Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 512: Thị trấn Mã Tế




Chương 512: Thị trấn Mã Tế

Vẻ mặt Vân Tòng Thâm không chút run sợ, thậm chí có phần bất cần. Hai tay bị trói bằng thừng, hai Thân Vệ quân ghì chặt vai khiến Vân Tòng Thâm muốn vùng dậy chẳng được. Thế nên thay vì quỳ, Vân Tòng Thâm ngồi xếp bằng tròn tỏ ý không phục.

Chương ngả lưng trên ghế gỗ, cầm chén trà Lam Khuê vừa đưa, hít nhẹ một hơi rồi mới nhấp một ngụm.

Chương khích bác Vân Tòng Thâm:

- Vân Chưởng môn Vân Gia quyền thuật, Môn chủ Hắc Điểu bang quả có khí chất bất phàm nhưng não hơi nhỏ.

Vân Tòng Thâm cười nhạt, chòm râu đen khẽ nhúc nhích. Vân Tòng Thâm không nhìn Chương mà hướng mặt sang chỗ khác tỏ ý coi khinh.

Chương thực chẳng quan tâm đến thái độ của Vân Tòng Thâm vì trong lòng anh đã có sẵn dự định rồi.

- Liễu Môn Nhân, môn khách của Lý Mẫn, đã gặp Vân Chưởng môn bàn mưu ám hại ta. - Chương nói, giọng anh đều đều. - Ta thật không hiểu lá gan của Vân Chưởng môn to bằng chừng nào mà dám nhận. Thiên binh vạn mã của Lý Mẫn nghe uy danh của ta còn tranh nhau chạy trốn vậy mà chỉ với hai ba trăm kẻ gan cùng mình cũng dám hành động.

Vân Tòng Thâm miệng ngậm tăm không đáp, nhìn ngang ngó dọc, không để lời Chương vào tai.

Chương nói tiếp:

- Ta ghi sổ làng Vân Trì, đó là ngôi làng đầu tiên ta sẽ hoá thành tro khi tiến sang La thành và dòng họ Vân cũng không cần phải tồn tại nữa. Thiên hạ rộng lớn, bớt đi một họ Vân cũng không tính là ít.

Vân Tòng Thâm xổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất. Phạm Ngũ Lão đặt tay lên chuôi đao nhưng Chương khẽ lắc đầu. Giọng Chương vẫn đều đều:

- Chu đại quan nhân là ai đã rõ, Vân Chưởng môn ngu dại đem toàn bộ nhân lực giúp Liễu Môn Nhân và Chu tặc thực hiện ý đồ, đổi lại Vân Chưởng môn được gì? Bạc vàng ư? Bạc vàng ngươi chắc không thiếu, có lẽ là cái danh hoặc một chức vị nào đó trong triều đình Trữ quân vì ta với họ Vân chẳng có oán cừu.

Vân Tòng Thâm lừ mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Chương. Chương chỉ cười nhạt, nhìn Vân Tòng Thâm với cái nhìn của cọp beo với con sâu cái kiến.



- Nữ nhân làng Vân Trì ta sẽ không s·át h·ại, ta báo cho Vân Chưởng môn biết như vậy để xuống cửu tuyền gặp cửu huyền thất tổ nhà họ Vân đặng biết đường trả lời cho thông suốt. Sau này kẻ nào còn mang họ Vân đồng nghĩa với c·ái c·hết.

Đột nhiên Vân Tòng Thâm cười lớn một tràng dài, gằn giọng nói:

- Vậy phải xem Mạc tặc nhà ngươi có sống được đến lúc đó hay không. Vân Tòng Thâm này không hạ được ngươi thì còn quần hùng trong thiên hạ, ngươi nhất định sẽ c·hết không toàn thây.

Chương giật mình, hai tay xoa lên cánh tay, nhìn ngang ngó dọc, tỏ vẻ sợ hãi. Anh quay sang nói với Lam Khuê:

- Hắn hiệu triệu quần hùng trong thiên hạ đến hành thích ta, ta sợ lắm, ta phải làm sao bây giờ? Hay là tha cho hắn về?

Thấy bộ dạng của Chương, Lam Khuê che miệng cười khúc khích và thưa:

- Đại Vương! Hắn thật sự có bản lĩnh, Đại Vương tha cho hắn thì ngày sau ngài mới ngủ ngon giấc được.

- Vậy phải tha hắn hả?

- Hắn đáng sợ lắm ạ.

Chương nhìn Vân Tòng Thâm, gật gù. Anh lệnh cho Vi Thọ Kỳ:

- Nể tình năm xưa cố Chưởng môn Vân Xuân phò vua giúp nước nên ta lưu cho hắn một mạng nhưng phải cạo đầu, thích lên mặt hắn “Trữ quân vô năng” mới được.

Vân Tòng Thâm chưa kịp hiểu vì sao thì Vi Thọ Kỳ sai Thân Vệ quân lôi Vân Tòng Thâm ra ngoài thích chữ. Vân Tòng Thâm gào thét chửi rủa liệt tổ liệt tông Vạn Thắng vương thậm tệ nhưng Chương chẳng chút bận tâm.



