đường sá trong vùng nên dẫn lối cho hai nữ khách thương đi đâu đó. Từ đây đi đâu sẽ tiện? Hiến Doanh?
Nghiêm Quốc Luật lắc đầu, anh nói:
- Chẳng ai đi Hiến Doanh lối này, từ đây cắt về hướng Tây Nam sẽ đến đất Dạ Trạch. Nói là gần nhưng đi bộ cũng phải cả ngày trời chứ ít gì. Với lại chỉ có đường liên xã, song chúng tôi dò hỏi dịch trạm đều không thấy bóng dáng Trương Ba.
Chương chống nạnh nhìn bốn bề mênh mông, sương mờ đã giăng lối. Anh đề nghị:
- Nghĩ chưa ra thì để đầu óc thư thả, tối trời rồi, chúng ta phải tạm nghỉ ở dịch trạm. Sớm mai tính tiếp, anh phải có lòng tin mới được.
Cả bọn mấy chục người dừng chân tại dịch trạm ven đường đốt lửa thổi cơm tối. Nghiêm Quốc Luật sai dân binh ở dịch trạm chạy vào làng mua chục con gà, đem ra đắp đất sét nướng. Chương ngồi bó gối bên đống lửa, bọn Nghiêm Quốc Luật ngồi gần đó, mỗi người một việc. Có gà, có cá, có rượu, có cơm và rau lang mọc đầy dưới mương nhỏ ven đường. Chương uống vài ba chén cho ấm bụng. Cả bọn vừa ăn vừa hàn huyên đủ chuyện trên trời dưới đất. Quách Thương Hiệu và hai người đi cùng có hơi men nói rất hăng. Chủ đề quanh quẩn ruộng đồng, ngô khoai và… đàn bà con gái. Thi thoảng cả đám bốn, năm chục người lại phá lên cười.
Binh sĩ ở dịch trạm thấy thượng cấp đến, chẳng có gì tiếp đãi, ăn không thì ngại nên một người chạy về làng, lâu sau anh ta gánh ra hai nồi ốc hãy còn nóng hổi. Anh dân binh gãi đầu thưa rằng:
- Mẹ đĩ nhà em hồi chiều mới mò chỗ ốc này ở mương đây, em mời các thủ trưởng. Dạ, trời lạnh, thêm chén rượu nhạt với ốc chấm mắm gừng thì chẳng gì hơn đâu ạ.
Nhã Lâm múc một bát ốc, Quan Lam Giang tự tay làm nước chấm rồi chia cho mọi người. Đám quân hầu theo Đào Sư Tích và Nghiêm Quốc Luật biết Chương là quan lớn nên rất khúm núm. Chương lại muốn nhân cơ hội này muốn thu hẹp khoảng cách khiến Đào Sư Tích và Nghiêm Quốc Luật chẳng dám say.
Chương vỗ vai Quách Thương Hiệu, nói đùa:
- Anh Hiệu này! Tôi nói thật nhá, các anh phải chuyên canh cả ốc mới được. Đem ốc bán lên phương Bắc chả mấy mà giàu, cái giống ốc này dễ nuôi lắm.
Cả đám lại cười ồ lên nâng ly vì những con ốc. Quân Thiên Đức không được uống rượu trong giờ trực gác hoặc công vụ nhưng có mấy người không uống cảnh giới rồi, Chương cũng thả lỏng bản thân. Hai nữ nhân theo hầu Chương ngồi riêng một góc ăn khoai, đặt thêm nồi canh mồng tơi với tôm khô để chốc Chương uống.
Quách Thương Hiệu ngà ngà say, nghe Chương đề cập đến chuyên canh con ốc, lại thao thao bất tuyệt, say sưa nói về con ốc. Nào là ốc ăn tạp, nuôi chúng sẽ làm hại đến mùa màng, và rằng phương Bắc thiếu gì ốc mà phải mua ốc Tế Giang. Mỗi người một câu, đến hồi anh dân binh đem ốc luộc ra, cũng hơi say, mới nói rằng:
- Đúng rồi, ốc phá lúa kinh lắm! Ốc c·hết mùi cũng kinh kinh là.
Vợ anh dân binh nãy giờ ngồi bệt trên vệ cỏ phục dịch các thủ trưởng, nghe ai đó hỏi chồng bí quyết mò được nhiều ốc dưới mương tiện miệng hầu chuyện. Cô vợ nói một thôi một hồi, rồi đề cập chuyện ngoài gò đất ven làng mấy hôm nay ốc sinh sôi nảy nở nhiều đến bất ngờ, như thể có ai đó đổ xuống vậy. Lúc chiều cô định ra bắt lấy một mẻ nhưng nghe có quan binh đến dịch trạm, đoán chồng không tranh thủ về đặt hộ được nồi cơm nên tạm từ bỏ ý định.
