Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 444: Gà con lạc mẹ




Chương 444: Gà con lạc mẹ

Mọi sự có thể đã khác nếu như Phan Văn Hầu đưa đội tượng binh với hơn ba mươi thớt voi xông lên trước làm tiền quân. Tuy nhiên, để phòng bất trắc, Hầu muốn giữ tượng binh bên cạnh. Theo tin tình báo Hầu nắm được, quân Thiên Đức có tượng binh song đến giờ phút này, khi trận chiến đang diễn ra vô cùng ác liệt, lại chẳng thấy bóng dáng tượng binh Thiên Đức xung trận. Hầu thoáng nghĩ quân Thiên Đức chưa thuần được voi.

Tượng binh Tam Đái chưa thể phát huy tác dụng, sợ trận chiến kéo dài sẽ bất lợi bởi Thiên Đức có v·ũ k·hí tốt hơn. Chưa kể kỳ hiệu Vạn Thắng vương không tham gia trận chiến, giả như quân Tam Đái chiếm thế thượng phong, hẳn Vạn Thắng vương sẽ đốc quân tiếp viện. Đó hẳn là đội Thần Vũ với thần khí uy danh. Nghĩ vậy, Phan Văn Hầu tung nốt số quân bản bộ vào trận hỗn chiến, chỉ giữ lại hơn năm chục quân cận vệ.

Trên cánh đồng trống trải kẻ c·hém n·gười đâm, tiếng binh khí v·a c·hạm rợn người xen lẫn trong những tiếng thét lấy sĩ khí hoặc đó cũng có thể là tiếng rên la của ai đó trước khi t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng. Lực lượng tham chiến hai bên một tám một mười, thiếu hụt về quân số của Thiên Đức được bù lại bằng ưu thế v·ũ k·hí giáp chiến.

Có tiếng voi gầm từ xa vọng lại, Phan Văn Hầu đảo mắt nhìn bao quát chiến địa. Xa xa bên cánh tả, Sùng Phán vẫn loay hoay dùng tượng binh hỗ trợ bộ binh, một số xạ thủ trên lưng voi đã bị b·ắn h·ạ bằng tiễn. Chếch bên hữu, Phạm Ngũ Lão vẫn kiên trì dùng lực lượng kỵ binh quần thảo với tượng binh trong khi Lý Kế Nguyên trên lưng ngựa tả đột hữu xung với quân Tam Đái. Tiếng voi gầm, Phan Văn Hầu không thể lẫn, Hầu ngoái lại đằng sau, hướng ánh mắt đầy hồ nghi nhìn mảng xanh sẫm nơi sườn đồi. Nơi ấy có những tán cây đang đổ rạp. Vị Sứ tướng đất Tam Đái giật thót, hoảng hồn hét lớn:

- Tượng binh Thiên Đức đánh tập hậu!

Người ngựa lập tức nhốn nháo. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trong tâm trí Phan Văn Hầu hiện ra rất nhiều khả năng. Đến khi bóng dáng đồ sộ của những con vật to lớn giẫm đạp cây cối lộ rõ thì Sứ tướng họ Phan chỉ còn nghĩ đến một giải pháp, ấy là chạy!

Bùi Thị Xuân và Trần Quang Diệu bằng cách nào đó đã dẫn đội tượng binh băng qua dãy đồi, vượt suối t·ấn c·ông. Một rồi năm, rồi tất cả ba mươi thớt voi cùng rống lên một hồi. Những con vật to lớn nhắm thẳng Phan Văn Hầu mà xông đến. Nữ tướng Bùi Thị Xuân vận y phục màu vàng, đầu quấn khăn đỏ dẫn đầu, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Phan Văn Hầu kinh hãi. Những con tuấn mã chồm hai chân lên hí vang khiến quân cận vệ phải ghì cương.

- Hỏng rồi, hỏng rồi! - Phan Văn Hầu thốt lên. - Ta đã mắc mưu thằng ranh họ Mạc.

Nói đoạn Phan Văn Hầu hạ lệnh khua chiêng, thổi tù và rút quân về phía Đông Bắc. Phan Văn Hầu thúc ngựa phi nước đại. Đội kỵ binh cận vệ theo sát.



Tiếng chiêng cùng tù và thổi từng hồi dài khiến binh sĩ Tam Đái trong trận hầu như ngó về hậu quân trông bóng kỳ hiệu sứ tướng. Thay vì kỳ hiệu, họ thấy đàn voi chiến đang t·ấn c·ông thẳng vào hậu quân, binh sĩ vứt khí giới bỏ chạy tháo thân trong khi kỳ hiệu sứ tướng đang di chuyển rất nhanh.

Chẳng quân sĩ nào còn lòng dạ chiến đấu!

