Chương 477: Sức mạnh tuyệt đối
Kế ly gián gây bất đồng giữa các nhóm quân phản loanh có hiệu quả hay không phải t·ấn c·ông thăm dò mới rõ thực hư, nếu kế đó hiệu quả, các cánh quân đang vây bọc sẽ chuyển trạng thái sang tổng t·ấn c·ông. Yết Kiêu gửi quân lệnh đến Phạm Ngũ Lão, Đặng Công Chất, Triệu Văn Khoát, Lý Thái Dương, Lưu Cơ và Đinh Điền bên cánh tả và Lý Kế Nguyên, Trương Ma Nị, Lan Ngư phủ… bên cánh hữu khi có pháo lệnh phải đánh mạnh, đánh nhanh, dồn hoả lực đè đầu các trận địa pháo đá của đối phương yểm trợ bộ binh xung phong. Mục tiêu ưu tiên là các doanh cắm kỳ hiệu lạ do Tĩnh Mịch Thiền sư, Dương Sàn… chỉ huy. Đối với các doanh bất kể lớn nhỏ vốn là quân Sơn Tây cũ kết hợp t·ấn c·ông và gọi hàng, nếu chống cự thì đánh tan chứ không truy đuổi.
Nhận được lệnh, các tướng sĩ Thiên Đức với sự phối hợp với quân bản bộ của Phùng Hiền bắt đầu đánh thăm dò. Tiểu đoàn Kim Động và Thiên Đức chia làm hai mũi, tận dụng tầm xa thần công cấp tập rót các quả đạn vào khoảng giữa trại của Tĩnh Mịch Thiền sư trong một khắc đồng hồ. Hàng chục lều trại bắt lửa cháy bừng bừng dưới ánh nắng sớm.
Sau nhiều lần nghị bàn, tả hữu dưới trướng Đông Chinh vương nhận định không thể dùng Cự thạch pháo thua thiệt mọi mặt so với thần khí của đối phương nên chuyển sang dùng số đông áp đảo phá vây. Đồng thời, điều chuyển tất cả pháo đá bên cánh hữu sang cánh tả do mé bờ sông địa hình phức tạp sẽ phát huy khả năng của những viên đạn đá. Bởi vậy, sau khi hứng chịu hàng loạt đạn nổ, Tĩnh Mịch Thiền sư khoác cà sa, thúc quân gõ trống dồn dập đích thân dẫn quân xông ra khỏi trại. Hơn ba nghìn quân kỵ bộ ào ào như thác lũ tràn qua khoảng đất bằng phẳng nhắm hướng Kim Động quân quyết một phen sinh tử. Dương Sàn cũng đồng thời dẫn hơn hai nghìn binh mã xuất trại nhắm bóng cờ Tiểu đoàn Thiên Đức mà xông ra. Trần Bá Tiên, Dương Sàn và Tĩnh Mịch Thiền sư đều hiểu rằng, nếu không phá vây ở hướng Đông, nội trong nửa tháng nữa đại quân sẽ tan rã và số phận bọn họ chẳng khác nào cá nằm trên thớt. Phán đoán đối phương mới bắn xong cần thời gian chuẩn bị, vì thế ông sư hổ mang cùng Dương Sàn mới quyết một phen.
Đỗ Duy Trung thống lĩnh một nghìn binh sĩ xuất phát từ trung quân hỗ trợ cho Tĩnh Mịch Thiền sư. Quân t·ấn c·ông đều hô vang chung một chữ “Sát” vang một góc trời, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Quân sĩ Phùng doanh trợ chiến có mặt trong hai tiểu đoàn bộ binh Thiên Đức trông thấy binh mã đông, cờ xí rợp trời, bụi bay mù mịt thì kinh sợ, có ý tháo lui nhưng trông xung quanh thấy binh sĩ Thiên Đức đều sẵn sàng giao chiến, tuyệt không lộ vẻ hoảng hốt nên… chưa vội chạy. Thứ nữa, nhiều binh sĩ cũng muốn… nán lại tận mắt xem các loại thần khí của Thiên Đức mà họ chưa được phép đụng vào.
