Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 495: Dụ rắn khỏi hang




Chương 495: Dụ rắn khỏi hang

Nguyễn Địa Lô và đội XT1 sử dụng hoả mai nòng dài là tác giả của những phát đạn bắn tỉa từ khoảng cách gần ba mươi trượng. Chẳng phải viên đạn nào cũng trúng mục tiêu, tuy nhiên kết quả thu được là đáng khích lệ. Trinh sát báo tin các chòi canh, tháp canh trong doanh đang gấp rút che chắn bằng những tấm phên tre đan, Chương nghe xong chỉ cười nhạt, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn ra khoảng trời đầy nắng cố giấu nụ cười đắc chí.

Chương ra lệnh triệu tập cuộc họp, Phạm Thu Cúc gọi Nguyễn Địa Lô đến, có thêm Ngô Phù Khê, Lưu Nhất Vạn và Vi Thọ Kỳ thuộc Thân Vệ quân. Sau khi thông báo tình hình do trinh sát thu thập được cho mọi người, Chương nói:

- Đêm nay không thể dùng xạ thủ quấy phá cha con họ Cao được! Bọn họ đào rất nhiều hầm hố bên ngoài bờ rào doanh trại nhằm đặt bẫy chông đấy. Mọi người có cao kiến gì không?

Vy Thọ Kỳ liền đưa ý kiến:

- Dạ bẩm Đại Vương, theo thiển ý của tôi thì anh em Thân Vệ bò vào bên trong đ·ốt p·há, kết hợp với bên ngoài t·ấn c·ông ạ.

Chương nhìn một lượt chờ đợi thêm ý kiến khác. Nhận được ánh mắt khích lệ của Chương, Phạm Thu Cúc mạnh dạn nói:

- Cha con họ Cao đã đề cao cảnh giác, nếu đưa Thân Vệ quân vào doanh không phải là không có lý nhưng rủi ro lắm ạ. Cao Quang Chương dày dạn trận mạc, hẳn ông ta đã trù liệu tình huống này.

Chương hỏi:

- Theo em thì thế nào?

- Dạ thưa! Thần Vũ có đủ thần công và Hoả pháo, ta nên dùng hoả lực quấy phá bọn họ. Hoả lực Thần Vũ không dám sánh với các anh bên pháo binh nhưng khiến bọn họ mất ăn mất ngủ và bị hao hụt thì chúng em làm được.

Chương ngả lưng tựa vào ghế tre phủ da hổ, anh quay ra hỏi Triệu Nhã Lâm:

- Gần đây ta thấy em nghiền ngẫm binh pháp, hay đọc sách của ông An, em có ý tưởng nào thử nói cho mọi người nghe.

Đôi gò má cô gái họ Triệu hồng lên, sau thoáng bối rối, Nhã Lâm liền nói:

- Em không dám đưa ý kiến bởi kiến thức thu nhận được hãy còn hạn hẹp. Em có nhớ trong sách Đại Vương có viết mấy câu mà em thuộc nằm lòng. Kể từ lúc đọc và nghiền ngẫm, so với thực tiễn thấy rõ là có lý lắm ạ.

Chương ngạc nhiên:

- Ta viết rất nhiều nên chẳng tài nào nhớ hết được. Nếu em tâm đắc điều gì hãy kể cho mọi người cùng nghe.

Tất cả mọi người đều hướng sự chú ý về Triệu Nhã Lâm chờ đợi. Nhã Lâm hít một hơi thật sâu, tự động viên bản thân hãy tranh thủ cơ hội hiếm có mà Chương dành cho nàng. Những khoảng thời gian gần đây mọi người biết Nhã Lâm trong vai trò Thị vệ trưởng của Vạn Thắng vương bao gồm cả việc giường chiếu. Nhã Lâm vì thế càng cẩn trọng hơn trong mỗi lời ăn tiếng nói với mọi người xung quanh. Gần hai tháng trước, Chương nhắc Nhã Lâm nên đọc thêm sách binh pháp, đặc biệt lưu ý những sách quý có nguồn gốc phương Bắc. Là một cô gái thông minh, Nhã Lâm hiểu rằng Chương đang muốn nàng tự khẳng định bản thân.

- “Không t·ấn c·ông theo cách địch mong muốn ta t·ấn c·ông, không đánh vào lúc địch muốn ta đánh mà phải làm ngược lại nhằm giữ thế chủ động, tạo bất ngờ. Trường hợp chủ động t·ấn c·ông mà địch đông hơn phải tránh chỗ mạnh, tìm chỗ sơ hở tập trung toàn lực công phá, đánh nhanh rút gọn.”