Những thớt voi do Bùi Thị Xuân và Trần Quang Diệu thống lĩnh chia thành hai mũi xông thẳng vào phá tan đội hình chiến đấu của quân Tam Đái. Thân hình đồ sộ cùng giáp trụ bằng thép màu bạc giúp đàn voi chiến không bị những ngọn giáo, mũi tên làm tổn thương. Thêm nữa, quân Tam Đái đang hoảng hồn vì bị tập hậu, chủ tướng tháo chạy nên chẳng còn bụng dạ tìm cách hạ tượng binh. Nhờ vậy, Bùi Thị Xuân cùng chồng tung hoành ngang dọc. Nhiều quân sĩ Tam Đái chậm chân bị voi quật, giẫm đạp, cảnh tượng vô cùng kinh sợ. Trên mỗi thớt voi có một quản tượng và ba chiến binh trang bị nỏ Liên châu cỡ trung. Chương tuân thủ giao ước, không hề dùng thần khí trứ danh xung trận, chỉ bằng mưu kế giản đơn đã có thể khiến địch quân r·ối l·oạn, tan tác như gà con lạc mẹ.

Sùng Phán thấy tượng binh của đối phương xuất hiện bèn đưa tượng binh đang chỉ huy quay về hậu quân muốn phân thắng thua song không thể thực hiện ý định bởi quân Tam Đái vứt gươm giáo bỏ chạy tạt ngang mặt. Voi của Sùng Phán giẫm lên cả quân Tam Đái chạy loạn khiến nhiều kẻ lòi hết ruột gan ra ngoài. Nói đúng hơn, Sùng Phán và đội tượng binh bị quây ở giữa bởi chính quân nhà. Quản tượng loay hoay, thét lạc cả giọng nhưng chẳng ăn thua. Bấy giờ Phạm Sĩ Sách tận dụng thời cơ thúc quân nhắm về hướng đàn voi, người phóng giáo, kẻ phi lao và cả những loạt tiễn nhắm mục tiêu là quản tượng cùng các chiến binh trên lưng voi. Vài ba quản tượng m·ất m·ạng, những con voi chiến không còn người điều khiển, lại trúng cơn mưa tiễn đang nhắm đến nên chúng lên cơn điên vung vòi tứ phía, rống lên những âm thanh đầy ai oán rồi chạy theo đám loạn quân khiến nhiều người t·hiệt m·ạng.

Sùng Phán đành từ bỏ ý định quyết chiến, dẫn tượng binh chạy theo Phan Văn Hầu bỏ mặc số tượng binh ở cánh bên kia cũng đang bối rối. Ngay khi biết Bùi Thị Xuân nhập trận, Lý Kế Nguyên đã thu quân về phía sau phối hợp với Phạm Ngũ Lão đeo bám những thớt voi của Sùng Hồng. Mục tiêu của Kế Nguyên và Ngũ Lão là quản tượng rồi mới đến chiến binh trên lưng voi. Cứ như vậy anh tiến tôi lui, anh lùi tôi bám, thật khó ngã ngũ cho đến lúc Trần Quang Diệu trợ chiến. Trần Quang Diệu dẫn tượng binh nhắm vào voi đầu đàn của Sùng Hồng. Dẫu cho khoẻ đến đâu, hung hãn tới đâu, khi nhận hàng chục mũi tiễn bắn ra từ nỏ Liên châu cỡ trung, chú voi đầu đàn cũng đành thúc thủ. Voi rống lên một tiếng thật lớn, ngã sang một bên. Sùng Hồng bị voi đè m·ất m·ạng. Quản tượng còn lại ngắm thấy hết đường lui bèn giơ tay xin hàng. Mười một voi chiến b·ị b·ắt sống giữa trận tiền.

Lý Kế Nguyên và Phạm Ngũ Lão lúc này mới dùng quân khinh kỵ, tận dụng ưu thế tốc độ truy đuổi quân thất trận. Hai chiến tướng dẫn quân kỵ chạy vượt lên một quãng trước khi cắt ngang đội hình tháo chạy để chặn đầu. Hàng trăm binh sĩ Tam Đái co giò chạy tứ tán, nhiều kẻ vội giơ tay xin hàng, có kẻ cố sống c·hết chống trả nhưng mặt trước mặt sau đều là quân Thiên Đức, họ chỉ còn cách vứt khí giới.

Phan Văn Hầu dẫn tàn quân tháo chạy được hơn chục dặm mới tạm dừng chân chờ bọn Sùng Phán rồi chạy tiếp. Được chừng năm dặm, Phan Văn Hầu trông thấy mé bên tả có bóng cờ quạt liền ra sức đốc quân chạy về hướng cánh đồng Cỏ Lác.

Hai chân chẳng thể chạy nhanh bằng bốn chân, cụ thể ở đây là ngựa và người. Bóng cờ quạt mỗi lúc một gần và dần bắt kịp đội quân đang thua chạy. Trông lại thì thấy đó là Nghiêm Phúc Lý đang dẫn toán khinh kỵ hơn nghìn người chủ yếu là nữ nhân hò hét đuổi đến, nỏ Liên châu trong tay các cô gái liên tục phóng ra những mũi tiễn ngắn không cần ngắm mục tiêu. Đội hình rút chạy một lần nữa tan tác, phần b·ị b·ắt, phần bị g·iết, phần cố chạy để níu giữ mạng sống và một phần cố theo bóng kỳ Sứ tướng.

