Chương 52: 万春江山画图
Vạn Xuân giang sơn hoạ đồ (万春江山画图)
Chương có rất nhiều việc cần làm bởi chưa xong việc này cậu lại nhận ra rằng sẽ phải làm việc khác, phần lớn các ý tưởng của Chương thật ra cũng không hẳn là ý tưởng bởi cậu đã tiếp thu bằng nhiều cách trong hai chục năm ở thế giới của cậu.
Phạm Tu nhờ Thiên Bình đưa cho Chương Vạn Xuân giang sơn hoạ đồ, đây là tấm hoạ đồ đất nước Vạn Xuân mà như Phạm Tu nói, đích thân tiên vương đã trao cho ông mười bốn năm về trước. Tấm hoạ đồ hình vuông để trong ống tre, có kích thước khoảng sáu mươi phân mỗi cạnh được vẽ bằng mực tàu trên một loại giấy dày đã ngả vàng, mặt giấy nhám.
Phạm Tu từng nói với Chương, hoạ đồ vẽ vào năm Thiên Đức thứ 4, là bản gốc. Trong thư khố của triều đình cũng chưa chắc đã có bản vẽ lại vì sau khi giao cho Phạm Tu bản gốc, tiên vương đã bí mật huỷ sạch.
Chương đã vô cùng bất ngờ khi được Phạm Tu cho xem hoạ đồ hơn nửa tháng trước, cậu nhận ra vài đường nét quen thuộc ở phần vẽ đường bờ biển nhưng lạ thay, Biển Đông lại nằm bên… trái và có tên Biển Tây. Chương đã dò theo những con sông và hỏi Phạm Tu kinh đô ở đâu?
-La thành nằm ở cửa sông Tô, một con sông nhỏ, đây, đây là Xích Giang.
Khỏi phải nói, Chương đã đứng hình trong hàng phút đồng hồ khi thấy Phạm Tu chỉ kinh đô vì La thành có vị trí giống như Thủ đô có bố mẹ và em gái cậu. Xích Giang lại vô cùng giống dòng sông Cái chảy qua cầu Long Biên.
-Châu Vũ Ninh ở… ở khoảng này phải không ạ?
-Đúng! Đây là sông Thiên Đức.
Về cơ bản, Vạn Xuân giang sơn hoạ đồ chả khác bản đồ khu vực Đồng bằng Bắc Bộ là bao, có chăng là sông ngòi nhiều hơn. Những dãy núi cao ở phía Bắc và phía Đông.
-“Đây đích thị là bản đồ khu vực Bắc Bộ, chỉ là bị lật ngược như trong gương soi. Chả lẽ mình bị xuyên sang một thế giới song song nhưng phát triển chậm hơn tận mười lăm thế kỷ ư?”
Thấy Chương nhất thời khó giữ được cảm xúc, lại có đôi chút hoang mang, thiếu tập trung nên Phạm Tu hẹn sẽ giao cho cậu sau khi sao lại một bản.
Chương đã học môn Địa lý và nhờ môn học ấy cậu trở thành sinh viên. Chương không dám nhận mình nhớ hết nhưng vị trí các tỉnh thành, các con sông lớn, địa hình các vùng… vẫn còn nhớ đến sáu bảy phần sau khi không đụng đến chúng kể từ mùa hè ba năm trước.
-“Quê mình cũng ở đây, chắc chắn là vậy, tên con sông bao đời vẫn thế. Liệu mình có thể gặp được… tổ tiên song sinh ở nơi này không? Thật hoang đường.”
Khi những suy nghĩ vẩn vơ qua đi, nỗi nhớ nhà dịu lại thì Chương hiểu rằng 15 sứ quân chẳng ai chịu ai, khó diệt lẫn nhau một phần cũng do không biết hết được giang sơn gấm vóc rộng lớn đến đâu mà chỉ nắm rõ một vùng.
-“Thảo nào mặt trời mọc đằng Tây trong khi trục Bắc Nam vẫn thế, người dân thì thuận tay trái quá nhiều.”
Thấy Chương ngồi bần thần nhìn tấm hoạ đồ, Thiên Bình cũng lặng im đứng cạnh bên. Lát sau, Chương cuộn tròn tấm hoạ đồ lại đưa cho Thiên Bình:
-Em cất hộ anh hoặc đưa cho Duệ cất, thứ này là của tiên vương ban cho Tả Đô đốc. Nó là bảo vật, anh đã ghi nhớ hết cả rồi.
-Hoạ đồ có lợi gì cho anh không?