Chương nói với Lý Nhân Nghĩa:

- Ông cho phao tin Vân Tòng Thâm hàng Thiên Đức, thể hiện quyết tâm bằng cách thích “Trữ quân vô năng” và lần lượt thả ba người họ Vân về báo cho làng Vân Trì mau khăn gói trốn đi. Vân Tòng Thâm m·ưu s·át Vạn Thắng vương bất thành, nay Vạn Thắng vương thu dụng Vân Tòng Thâm chỉ điểm Thiên Đức đánh La thành.

- Bẩm Đại Vương, hạ quan nên chọn người như thế nào để thả cho về ạ?

- Con một! À… nói với họ các cô gái đã lấy chồng Thiên Đức cả rồi.

Lý Nhân Nghĩa lật đật chạy đi lo việc. Phạm Ngũ Lão tiến tới hỏi Chương chẳng lẽ thả cho Vân Tòng Thâm về. Chương cười mà rằng:

- Giết hắn chẳng có ích gì, để chúng tự g·iết nhau. Hắn vác bộ mặt chửi Trữ quân ra đường… chỉ còn nước che kín lại mà thôi.

Phạm Ngũ Lão cười khổ:

- Đại Vương! Bọn thuộc hạ chúng tôi khó lắm mới bắt được hắn, sao dề thả cho về như vậy được?

Chương nói:

- Giết hắn đi cũng không đem lại tác dụng gì, ta muốn biết Mã lão gia là ai, anh hiểu chứ?

Phạm Ngũ Lão chớp chớp đôi mắt rồi mới hiểu ra, nhoẻn miệng cười:

- Gã này rất ngang tàng, hắn rất khoẻ và thân thủ không tệ. Tôi có thể đánh với hắn một trận hay không?

Chương nhún vai bảo rằng:

- Cậu thích cứ thử, hạng hữu dũng vô mưu như Vân Tòng Thâm chỉ hợp làm tay sai đồ tể. Ta không muốn thu dụng hắn, thắng thua cứ giam lại dăm bữa nửa tháng rồi mới thả cho về.



Binh sĩ áp giải Vân Tòng Thâm quay lại sau khi đã thích mặt gã bốn chữ lớn tướng. Vân Tòng Thâm không ngừng buông lời mạt sát Chương, bởi vậy Phạm Ngũ Lão tặng cho vài cái bạt tai nổ đom đóm. Bởi vậy, ngay khi Phạm Ngũ Lão đưa ra lời thách đấu thì Vân Tòng Thâm mắt sáng như sao, quyết ăn thua đủ một phen với đối thủ trẻ tuổi hơn vài tuổi và có vẻ cùng hạng cân, một tám một mười.

Vân Tòng Thâm vô cùng tự tin với Vân Gia quyền thuật trong khi Phạm Ngũ Lão học nghệ của Phạm Tu. Phạm Tu chưa bao giờ mở võ đường, cũng chưa từng có ý định thành lập môn phái nên các đệ tử của Phạm Tu như Phạm Ngũ Lão tự đặt tên môn phái là Thiên Môn Võ Đạo, hàm ý là võ của trời.

Vân Tòng Thâm đánh quyền với Phạm Ngũ Lão, hai bên như hổ đói quần nhau non nửa canh giờ bất phân thắng bại nhưng về sau Phạm Ngũ Lão thất thế khi đấu vật vì Vân Gia quyền thuật chuyên vật và bào chế độc được. Tuy nhiên, đó là tất cả những gì Vân Tòng Thâm có thể làm. Vân Tòng Thâm lấy đó làm hơn người, vênh vênh tự đắc trong khoảng nửa tháng bị giam.

Chương không theo dõi Phạm Ngũ Lão thư hùng vì anh không đam mê đánh võ. Chương triệu Chu Hoạt cùng trưởng các họ khác trong thị tứ đến hỏi chuyện. Một vài người có uy tín trong thị trấn, chủ khách điếm, tửu điếm được triệu kiến ngay sau đó. Tiếp đến Chương cho gọi quan trông coi đến căn dặn một số chuyện. Cuối cùng, anh tập hợp quan binh địa phương, người có uy tín cùng trưởng các họ tộc đến dự hội nghị trong tửu điếm để đưa ra một số quyết định quan trọng liên quan đến sinh kế của bách tính.

Thị tứ ven sông Chu sẽ có tên thị trấn Mã Tế, quy mô ba nghìn dân, mục tiêu trở thành một trong những đầu mối giao thương của huyện Tích Lịch. Một trường học kiên cố, một trạm xá, một khu nhà nghỉ hai mươi phòng và một cửa hàng bách hoá sẽ được xây cất nhằm phục vụ nhu cầu thiết yếu tại địa phương. Huy động dân trong thị trấn đào mới hệ thống thoát nước, đường sá chính trong thị trấn sẽ đổ bê tông, đường nhỏ đổ sỏi, mưa gió không lầy lội. Ngoài nghề nông, một số nghề thủ công như khảm trai, làm nón lá hoặc các sản phẩm từ mây tre đan cần phải đẩy mạnh. Và nếu bách tính thị trấn Mã Tế khéo tay cũng như muốn giàu có thì may ba lô vải cung cấp cho q·uân đ·ội phủ Sơn Tây. Muốn may ba lô, quần áo nhanh bằng máy may thì nữ nhân trong thị trấn phải đến học việc tại phủ Thiên Đức trong 6 tháng, Chính phủ tài trợ toàn bộ tiền ăn uống trong thời gian học việc và bán máy may trả góp không tính lãi cho dân. Máy may là thứ lạ lẫm trên đời nhưng nữ binh Thần Vũ khẳng định với các cô gái Mã Tế, nếu dùng máy may thì một ngày có thể may được 5 cái áo. Đây là điều không tưởng với dân Mã Tế. Hơn ba mươi cô gái tuổi từ 15 đến 22 đã tay nải lên đường đến Thiên Đức học việc.