Triệu Nhã Lâm nói một hơi với giọng khá tự tin:



- “Khi t·ấn c·ông doanh trại địch quân phải dựa vào tình hình thực tế tìm đối sách phù hợp, địch nống ra thì lui, địch lùi ta lấn, thực hiện xa luân chiến nhằm bảo toàn thể lực cho ta, bào mòn thể lực của địch.”

Nhã Lâm nói xong thì cúi đầu khẽ chào rồi bước lùi về đứng phía sau, Chương ngoái đầu cười, khẽ nhún vai bảo rằng:

- Ta nhớ mình có nói như vậy nhưng Thần phi biên lại đấy. Nếu em tâm đắc mấy điều đó, lại chọn nói ra vào lúc này hẳn có chủ ý phải không? Đừng ngại! Mọi người đang bàn thảo nên cứ mạnh dạn.

- Dạ… dạ… dạ em chỉ biết là Cao Quang Chương đã có chuẩn bị đối phó và chờ đợi chúng ta đến thì nhất định chúng ta không đến. Thần công Thiên Đức bắn xa gần 2 dặm, hiệu quả trong khoảng 1 dặm hơn! Dạ, chị Cúc có nói với em như vậy. Chi bằng ta dùng thần công bắn phá doanh trại?

Chương nhìn tả hữu, người nào cũng gật. Chương nhoẻn miệng cười vỗ nhẹ thành ghế đứng dậy đến cạnh tấm bảng nhỏ treo trên thân cây vẽ một hình tròn mô phỏng quân doanh cùng những hầm hào giả định xung quanh. Vẽ xong anh chậm rãi nói:

- Ta không thấy ý kiến của mọi người có vấn đề gì nhưng vừa nãy cô Lâm có nhắc đến chuyện ta không t·ấn c·ông theo cách và thời gian địch quân muốn. Cha con nhà họ Cao hẳn đang gấp rút chuẩn bị chờ đợi màn đêm buông xuống nhưng…

Chương nheo mắt ngước nhìn bầu trời trong xanh:

- Từ bây giờ đến tối cũng còn lâu, mặt trời còn chưa đứng bóng cơ mà.

Nguyễn Địa Lô đứng dậy nhận lệnh, Chương bảo:

- Cậu dẫn anh em sang chỗ ông Hiểu, chia thành nhiều tổ bắn tỉa nhưng tập trung b·ắn h·ạ một khu vực thuận lợi nhất nhằm tạo lối mở cho kị binh đột phá.

- Rõ!

- Báo ông Hiểu nếu quân trong trại nống ra thì giao chiến rồi giả vờ thua tháo chạy, Thần Vũ quân sẽ tiếp ứng để bắt sống! Cậu đi ngay!

Nguyễn Địa Lô vội vàng xin phép đi ngay cho kịp. Phụng Hiểu đóng quân cách nơi Chương đang họp không xa, chỉ hơn 3 dặm.

- Anh Kỳ dẫn hai tiểu đội phối hợp với cô Cúc. Cúc dẫn hai đại đội mật phục sẵn, nếu quân trong trại tiến đánh ông Hiểu rời xa trại hãy hành động. Dùng thần công bắn chặn không cho quân trong trại đổ ra tiếp ứng còn bộ binh đuổi theo đánh tập hậu. Nhiệm vụ của Cúc và anh Kỳ là ngăn chặn, tiêu diệt kẻ nào cứng đầu, nếu địch quân quá mạnh hãy rút về đây.

Vi Thọ Kỳ và Lưu Nhất Vạn dẫn hai mươi Thân Vệ cùng đi với Phạm Thu Cúc. Chương giữ Ngô Phù Khê, một đại đội thuộc Thần Vũ và trung đội thị vệ của Triệu Nhã Lâm ở lại, tổng cộng hơn hai trăm tay súng.

- Nhiệm vụ của chúng ta rất nhẹ nhàng! - Chương nói với mọi người. - Lúc nào đằng Đông vọng đến tiếng súng thần công thì khởi sự. Còn hai thần công anh Khê phụ trách giúp, lúc nào có lệnh anh cứ bắn tràn về phía bờ rào trại.

Ngẫm nghĩ thêm một lúc, Chương nói với Ngô Phù Khê:

- Trong ngôi làng đằng kia hẳn có trống đồng, anh đến mượn được hai, ba cái thì tốt.