Phan Văn Hầu chạy gần đến trại Cỏ Lác, dân mách rằng trại đã bị quân Thiên Đức chiếm và dựng kiên cố. Phan Sứ tướng quay lại kiểm đếm binh mã chạy theo mình còn chưa đến một nghìn người tơi tả. Phan Văn Hầu cho quân tạm nghỉ, binh sĩ tràn vào làng c·ướp lương thực của dân lót dạ vì đã chạy trối c·hết từ sáng. Bình thường Phan Sứ tướng nào để quân làm bậy, song tình cảnh lúc này lòng dạ Sứ tướng đang như mối tơ vò. Hàng chục binh sĩ chạy chậm cũng đến nơi hổn hển báo rằng quân kỵ Thiên Đức đang đuổi đến. Thuộc tướng đỡ Phan Văn Hầu lên ngựa rồi cùng nhau đi gấp. Chạy được hơn ba dặm đường đất lại nghe tiếng thanh la vang vọng đằng sau. Phan Văn Hầu dừng ngựa hỏi thuộc hạ, lát sau thuộc hạ cưỡi ngựa đến báo, quân truy kích đổ ra từ trại Cỏ Lác.

- Thằng phản phúc Trương Lôi! Ta phải sống mái với nó!



Thuộc hạ vội khuyên can:

- Ngài cần mau chóng trở về. Trương Lôi đang có thế, quân ta đương mệt, bây giờ đối chiến sẽ nắm chắc phần thua thiệt.

Phan Văn Hầu đảo mắt nhìn quân tướng kẻ nào kẻ nấy phờ phạc trong bóng chiều đã ngả về đằng Đông.

- Chúng ta phải đi mau, trời tối hẳn sẽ nghỉ chân thưa Sứ tướng.

Tiếng thanh la đã gần, Phan Văn Hầu đành thúc ngựa chạy. Phan Dương, một thuộc tướng cận vệ của Hầu cùng hơn một trăm chiến binh ở lại chọn mấy gò đất ven đường làm nơi tử thủ, chặn hậu. Trương Lôi kéo quân đến, trông thấy bóng dáng đoàn người sắp khuất bóng trong ánh chiều tà, lại thấy một đội ẩn nấp sau gò đống, lau lác thì lấy làm cảm khái lớn tiếng gọi kẻ đứng đầu ra nói đôi lời.

- Trương cẩu! - Phan Dương tay lăm lăm thanh kiếm nhảy phốc lên một đống đất chỉ mặt Trương Lôi mắng. - Tao không đời nào quỳ gối làm chó săn cho họ Mạc. Mày vốn ăn cơm của Vũ Ninh vương nay dẫn quân Thiên Đức về đánh chủ cũ, mày chẳng bằng phường chó má.

Trương Lôi không đổi sắc mặt:

- Kẻ kia mau xưng danh!



- Phan Dương!

- Con cháu Phan Sứ tướng ư? Phan Dương nghe đây, Vạn Thắng vương có lệnh, kẻ nào quy hàng sẽ toàn mạng.

Phan Dương nhổ toẹt nước miếng, quát lớn cắt lời Trương Lôi:

- Trương cẩu! Loại chó săn hèn mạt như mày ông đây không để vào mắt. Mày có gan hãy bước ra đây đánh với tao.

Trương Lôi xuống ngựa, cởi bỏ giáp trụ, chỉ còn hộ tâm phiến. Ông nói với binh sĩ:

- Hắn ở lại chặn đường cho chủ hắn chạy là cầm chắc c·ái c·hết. Ta sẽ giúp hắn toại nguyện. Còn như lão già này m·ất m·ạng trong tay hắn, các người cứ theo lệnh mà làm, đuổi bắt cho kỳ được họ Phan kia đem về giao nộp.

Trương Lôi cầm kiếm thong thả bước lên, ông nói:

- Nể ngươi là võ tướng vì chủ mà sẵn sàng quên thân nên ta đánh với ngươi sòng phẳng. Trương Lôi này hít thở khí trời gần năm chục năm, cái mạng già do Vạn Thắng vương nhặt lại cho nên ta chưa từng ân hận khi theo ngài ấy.

- Bọn Thiên Đức chúng mày lũ nguỵ quân tử, lũ gian trá, lươn lẹo.

Trương Lôi xắn tay áo, thản nhiên đáp lời:

- Thời buổi loạn lạc mấy người lo nghĩ cho bách tính? Hừ! Ta nói cho ngươi nghe, nếu ngươi m·ất m·ạng, ta sẽ để cho binh sĩ của ngươi toàn mạng để họ tận mắt nhìn thấy ai mới là chân mệnh đế vương.

- Trương cẩu đừng phí lời, hôm nay tao sẽ băm mày thành trăm mảnh, moi ruột gan mày ra cho quạ tha chó gặm.

Lời qua tiếng lại, một già một trẻ gườm nhau sẵn sàng tử chiến.