Chương 431: Lựa chọn của Tưởng Kính
Tưởng Kính ngồi trong góc, mặt quay ra đường, nhìn dãy tường kiên cố của dịch quán. Tuỳ tùng của Kính đứng hầu kế bên trong khi lính Thiên Đức một người cầm giáo đứng phía ngoài cửa quán, người còn lại đã ra đằng sau cảnh giới, đó là chức trách của họ.
Thằng bé gày gò, đen nhẻm mà Tưởng Kính giáp mặt khi nãy đang ngồi xổm rửa số hoa quả mới mua từ chợ về. Đứa con gái út của bà chủ quán tất bật bê nước cho khách khứa. Những người ngồi trong hàng quán nói chuyện rôm rả. Phần đa những người này ngồi dồn về phía cửa quán, gần với đường đi, quây quanh mấy cái điếu cày. Thi thoảng nhận ra ai đó quen biết ngang qua, người nọ kẻ kia í ới gọi tên. Tưởng Kính nhận thấy dân chúng xưa này có vẻ không kiềng nể gì quan nhân, việc ai nấy làm. Họ biết Tưởng Kính là sứ thần phương Bắc nên không ngồi gần, cũng không bắt chuyện. Kính cảm thấy thoải mái bởi không bị dân đen làm phiền.
Tất nhiên Kính chẳng thể biết được, bất cứ người nào kính gặp và hỏi chuyện dăm ba câu, ngay sau đó đều bị những người lạ áp sát dẫn đi đâu đó hỏi thăm ngọn ngành. Đã có vài người bị như vậy, chẳng ai muốn rước phiền vào người. Tự do trong khuôn khổ pháp luật có thể hiểu đơn giản là đừng tiếp xúc với quan nhân hoặc bất cứ ai đang ở trong dịch quán.
- Thằng kia là con mụ chủ quán hay chỉ là thằng ở?
Tưởng Kính hỏi tuỳ tùng là một tay thông thạo tiếng Vạn Xuân. Kẻ này đứng lên, lấy một đĩa hoa quả trên mặt bàn rồi tiện miệng hỏi bà chủ quán dăm ba câu. Lúc sau hắn trở lại, Tưởng Kính cho ngồi cạnh bên giúp hắn đỡ phải khom lưng bất tiện.
Từ miệng thuộc hạ, Tưởng Kính biết thêm đôi điều. Bà chủ quán nước họ Đoàn, người xung quanh gọi là bà Ấu. Con gái út đang học chữ Vạn Xuân, tên Nhài. Thằng bé đang ngồi rửa hoa quả tên Vinh, người vùng khác, nhưng cuộc đời thằng bé không được vinh cho lắm dù mới mười hai tuổi.
- Quê nó ở Nam Sách, vùng ấy cách nơi này chừng bảy chục dặm đương. Cha nó t·ử t·rận khi chống lại quân Thiên Đức. Mẹ nó bệnh c·hết, nó là cô nhi. Do cha từng chống lại Thiên Đức nên nó không được đi học nhưng bà chủ quán nói nó rất ham học.
Tưởng Kính gật gù, ánh mắt hướng về phía Lương Thế Vinh.
- Không đi học sao nó có thể đối đáp với ta như vậy? Cha nó bị quân Thiên Đức lấy mạng, nó thù quân Thiên Đức chứ?
- Tiểu nhân không rõ.
- Ngươi gọi nó lại ta hỏi chuyện xem sao.
Lương Thế Vinh tạm dừng công việc, lấy khăn lau tay rồi đến trước mặt Tưởng Kính chờ đợi. Tưởng Kính nhướng mày hỏi, gã thông ngôn dịch lời, Lương Thế Vinh chăm chú lắng nghe rồi đáp:
- Cháu không có quyền đưa ra nhận định về cha cháu. Cha cháu có lựa chọn riêng, cháu cũng thế.
- Cha ngươi m·ất m·ạng vì quân Thiên Đức, ngươi phận làm con lại không trả thù cho cha, ta e không đúng lắm nhỉ?