Chuyện chỉ thoảng qua như vậy, lẫn vào những câu chuyện khác cùng tiếng cười nói. Chương ngả lưng xuống chỗ rơm Nhã Lâm vừa trải trên cái chiếu đơn, bên cạnh đống lửa. Đêm lạnh nhưng không có mưa, gió lạnh từ bốn phương tám hướng nhẹ nhàng lướt qua. Dịch trạm ven đường tuy nhỏ, quây liếp tre như tường bao ba mặt, lại chất rơm bên ngoài nên chắn gió khá tốt. Chương không nằm trong dịch trạm mà nhường cho hai cô gái. Tự nhiên anh muốn nằm trên đất ngắm bầu trời đêm đông hạ tuần tối đen như mực.
- Anh Kê không uống nữa à?
- Dạ… tôi chỉ uống cho ấm người thôi ạ.
- Nghe anh em nói, anh với anh Vạn đây uống một hơi hết cả vò hả?
Ma Kê cười tít mắt:
- Dạ thưa… nếu được thả thì…
- Phá được vụ này ta cho mỗi anh một chum rượu quý mà ông Tu cho. Này, nghe nói uống loại đó mạnh lắm nhé, phải tìm âm hạ hoả.
Lưu Nhất Vạn mặt hơi đỏ, thì thào:
- Đội ơn Quan gia ban thưởng.
Chương nhắm mắt lim dim, mặc bọn Quách Thương Hiệu không ngừng nâng chén. Ma Kê và Lưu Nhất Vạn sẽ thay phiên canh gác, có thể Nhã Lâm sẽ đổi ca, đảm bảo mọi người đều giữ sức khoẻ tốt.
Chương đột nhiên ngồi bật dậy khiến cả Ma Kê và Lưu Nhất Vạn ngồi cạnh bên giật mình.
- Có chuyện gì ạ?
Không trả lời Ma Kê, Chương lom khom chạy đến chỗ Quách Thương Hiệu vì anh ta vừa nói ốc bốc mùi thum thủm hoặc đại loại như vậy.
- Này anh Hiệu! Ốc có ăn thịt người không? Ý tôi là người đ·ã c·hết ấy!
Quách Thương Hiệu mặt trắng bệch vì say, đôi mắt lờ đờ hử với hả khiến Chương phải túm cổ áo lặp lại câu hỏi. Đám đông chén chú chén anh ồn ào náo nhiệt bỗng im bặt. Chưa người nào say vắt lưỡi, ngoại trừ văn nhân Quách Thương Hiệu, thế nên vẫn phân biệt rõ trên dưới.
Quách Thương Hiệu ề à bảo rằng ốc là loài ăn tạp, xác người thối rữa nó cũng sẽ ăn và sẽ sinh sôi rất mau. Nhã Lâm và Quan Lam Giang mới đặt mình thiu thiu ngủ, nghe tiếng Chương quát vội chạy ra, trong tay Nhã Lâm còn lăm lăm khẩu súng ngắn.
- Chị kia, chị kia! Chị dẫn anh em bọn tôi đến chỗ có nhiều ốc xem thử. Chỗ đó xa không?
Người phụ nữ ngơ ngác, ấp úng:
- Không… không xa lắm ạ!
- Vậy đi mau, ai còn tỉnh mau đi cùng.
Còn lại mỗi Quách Thương Hiệu nằm bẹp, còn lại những người vừa trước đó nâng chén, thấy thủ trưởng gấp gáp liền tỉnh cả rượu nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng xách đao kiếm, súng ống chạy băng băng trên cánh đồng vừa sau vụ gặt.
- Quan gia! Ngài phát hiện ra điều gì ư?
Chương trả lời Nghiêm Quốc Luật:
- Đến đó mới biết được, cũng không chắc lắm.
Dưới hàng chục ánh đuốc soi tỏ, quả thật Chương nhìn thấy có rất nhiều ốc lớn nhỏ ở rìa gò đất, lẫn trong cỏ dại. Ven chân gò có một lạch nước nhỏ, ngang chỉ độ 1 thước, ẩn dưới cỏ dại um tùm.
Chương ra lệnh:
- Tìm xem ốc chỗ nào nhiều nhất!