Ngô Phù Khê hiểu ý lập tức thi hành. Sắp đặt đâu vào đó xong xuôi, Chương thả mình xuống ghế uống trà. Triệu Nhã Lâm đứng bên cạnh phe phẩy cái quạt hòng xua bớt oi nóng của buổi trưa hè đang hồi gay gắt. Chương nói như giải thích:

- Họ cố thủ thì tìm cách dụ họ ra đánh, ấy có thể coi như không đánh theo cách họ muốn.

Triệu Nhã Lâm băn khoăn:

- Nhưng Đại Vương chỉ giữ lại chừng này binh mã, em lo.

Chương bật cười mà rằng:

- Ta hiểu chứ! Cha con họ Cao nghĩ thế nào mới quan trọng. Theo lối nghĩ của lão tướng họ Cao, ta chắc rằng ông ta đoán trong tay ta phải binh hùng tướng mạnh chứ đời nào chỉ hăm trăm người. Đấy chính là mấu chốt, em hiểu chứ?

- Đại Vương lừa ông ta?

- Đánh với mấy lão tướng Vạn Xuân ngoài binh mã, hoả khí nhất định phải tính đến nếp nghĩ, thói quen của họ.

- Nhưng cha con họ Cao đang cố thủ sao họ dẫn binh ra đánh được ạ?

Chương khẽ nhún vai, ngả lưng mắt lim dim, khẽ cười:

- Cho họ lý do, chốc nữa em xem. Cao Quang Chương không bất tài nhưng cái thế của ông ta bây giờ rất khó, muốn chủ động cũng không thể được.

- Vì sao Đại Vương có thể tiên liệu được ông ta sẽ làm gì? Đại Vương còn chưa từng gặp ông ấy.

Chương nghiêng đầu sang nhìn Nhã Lâm, cười rồi nói:

- Em đã là người phụ nữ của ta, em nhất định phải vượt trội, em biết tại sao không?

Triệu Nhã Lâm cúi đầu mặt đỏ như gấc, khẽ lắc đầu. Chương nói nhỏ:

- Con cái thừa hưởng thông minh và tài trí của người mẹ, em hiểu chứ?

Nhã Lâm lắc rồi lại gật, ra vẻ đã hiểu.

- Không cứ nhất thiết phải gặp một người mới hiểu được tính cách một người. Em hãy quan sát, lắng nghe và đọc nhiều hơn nữa tự nhiên sẽ ngộ ra nhiều điều thú vị. Cao Quang Chương cùng thế hệ với ông Lý An, Đoàn Thượng hay Triệu Quang Phục. Thậm chí cả lão tướng Phạm Tu đáng kính của chúng ta. Họ tiếp thu nền tảng kiến thức từ cha ông truyền thụ chẳng thể tránh khỏi cách nghĩ, cách làm, cách dụng binh của người phương Bắc. - Chương nhẹ nhàng giải thích. - Em vốn xuất thân từ vùng ấy, nhất định phải dành thời gian tìm hiểu tâm tư nguyện vọng của đồng hương mới được.

- Dạ, Ái phi đang làm rất tốt việc ấy ạ.

Chương khẽ gật:



- Ta biết chứ! Có điều Ái phi chú trọng khía cạnh kinh tài mà ta lại muốn nắm bắt cái này này. - Chương chỉ lên thái dương. - Em nhất định phải làm việc ấy, Hoàng hậu và Thần phi thực sự rất cần.

- Em đã hiểu, em nhất định sẽ làm ạ.

- Nhớ lời ta dặn, hành động và lời nói phải cẩn trọng vì em là người của ta mà xưa nay lòng dạ con người vốn khó đoán định nhất. Hoàng hậu và Thần phi có họ Phạm, Ái phi có họ Lâm còn Quý phi đằng sau là họ Lý trong khi em chưa có chỗ dựa.

Triệu Nhã Lâm vội nói:

- Thưa Đại Vương! Em phận nữ nhi không có mưu cầu gì. Em được Đại Vương sủng ái đã thoả nguyện, xin người hãy tin em.

Chương kéo Nhã Lâm lại gần nói thêm:

- Em không có ý nhưng người khác sẽ nghĩ, bây giờ chưa thì sau này có thể có. Nhà họ Triệu và người đất Tống sẽ cảm thấy yên lòng khi biết em ở bên ta. Một lúc nào đó em ở tình thế khó khăn mà không biết xử trí ra sao hãy bày tỏ với Hoàng hậu hoặc Thần phi.

Triệu Nhã Lâm nhíu mày:

- Tại sao em không thể hỏi người?