Lương Thế Vinh liền chìa hai bàn tay ra:
- Tay không tấc sắt, ăn phải lo từng bữa, chữ nghĩa không đủ tiến thân. Các ngài là quan nhân có quyền thế muốn làm gì cũng dễ như lật bàn tay. Còn như cháu đây phận dân đen thấp hèn có muốn cũng chỉ dám nghĩ mà thôi. Cuộc đời này còn nhiều thứ phải lo toan ngoài thù nhà, muốn trả thù thì bản thân phải trở nên mạnh mẽ.
Nghe thằng bé đối đáp trôi chảy, ánh mắt không nhìn ngang liếc dọc, Tưởng Kính lấy làm lạ nhưng nét mặt không đổi.
- Ngươi mồ côi, tuổi còn nhỏ quả thật lực bất tòng tâm. Phận làm trai cần có chí, nhất định phải trả thù cho cha ngươi.
Lương Thế Vinh đứng lặng im không đáp, mười ngón tay đan vào nhau để dưới bụng.
- Ta nghe nói ngươi ham học lấy làm ngờ song ban nãy ngươi đối đáp khiến ta mất mặt trước tả hữu. Ta không để bụng vì ta thích giao du với người sáng dạ. Ngươi ham học nhưng mồ côi, cha ngươi t·ử t·rận, Thiên Đức không cho ngươi học vì muốn thi hành chính sách ngu dân hòng dễ cai trị, rất thâm độc. Ta thấy đời này, kiếp này, thù nhà của ngươi khó mà trả cho được.
Lương Thế Vinh quay nhìn ra ngoài đường trong chốc lát, tỏ vẻ suy ngẫm mông lung. Sau cùng, Lương Thế Vinh khẽ cúi đầu:
- Quan nhân còn hỏi gì nữa không ạ? Con đang dở việc ạ.
- Ngươi ham học ư?
Lương Thế Vinh lần nữa chìa hai lòng bàn tay, giọng có phần buồn rầu:
- Đôi tay này của con trói gà không chặt, con nghĩ… học là cách tốt nhất để thoát khỏi cảnh khốn cùng.
- Sự học của ngươi đã bị người ta chặn ngang, ngươi còn cố ư?
- Học thầy không tày học bạn! Con chỉ biết vậy, học được cái gì hay cái đó chứ nào dám đòi hỏi điều gì.
Thế Vinh cúi chào rồi trở lại với công việc dang dở. Tưởng Kính vẫn ngồi dõi theo một hồi trước khi quay vể nơi ở. Căn phòng Tưởng Kính ở trên gác có cửa sổ hướng ra đường cái nên dễ dàng quan sát nhất cử nhất động của những người ra vào hàng quán. Là sứ thần, chẳng biết phải chờ đợi bao lâu nữa mới được diện kiến Vạn Thắng vương, càng không thể trở về tay không. Suy đi tính lại, Tưởng Kính gọi mấy tay thân tín vào bàn bạc.
- Cần phải hiểu thêm đời sống của đám dân vùng này. Chúng ta đều nhẵn mặt cả, đi một bước bị theo một bước, dân xung quanh cũng không thân thiện gì cả. Các người thấy thằng bé ở đợ chỗ hàng quán thế nào?
Một thuộc hạ hỏi lại:
- Tưởng đại nhân muốn dùng thằng đó dò la tin tức cho chúng ta ư?
- Nó là trẻ con chẳng mấy ai để ý, thêm nữa ta thấy thằng này rất sáng dạ, cái tướng của nó ngày sau hiển đạt. Bấy lâu nay người ta cài lại đều bị lộ, tin tức liên quan đến Thiên Đức rất mập mờ. Các ngươi biết lũ người Vạn Xuân này chẳng ưa chúng ta, chúng là đám bất trị.
- Tiểu nhân chỉ e thằng bé đó…
Tưởng Kính ngắt lời:
- Nó mồ côi cũng vì bọn Thiên Đức này, ta cần tập trung vào điểm ấy, gieo vào lòng nó chí phục thù. Trẻ con dễ bảo.
- Tiểu nhân sẽ thử đề cập xem sao, còn như bị phát giác thì tính làm sao ạ?