-Có lợi cho chúng ta. - Chương thở dài. - Ước nguyện của Tả Đô đốc là tìm hậu nhân của tiên vương để khuông phò, việc tìm người không dễ. Anh cũng chẳng biết mình sẽ được ở lại đây bao lâu nữa nên… anh sẽ cố gắng hoàn thành ước mong của từng người.
-Anh phải ở đây đến già chứ?
Chương nhoẻn miệng cười buồn, đưa mắt nhìn sang bên bờ Bắc. Cậu chỉ về hướng ấy rồi nói với Thiên Bình:
-Ông Lăng và anh Ngư ở bên đó, bà Cả Ngư là người ơn của anh. Trước tiên anh sẽ hoàn thành tâm nguyện, đưa chồng con của bà ấy trở về.
-Còn em thì sao?
-Em có ước nguyện gì?
-Trước em có nói rồi, em muốn anh sẽ là chồng của em.
-Việc ấy từ từ tính sau cũng được.
-Và em không muốn mình thành goá phụ. Lúc cưới nhau hay được chúc phúc sống đến đầu bạc răng long, em cũng muốn như thế.
-Xem ra việc qua sông tìm ông Lăng với anh Ngư dễ hơn đấy em à. Thôi, cái gì dễ mình làm trước, một người giữ lời hứa tốt nhất không nên hứa vì hứa sẽ phải làm. Anh cũng còn phải hỏi Duệ xem cô ấy ước muốn điều gì chứ? Cứ dễ sẽ làm trước.
Nghe Chương nói vậy, Bình xoay người chạy biến đi tìm Duệ rồi lôi cô đến.
-Chị Duệ cũng muốn giống em.
Chương nhăn mặt nhìn Duệ khiến cô cúi đầu lảng tránh. Chương hỏi:
-Chả lẽ em cũng ước nguyện giống Bình ư?
Duệ gật đầu liền mấy cái, Chương vội phẩy tay đuổi hai cô gái ra ngoài:
-Thôi, thôi đi chuẩn bị bữa tối đi. Ăn xong chúng ta còn bàn việc, đại sự chưa đâu vào đâu dính vào chuyện yêu đương sẽ hỏng bét.
Chương đẩy hai cô gái ra tận cửa nhưng được vài bước cậu giật mình thu tay lại, ngượng nghịu xoa tay.
-À anh xin lỗi, anh không có ý chạm vào người. Thôi hai em ra đi.
Bình sấn đến nói:
-Người ta trước sau gì cũng là người của anh, hay là dạm ngõ trước nhỉ?
Mặt Chương tái xanh năn nỉ hai cô gái ra ngoài, Chương dễ mủi lòng nên sợ là càng nói càng dở vì cậu cũng biết hai cô gái này rất hay khai thác.
Còn một mình trong căn nhà nhỏ ven sông, Chương nhìn qua chấn song ngắm dòng nước trôi lững lờ rồi lấy giấy ra vẽ… đồ chip của phụ nữ! Ban nãy đẩy vai hai cô gái ra cửa, lớp vải trên vai mỏng, hai cô nàng vai gầy khiến Chương có chút xao động. Cũng vì vậy mà Chương nhớ ra phụ nữ thời xưa mặc yếm, hẳn là các cô gái ở đây cũng thế. Thôi thì cũng xem như là quan tâm đến hai cô gái vì cậu mà không ngại khổ cực, bỏ làng Vạn về đây cầm cuốc, hái rau.
Chương không biết rõ thứ đồ lót của phụ nữ, lục trí nhớ những lần nhét quần áo vào máy giặt có thấy đồ của mẹ và em gái. Chúng na ná hình dáng nhưng khác kích cỡ. Chương cố tưởng tượng và tự đỏ mặt khi dùng bàn tay tự ước lượng. Sau cậu nghĩ chỉ làm một mẫu, nếu có ích các cô ấy sẽ tự làm cho hợp với từng người.
Hôm sau Chương phi ngựa về làng Vạn gặp Ngọc, đội nữ binh cưỡi ngựa theo sau. Bình dở việc do Chương giao nên không đi theo.
Gặp Ngọc, Chương gãi đầu gãi tai vòng vo mãi một hồi rồi đỏ mặt đưa cho Ngọc tờ giấy. Ngọc không hiểu, tưởng là một món v·ũ k·hí hoặc thứ gì đó tương tự. Chương cố giải thích:
-Chị ạ, cái này gọi là… là quang gánh! Vâng, quang gánh nghe hợp chỉ nhỉ?
Ngọc chau mày nghiêng hết dọc rồi ngang cũng lắc đầu vì không giống quang gánh.
-Thế này chị ạ, chả là… vâng… em biết con gái Vạn Xuân mặc áo yếm, cô nào cũng thế cả.
-Hả? Cậu đã hái đào với cam rồi ư?