Chương nhoẻn miệng cười, chỉ lên trời đáp rằng:

- Ta nào biết bao giờ bị gọi về!

- Đại Vương sẽ trường thọ!

Chương bật cười:

- Đừng có nói lời sáo rỗng như thế, ta rất thực tế! Chỉ cần em không giấu ta điều gì thì kể cả ta không còn ở Vạn Xuân cũng sẽ tìm mọi cách bảo vệ cho em. Thời gian tới, ngoài việc luyện võ, ta sẽ chỉ thêm cho em vài thứ khác đặng ngày sau em còn chỉ dạy cho con cái của chúng ta chứ hả?

- Vâng ạ!

Thiên Đức ngày một lớn mạnh, nhiều vấn đề theo đó sẽ phát sinh. Chương thấy rằng những người phụ nữ bên cạnh anh lúc này chỉ làm mọi chuyện vì anh và vì những đứa con chung hơn là đại sự. Một câu hỏi đặt ra cho Chương ấy là khi giang sơn thu về một mối thì anh sẽ phải lo trị nước và trừ bỏ mọi mối nguy có thể xảy đến, tuyệt không để mầm hoạ cát cứ hoặc bè cánh xảy ra. Những điều băn khoăn này Chương mới chỉ nói cho Thiên Bình và Duệ và dặn hai nàng không được cho ai hay biết.

Nguyễn Địa Lô dẫn đại đội bắn tỉa tiếp cận doanh trại họ Cao, bố trí XT1 thành hai mươi tổ cùng hướng đến một khu vực cụ thể ngắm bắn những binh sĩ hì hục đào đất, vận chuyển vật dụng phòng thủ ngoài bờ rào. Một vài binh sĩ t·hiệt m·ạng khiến công việc đào hầm chông chống kị binh gặp khó khăn, binh sĩ La thành phải nằm rạp xuống đất hoặc bỏ chạy ngược vào trong trại. XT1 ngắm bắn bất cứ vật nào chuyển động từ khoảng cách ba mươi trượng. Một vài toán cung thủ được cử ra, họ phơi lưng dưới nắng gắt của trưa hè bắn trả nhưng chẳng đạt được kết quả nào bởi binh sĩ XT1 đều trang bị khiên nhẹ che lưng nằm ngắm bắn. Quân trong trại đưa mấy khẩu Cự thạch pháo ra bên ngoài bắn trả, Nguyễn Địa Lô trông thấy đã lui quân mà Cự thạch chẳng thể bắn mãi bởi đạn bắn rồi không thu về được.

Hai bên giằng co qua lại mãi đến gần cuối giờ Thân thì Lê Phụng Hiểu nhập trận. Lê Phụng Hiểu dùng chính những quả đạn đá thu được dội hoả lực vào khu vực Nguyễn Địa Lô và XT1 đã quấy phá từ buổi trưa khiến binh sĩ La thành vứt cuốc, thuổng bỏ chạy hết cả.

Có thể nói quân Thiên Đức bộc lộ ý đồ dùng kị binh càn lướt đột kích vào ban đêm nên cần tạo một lối mở đủ rộng cho kị binh t·ấn c·ông đột phá và Cao Quang Chương chẳng khó khăn gì mà không đoán ra ý đồ của quân t·ấn c·ông. Hàng trăm rào cự mã được xếp đến ba lớp hình móng ngựa bên trong doanh trại, hướng mà Cao Quang Chương nghi Thiên Đức sẽ t·ấn c·ông. Bên cạnh đó, hàng chục hố đào hình chữ nhật sâu hơn một trượng cũng được thiết lập xen kẽ với rào cự mã. Mấy chục Cự thạch pháo được Cao Quang Chương bố trí thành hai cụm tả hữu sẵn sàng trút mưa đạn một khi kị binh Thiên Đức tràn vào. Cao Quang Chương nhận định, một khi kị binh Thiên Đức quyết định t·ấn c·ông sẽ phải trả một cái giá vô cùng đắt đỏ trước hàng phòng ngự có chiều sâu như vậy.

Sau khi dùng hết mấy trăm quả đạn đá thu nhặt được của đối phương vào ban đêm, Lê Phụng Hiểu đưa hai khẩu thần công kéo từ Đông Chinh vương phủ đến tác xạ, mục tiêu ngắm bắn vẫn là khu vực chủ định t·ấn c·ông. Sau hơn một tuần trà dùng thần công bắn phá, Lê Phụng Hiểu điều Thiết kị sẵn sàng xung phong.