Mỗi tiểu đoàn chỉ kéo đến 5 khẩu thần công và 5 hoả pháo nhưng đối với các chàng trai vốn ăn, luyện tập và chinh chiến, lại là nòng cốt của nòng cốt q·uân đ·ội Thiên Đức thì năm trăm tay súng, 5 thần công và 5 hoả pháo đối đầu với ba hoặc bốn nghìn địch quân đang tràn lên dường như không phải vấn đề lớn.
Trong chiến trận sự tự tin và lòng tin vô cùng quan trọng. Có rất nhiều tráng niên 4 huyện thuộc phủ Thiên Đức tòng quân tự nguyện hoặc nghĩa vụ nhưng để trở thành binh sĩ trong các tiểu đoàn có truyền thống như Thiên Đức, Long Ngô Động, Súng trường, Tam Vạn hay Luy Lâu cần phải đạt yêu cầu về chiều cao. Tiếp đó là quá trình học tập, vượt qua các bài kiểm tra tư tưởng tại các trung tâm huấn luyện… binh sĩ trong 5 tiểu đoàn luôn được trang bị những loại v·ũ k·hí mới nhất như áo giáp dã chiến, đoản đao, súng hoả mai, lựu đạn… Đao kiếm, áo giáp do xưởng quân khí đúc ra đều vượt trội về độ tinh xảo, độ cứng so với các sứ quân khác đem lại lợi thế khi cận chiến, góp phần tạo ra sự tự tin cho từng binh sĩ trong quân. Các tráng niên sẽ chỉ rút lui khi có lệnh và không bỏ lại đồng đội. Nếu có t·ử t·rận, cha mẹ già, vợ hoặc con đều được chính phủ chu cấp đủ đầy.
Còn lòng tin ư?
Trong gần nửa tháng ở Sơn Tây, mỗi binh sĩ Thiên Đức cứ cách hai ngày phải ăn một quả trứng gà vào bữa sáng. Đây là quy định đối với các đội quân chủ lực. Theo như Vạn Thắng vương dạy, việc ăn trứng gà giúp bổ sung dinh dưỡng cho binh sĩ và góp phần phát triển nghề chăn nuôi gia cầm trong vùng. Binh sĩ Sơn Tây lấy làm lạ nhưng quả thực so sánh khẩu phần ăn của binh sĩ hai bên thấy rõ chênh lệch về lượng và chất. Một bên mục tiêu ăn no, bên còn lại phải ăn ngon. Vô hình điều này khiến binh sĩ Thiên Đức tự hào vì Vạn Thắng vương quả thực chăm lo chu đáo cho họ.
Sơn Tây vương và Phùng Hiền mấy lần thể hiện thiện chí muốn cung cấp lợn, gà, cá cho quân sĩ Thiên Đức nhưng Thiên Bình đều đứng ra cảm tạ và không nhận, chỉ ghi sổ nợ, hẹn trao đổi bằng nông sản hoặc vật nuôi khác sau khi dẹp xong loạn. Binh sĩ Thiên Đức đều được ăn thịt lợn, cá và gà theo quy định. Trong đó thịt lợn ăn thường xuyên vì quân tự nuôi, thừa mới bán ra ngoài.
Lòng tin đôi khi đến từ những điều tưởng chừng nhỏ nhặt hoặc ai ai cũng cho là hiển nhiên đến khi có thước đo.
Các khẩu thần công hạ nòng bắn thẳng, mỗi quả đạn lại kéo thêm vài quả lựu đạn. Bắn được ba loạt địch quân chỉ còn cách chừng năm chục trượng. Bắn đến loạt thứ tư, địch quân còn cách hai mươi trượng, năm khẩu hoả pháo mới bắt đầu khai hoả. Mỗi hoả pháo có bốn cần bắn, mỗi cần bắn phóng ra 5 quả lựu đạn quấn vào với nhau. Lựu đạn p·hát n·ổ, đánh ngã vài ba chục người.