- Ta là sứ thần của Đại Vũ đế, Vạn Thắng vương dám làm gì ta đây? Mấy ai tin lời con trẻ.
Lời của Tưởng Kính tuy mâu thuẫn nhưng chí lí, dùng trẻ con làm gian tế thực là tốt. Lần này đến làng Vạn Xuân, so với lần trước, Kính thấy ngôi làng và đặc biệt là cách bố trí đồn gác dày đặc, nghiêm cẩn và quy củ hơn vài phần. Ngay từ khi đến Ninh Hải, Kính và đoàn sứ thần đã bị o bế tứ bề, chẳng thể tiếp xúc với ai, nhất là giới thương nhân người phương Bắc.
- Thằng bé đó muốn có nhiều bạc!
Nghe thuộc hạ bẩm báo, Tưởng Kính chau mày rồi cười phá lên:
- Trần đời này, phàm những kẻ tham lam đều dễ dùng cả, sợ nhất những đứa không cần. Nó cần bao nhiêu?
- Nó nói tuỳ chúng ta muốn tin tức như thế nào, đưa bao nhiêu tuỳ lòng hảo tâm.
Tưởng Kính nhếch miệng cười nhạt:
- Khá đấy, nó có thể là một đứa được việc.
- Đại nhân, ngài cần suy xét kỹ bọn này bởi chúng rất tráo trở.
Tưởng Kính bước đến bên cửa sổ, hé cánh cửa đủ để nhìn sang bên kia đường.
- Nhìn xem, nó ngồi đọc sách dưới gốc cây bên cạnh quán. Ngươi nên cho nó vài cuốn sách của ta, đừng để nó đọc mấy thứ vớ vẩn của bọn Thiên Đức. Ta cần thêm những người giống như nó phục vụ cho ta. Bạc là thứ chúng ta không thiếu, đưa trước nó dăm lượng, dặn nó giấu cho kỹ chứ lộ ra thì nó toi mạng. Ta phủ nhận tất.
Thuộc hạ vâng dạ định lui, Tưởng Kính hỏi thêm:
- Tay Hoàng tướng quân đó tuy trẻ nhưng hiểu biết khá. Hắn nói tiếng nước ta rất thạo, các ngươi phải cẩn thận. Ta muốn biết Vạn Thắng vương chứa chấp thằng họ Triệu ở đâu. Tìm cách mua cả họ Hoàng đó.
- Hắn có vẻ là một tay thâm sâu khó lường ạ.
Tưởng Kính ngồi xuống ghế, thuộc hạ rót trà, nhâm nhi vài ngụm nhỏ, Tưởng Kính mới thong thả nói:
- Ta đâu muốn dùng những kẻ ngu độn.
Mua chuộc trẻ con vẫn dễ hơn người trưởng thành. Lương Thế Vinh kín đáo nhận mấy nén bạc, nửa đêm đem chôn ở ngoài rãnh nước đằng sau quán. Nhiệm vụ đầu tiên mà Lương Thế Vinh nhận là dò la quân tình ở mạn Bắc và Vạn Thắng vương đang ở đâu. Bên cạnh đó, nghe ngóng tin tức về một người tên là Triệu Trung.
Hôm sau, Tưởng Kính đứng bên cửa sổ thấy bà chủ quán quát mắng Lương Thế Vinh thậm tệ do cậu bé làm vỡ đồ đạc của quán. Hôm sau nữa, thuộc hạ bẩm báo với Tưởng Kính rằng thằng bé giận dỗi vì bị mắng đã lẻn ra khỏi quán lúc tối muộn đi đâu chẳng ai biết.
Tưởng Kính cười nhạt, chắp tay sau lưng đi lại một hồi, đoạn quay ra nói với thuộc hạ:
- Để xem trò chơi này sẽ thế nào. Ngươi tìm cách lân la mua chuộc tay họ Hoàng, phải nắm thóp được nó mới dùng được.
Lương Thế Vinh dấn thân vào con đường phục vụ q·uân đ·ội Thiên Đức bằng cách làm nội gián cho sứ thần phương Bắc.