Bến dưới sông gọi là bến Mã Tế, quan binh sẽ xây một tháp canh đường thuỷ, mọi thuyền bè qua lại đều phải khai báo danh tính. Một bến thuyền kiên cố bằng gạch đá, xi măng cũng sẽ được xây dựng ngay cạnh đó. Địa phương quân sẽ đảm trách việc kiểm soát thuyền bè qua lại, thường trực tối thiểu một trung đội bộ binh.

Thành lập đội bảo an ba mươi người với nhiệm vụ giữ trật tự trong thị trấn, Chính phủ chi trả 40 đồng và 5 cân gạo một tháng cho mỗi người. Doanh trại địa phương quân đồn trú bên ngoài thị trấn sẽ được xây dựng kiên cố, đủ cho một tiểu đoàn bộ binh đồn trú khi cần. Núi Mã Tế trở thành đài quan sát.

Bộ Nông nghiệp sẽ cử người đem giống lúa mới và phân bón cho vụ lúa sắp tới, toàn bộ giống và phân bón sẽ được Chính phủ cho không dân. Bên cạnh đó, Chính phủ Vạn Xuân sẽ cấp cho mỗi hộ gia đình một đôi lợn giống, lứa lợn đầu tiên phải trả lại một cặp để đem đi tặng nơi khác…

Sau cùng, toàn bộ nhà dân trong thị trấn Mã Tế sẽ được cấp miễn phí ngói, gạch để dựng nhà mới. Do không thể dựng cùng một lúc nên ưu tiên dựng trước những nhà bị cháy, sau đó mỗi đợt dựng 10 nhà theo hình thức bắt thăm công khai. Dân nơi khác về cư ngụ trên ba năm liên tục, nếu được xác nhận chăm chỉ lao động sẽ được cấp đất, cấp vật tư dựng nhà.

Có thể nói Chương khá hào phóng. Anh tin rằng với những thứ nhận được, người dân thị trấn Mã Tế tự nhiên sẽ trở thành h·ạt n·hân lan toả các chính sách của Thiên Đức một cách nhanh nhất. Thực tế chứng minh, những Mã Tế Chu thị, Mã Tế Nguyễn thị, Mã Tế Đào thị… những năm sau trung thành tuyệt đối với Chính phủ Vạn Xuân.

Một năm sau, thị trấn Mã Tế có gần hai nghìn nhân khẩu và năm tiếp theo có hơn ba nghìn dân. Quan binh và dân chúng trong vùng theo lời dặn của Vạn Thắng vương rất tích cực làm đường sá nhằm thuận tiện đi lại, trao đổi hàng hoá với các làng mạc trong huyện Tích Lịch.

Vân Tòng Thâm được thả cho về, về đến làng Vân Trì quả nhiên chẳng còn bóng dáng người nào, chỉ còn những mái nhà trống không. Gia sản mà cố Chưởng môn Vân Xuân tích cóp bao năm cũng chẳng còn thấy nữa. Vân Tòng Thâm thất thểu về kinh sư tìm gặp Liễu Môn Nhân và Chu đại quan nhân. Vân Tòng Thâm bị đuổi như đuổi tà, chẳng cố nhân nào muốn giao du với kẻ đang bị đồn thổi là gian tế Thiên Đức, trên mặt lại thích bốn chữ mà người nào gặp cũng muốn tránh. Chu đại quan nhân sai người đưa cho Vân Tòng Thâm ít bạc, bảo Thâm mau lánh khỏi kinh thành kẻo vạ đến thân.

Như thế chưa phải đã hết, Vân Tòng Thâm phải cố sống cố c·hết chống trả một toán thích khách được phái đến hòng muốn Thâm im lặng mãi mãi. Lúc này, Vân Tòng Thâm mới nhận thấy bản thân hết giá trị lợi dụng, Thâm muốn trả thù và nhắm đến Mã lão gia.

Dẫu Thâm có sức khoẻ hơn người, thân thủ rất tốt nhưng thân cô thế cô, Thâm chẳng g·iết được người ta lại còn trở thành kẻ bị truy đuổi ráo riết. Đường cùng mạt lộ, Vân Tòng Thâm chỉ còn cách tìm đường sang vùng Thiên Đức kiểm soát bẩm báo những gì hắn biết nhằm trả thù những kẻ rủ rê hắn nhảy vào hố lửa.