Nhưng như vậy vẫn chưa tính là kinh hoàng.
Còn mười trượng, mấy trăm, thậm chí hàng nghìn quả lựu đạn do các binh sĩ nhất loạt ném ra lập tức chặn đứng đối phương, đánh ngã người ngựa như đốn chuối.
Đó là sự khốc liệt của c·hiến t·ranh!
Hoả mai khai hoả được một loạt, bắn trượt rất khó và tiếp đó, một loạt lựu đạn lại ném ra cùng với âm thanh chát chúa của thần công và hoả pháo rót lựu đạn vọt về sau thì thần c·hết cũng phải sợ! Binh sĩ Phùng doanh cũng sợ đến nhũn đôi chân, có kẻ đứng như hoá đá.
Bấy giờ Lưu Cơ và Đinh Điền mới vung đao thét xung phong, binh sĩ nấp sau các sọt đất nhất tề nhảy vọt qua xung trận bằng v·ũ k·hí lạnh.
Hoả pháo vẫn cứ bắn vọt lên cao và thần công xoay nòng bắn dạt sang hai cánh yểm trợ bộ binh t·ấn c·ông vỗ mặt địch quân.
- Còn đứng đực ra đó làm gì? - Phạm Ngũ Lão thét vào tai bộ tướng Sơn Tây. - Đến lúc các ông xung trận, xông lên!
Mấy trăm binh sĩ Phùng doanh bấy giờ mới tỉnh cơ mê, nhào chạy theo kỳ hiệu Phùng quân nhập trận trợ chiến.
Một phần ba quân số bị loại khỏi vòng chiến trên quãng đường chưa đầy trăm trượng thực sự là cú sốc đối với vị sư hổ mang. Tác hại lớn hơn nữa chính là tinh thần chiến đấu của binh sĩ tan biến theo những âm thanh như sấm nổ giữa trời quang.
Quân giẫm đạp lên nhau mà chạy.
Đinh Điền nhắm Tĩnh Mịch Thiền sư ngay từ đầu nên cứ bóng kỳ soái mà chạy phăm phăm, cây thương trong tay quật ngã nhiều đối thủ chắn lối. Biết bị nhắm đến, Tĩnh Mịch Thiền sư quay ngựa tháo chạy ngược trở về doanh. Đinh Điền và Lưu Cơ không truy theo, để việc đó cho mấy khẩu thần công. Hai chàng phất cờ dẫn binh ngoặt sang bên hữu hòng chặn đường rút về doanh của Dương Sàn. Quân Phùng bây giờ rất hăng do họ thấy chỉ với mấy trăm người mà đánh bại đội quân đông gấp mấy lần trong chớp mắt. Bây giờ, họ cứ theo bóng kỳ mà chạy băng băng, như thể sợ chậm chân người khác sẽ giành mất công trạng vậy.
Doanh trại của Tĩnh Mịch Thiền sư vốn tạm bợ nay đang cháy phừng phừng mà chẳng ai d·ập l·ửa. Người nào người nấy lo tìm đường chạy tháo thân. Ông sư hổ mang chạy một mạch về trung quân, quân số chỉ còn mấy trăm người. Cuộc giao tranh lấy thịt đè người chỉ mất chừng một khắc đồng hồ nhưng đem lại hậu quả khôn lường cho toan tính của những Trần Bá Tiên hay Ngô Tất Sắc. Và lần đầu tiên trong đời, Tĩnh Mịch Thiền sư sợ hãi đến tột độ và nhận ra võ công tu luyện gần ba mươi năm dường như không có cân lượng. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối của thần khí, võ công thượng thừa chẳng thể thi triển. Nhìn những binh sĩ chạy theo về kẻ nào kẻ nấy mặt tái xanh chẳng biết do sợ hay mệt.
Đỗ Duy Trung chưa kịp nhập trận đã vội quay về, nhớ lại những âm thanh đêm nọ trên cánh đồng Cam Giá, bất giác Đỗ Duy Trung khẽ rùng mình.