Chẳng bao lâu, một binh sĩ hô lên, mọi người cùng đổ dồn về nơi ấy. Trên khoảnh đất độ một mét vuông có rất nhiều ốc. Nghiêm Quốc Luật giật lấy một ngọn giáo gạt bớt ốc ra, chọc nhẹ xuống đất.
- Đất chỗ này tơi ạ!
Chương khịt mũi:
- Có ai ngửi thấy mùi hôi không?
Ai nấy nhìn nhau, ban nãy mọi người hút theo mệnh lệnh của Chương nên không chú ý, bây giờ quả thật có mùi hôi xộc thẳng vào mũi rất khó chịu.
- Đào lên! - Chương hối thúc. - Đào mau!
Hàng chục người xúm vào, kẻ đao người giáo thi hành mệnh lệnh và giật mình thất kinh phát hiện ra dưới lớp đất tơi xốp có một t·hi t·hể đang phân huỷ.
Vài người chạy vội vào làng mượn cuốc xẻng, chó trong làng thi nhau sủa vang, chả mấy chốc cả làng đốt đuốc í ới gọi nhau vì tưởng có trộm c·ướp. Đến khi hay tin, họ kéo hết ra cánh đồng rìa làng xem quan binh đào xác người.
Thi thể bị chôn không sâu nhưng ở chỗ hơi khuất, vài người dân có ruộng ở gần đó bảo rằng mấy hôm gần đây có ngửi thấy mùi lạ nhưng cứ nghĩ là chuột c·hết, ai mà ngờ.
Thi thể đã phân huỷ, mùi rất nặng. Bọn Nghiêm Quốc Luật đốt hàng chục bó hương cùng lúc để giảm bớt mùi. Binh sĩ đem mấy vò rượu trắng tắm rửa cho t·hi t·hể sạch đất cát. Quan Lam Giang bấy giờ mới được lệnh đến gần kiểm tra sơ bộ.
- Nạn nhân không có v·ết t·hương đo đao kiếm gây ra. Trên đỉnh đầu có máu khô, phần cổ n·ạn n·hân có vệt thâm đen kéo dài đến gần mang tai, có lẽ… bị b·óp c·ổ. Trời tối nên em mới chỉ xem được chừng vậy.
Như đã nói, tại các vùng Thiên Đức kiểm soát nghiêm cấm người dân ra đường đem theo vật sắc nhọn.
- Bây giờ đưa n·ạn n·hân về cổng làng, chờ trời sáng kiểm tra kĩ hơn. Muốn biết anh ta c·hết vì b·ị t·hương hay s·iết c·ổ, em có thể nhổ một cái răng để xem. Nếu chân răng có màu đỏ, ấy là dấu hiệu xuất huyết, chứng tỏ n·ạn n·hân bị c·hết ngạt.
Quan Lam Giang tròn mắt, rõ là Chương không biết y thuật, cớ sao lại có thể nói ra được điều ấy.
Nghiêm Quốc Luật sai quân lấy ngựa chạy đến làng Bần, đưa vợ Trương Ba đến nhận dạng chồng.
Nghiêm Quốc Luật hỏi Chương:
- Quan gia! Sao h·ung t·hủ lại s·át h·ại Trương Ba rồi vùi ở đây ạ? Thuộc hạ nghĩ mãi chưa tỏ.
Chương lắc đầu:
- Chỗ này cách xa đường cái, còn như tại sao Trương Ba bị vùi ở đây thì cần tìm hiểu thêm. Chúng ta là người lạ, không biết chỗ này. Có nghĩa… Trương Ba vì lí do nào đó đã dẫn h·ung t·hủ đến đây.
Nghiêm Quốc Luật nhăn mặt, thắc mắc:
- Chỗ này chỉ phù hợp cho trai gái tình tự, chả lẽ…
- Người c·hết có biết nói chuyện hay không cứ chờ trời sáng mới rõ. Ta nghĩ cậu nên ban hành lệnh tróc nã khẩn cấp mấy ả đàn bà đó. Kẻ đứng sau tất cả chuyện không hay gần đây ở Tế Giang đã dùng nữ nhân hành sự do Thiên Đức ta đối với nữ nhân có phần ưu ái. Chúng có giấu hung khí vào chỗ kín cũng khó mà tra vì dân binh toàn nam nhân. Mời thêm quan đại phu đến, Quan tiểu thư không tiện khám những chỗ n·hạy c·ảm.
Ngôi làng nhỏ gần dịch trạm đêm ấy thức trắng, đèn đuốc sáng rực nơi đầu làng. Những người mới ăn ốc khi nãy, bao gồm cả Chương, cảm thấy ốc luộc chấm mắm gừng chẳng còn vị ngon nữa.