-Dạ không, tuyệt đối không chị ạ. Em không to gan vậy.
-Ừ, chị thấy cậu cũng không có gan ấy nhưng chỗ chị em, cậu phải nói rõ thì chị mới biết mà giúp chứ.
-Đây chị này… đấy… - Chương đưa hai tay lên ngực mô tả. - Em muốn làm cái này để cho con gái Vạn Xuân sau này vận động dễ dàng. Cái dây này quàng qua cổ cũng được nhưng tốt nhất nên làm thế này để khi đính vào nhau bằng cái móc nhỏ sẽ chặt chị ạ.
-Sao cậu lại nghĩ ra mấy thứ này?
-Bình dẫn về ba chục nữ binh nên em mới sực nhớ ra, em…
-Nhìn mặt cậu là biết nói dối, cậu muốn làm cho cái Bình với con Duệ phải không?
Chương đưa tay lên gãi cổ, đỏ mặt thừa nhận:
-Vâng, hai em ấy giúp em nhiều việc mà em thì chả giúp được gì.
-Được, xem như cậu cũng có tâm chứ không phải có m·ưu đ·ồ bất chính.
-Em không, em không có. Đây chị ạ, cái chỗ này dùng để đỡ… đỡ…
-Hai quả lê.
-Vâng, đỡ hai quả lê, chị có thể làm cho dày một chút để nó cứng, nên dùng vải lụa cho thoáng chị nhỉ? Chỗ này giống cái móng con ngựa, mình có thể nhờ bác thợ rèn làm giúp một thanh sắt nhỏ như cây tăm rồi uốn hình bán nguyệt làm cốt.
-Chị đã hình dung được. Này, có phải cậu đã ăn thử xem lê ngọt hay chua rồi đúng không?
-Em không, em mới chỉ cầm tay Duệ có một lần hôm sang bên Siêu Loại vì cô ấy ngã chứ em không dám.
Bộ dáng luống cuống cố giải thích của Chương khiến Ngọc cười bò. Ngọc càng cười thì Chương càng lúng túng. Mãi sau Ngọc mới thôi trêu và hứa sẽ làm hai bộ cho hai cô gái, nếu thật sự tiện thì Ngọc sẽ giúp Chương làm cho nhiều người. Chương thở phào rồi xin phép về để gặp Đoàn Thượng. Nhìn bóng dáng chàng trai hớt hải chạy như ma đuổi khiến Ngọc thấy chẳng giống hình bóng một vị tướng quân ở đâu. Nay đã là Thiếu uý, chủ tướng của ba trăm người mà nói chuyện với Ngọc, một cô gái suốt ngày may vá thêu thùa lại cứ một dạ hai vâng như cậu em trai vậy.
Ngọc kể lại với bà Dung, bà Dung xem bức vẽ xong cũng nói:
-Đàn ông mà lo mấy việc nhỏ như này, lại là chuyện quần áo nhỏ của đàn bà thì các bậc hủ nho biết được sẽ phỉ nhổ suốt ngày. Nhưng thằng Chương nó chả giống ai, nó làm gì chỉ mình nó biết đến lúc xong người ta mới hiểu dụng ý của nó.
-Cái này cháu nghĩ nếu mà làm được hoàn thiện sẽ tốt cho con gái bọn cháu thật đấy. Cậu Chương có thể sẽ không được lòng nho sĩ nhưng… giả tỉ làm cái này mà phụ nữ nào cũng dùng chả phải cậu ấy sẽ được đám đàn bà con gái trọng vọng sao? Là cháu thì cháu cũng ủng hộ cậu ấy vì trên đời này có mấy đàn ông để tâm những việc nhỏ tí như này đâu, không có nhỏ sao có lớn ạ?
-Ừ, thì ta nào có ý gì, nó làm cho con gái ta thì ta phải vui chứ. Nho sĩ ở Vũ Ninh này gộp lại liệu có bằng nó không nào?
-Cháu cũng không thích mấy ông hủ nho, làng mình cũng không hợp bảo sao chiêu hiền đãi sĩ mãi vẫn chỉ có võ sĩ đến chứ văn sĩ chưa có ai.
-Cháu là một cô gái đẹp, cháu đẹp tự khắc ong bướm sẽ đến. Mà thằng Di gần đây hay lảng vảng chỗ này, nó có ý đấy nhé.
-Cậu Chương xúi đấy ạ.
-Thằng Di nó nhát gái, mày mà ưng thì túm lấy chứ.
-Hoa thơm thì vội gì ạ.
Và Ngọc đã giúp Chương làm hai bộ đồ handmade, phải nửa tháng mới xong và đây cũng là một… thương vụ bạc tỷ.