Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 428: Nhất Vạn thôn trang




Chương 428: Nhất Vạn thôn trang

Sau vài năm Vạn Thắng vương chú trọng nâng cao đời sống cho bách tính huyện Thừa Thiên nói riêng và phủ Thiên Đức nói chung bằng cách xây dựng đường sá, thuỷ lợi nội đồng, giao thông thuỷ… dân các nơi khác có cơ hội đến huyện Thừa Thiên đều suýt xoa luôn miệng. Đường liên huyện, liên xã rộng rãi giúp đi lại mau chóng hơn. Việc trao đổi nông sản, nông cụ… nội vùng và sang các vùng khác rất thuận lợi. Người dân nhận thức tầm quan trọng của giao thông thuỷ bộ, bởi vậy ngoài các con đường chính quyền Thiên Đức xây đắp, dân mỗi làng, mỗi xã tự làm thêm những con đường nhỏ, trồng thêm cây cối. Tuy chưa phải tấc đất tấc vàng nhưng trong huyện Thừa Thiên không có gò hoang vô chủ. Cuộc sống no đủ, nạn t·rộm c·ắp vặt vì thế chẳng còn hoặc có thể những kẻ xấu sợ phạm luật.

Tích Am, một cậu bé đến từ ngôi làng nhỏ thuộc huyện Nam Sách ngỡ ngàng trước cảnh vật hai bên đường cậu đi qua. Cậu hỏi luôn miệng, đến nỗi nữ thị vệ cũng chán chẳng buồn đáp lời.

- Cùng một nước cớ sao khác biệt đến vậy? Vạn Thắng vương phải công bằng chứ? Đất nước này của người, Nam Sách cũng của người sao Nam Sách chẳng được như thế này? Nếu em gặp Vạn Thắng vương em sẽ hỏi, như thế có bị tính là tội không?

Nhã Lâm định không đáp nhưng Tích Am hỏi hai, ba lần nên nàng đành mở miệng:

- Nam Sách mới thuộc về Thiên Đức một quãng thời gian ngắn. Cải cách cần có thời gian, đất nước cần thêm người tài tận hiến. Hiện nay đất nước còn nghèo, ai cũng muốn hùng cứ nên muôn dân cơ cực. Đại Vương đi nhiều nơi, hỏi nhiều người, đất Nam Sách nay mai cũng như đất Siêu Loại này mà thôi.

- Bây giờ chúng ta đi đâu ạ? Nếu cứ đi thẳng chả phải sẽ đến huyện Thiên Đức sao?

Nhã Lâm giả vờ ngạc nhiên:

- Ồ! Vậy là em từng đến đây ư?

Tích Am đưa tay quệt mũi ra vẻ tự đắc:

- Việc học rất quan trọng. Chăm chỉ học và đọc, chẳng cần đi cũng biết.

- Cũng phải nhỉ? - Nhã Lâm đồng tình.

Tích Am chỉ về ngọn núi trước mặt:

- Đó hẳn là Linh Sơn cửu đỉnh, qua dãy núi đó là đến đất Thiên Đức, nơi phát tích của Vạn Thắng vương và đội quân Thiên Đức bách chiên bách thắng. Thầy giáo trường em từng ao ước có ngày đưa tất cả học sinh trong trường đến thăm ngôi nhà nhỏ ven sông mà Vạn Thắng vương từng tá túc lúc ở trên trời xuống.

Nhã Lâm khẽ chau mày:

- Nơi đó có gì mà xem?

- Tại sao lại không? Anh Khiêu với anh Mão còn muốn đến xem nơi ấy. Hai anh ấy bảo, gần ngôi nhà tranh là quân doanh đầu tiên, các tướng lĩnh vang danh như Yết Kiêu, Phạm Cự Lượng, Phạm Bạch Hổ đều trưởng thành từ nơi ấy. Ngay như… Thần phi và thậm chí cả Hoàng hậu cũng chung tay gầy dựng. Thầy giáo em bảo Đại Vương, Hoàng hậu và Vương phi đều rất giỏi, tay không dựng cơ đồ khi tuổi mới đôi mươi.

- Thầy giáo em nói vậy ư?

Tích Am bĩu môi:

- Chị chắc cũng biết chữ mà không đọc sách à? Những thứ sách biên rõ về quân Thiên Đức đọc không tốn tiền. Mấy hôm trước em xin được trong quân doanh Thuận Thiên và đọc hết rồi. Mấy anh trong doanh kể nhiều chuyện hay lắm.

Nhã Lâm như ngộ ra, bấy lâu nay nàng chỉ tập trung vào công việc, mong được Vạn Thắng vương ghi nhận. Nàng có biết bộ máy tuyên truyền của Chính phủ Thiên Đức hoạt động rất mạnh, đến từng làng xã song chẳng ngờ tác dụng ghê gớm đến vậy.

Tích Am thao thao bất tuyệt:

- Quanh Vạn Thắng vương mỹ nhân nhiều không đếm xuể, các chị ấy đều còn trẻ, rất giỏi. Có mấy anh trong trại Thuận Thiên thầm thương trộm nhớ các chị ấy. Các chị biết không?



- À… chị có nghe đồn.

- Các chị vận y phục màu vàng như này không sợ b·ị b·ắt à? Chỉ có nữ binh Thần Vũ mới vận y phục vàng.

Nhã Lâm so vai:

- Thiên Đức quân không quy định nữ nhân không được vận y phục màu vàng. Dân thường cũng vận thoải mái.

- Màu vàng biểu trưng cho bậc đế vương.

- Vạn Thắng vương chẳng nghĩ vậy, người để muôn dân tự do, ăn vận tuỳ thích.

Tích Am làu bàu:

- Thế còn biết ai là quân, ai là dân.

- Chiếc áo không làm nên thầy tu.

- À… đi với chị ngót nửa ngày em còn chưa hỏi tên họ đầy đủ của các chị.

- Triệu Nhã Lâm.

Ba cô gái còn lại lần lượt giới thiệu tên họ, Lương Tích Am gõ nhẹ ngón tay lên thái dương, lúc sau cậu nói:

- Các anh ở trại Thuận Thiên có nói Thị vệ trưởng của Đại Vương hiện tại là Triệu Nhã Lâm, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn. Trước đó có chị Phạm Thu Vân với Phạm Thu Cúc gì đó, hai chị ấy cũng giỏi mà bây giờ làm chỉ huy gì đó rồi.

Nhã Lâm chột dạ, lảng tránh cái nhìn soi mói của cậu bé.

- Tên họ của chị giống, chị cũng đẹp nhưng…

Tích Am bỗng thở dài:

- Hai số phận khác nhau, người ta là cận vệ bên Đại Vương còn chị chỉ là hầu nữ của Lý thiếu gia. Mà em để ý, giọng nói của chị thi thoảng lơ lớ, chả hay quê chị ở đâu?

Nhã Lâm không trả lời câu hỏi của Tích Am, nàng thúc ngựa chạy vọt lên phía trước. Bức tường thành ngăn cách huyện Thừa Thiên và Thiên Đức đã gần trước mặt. Người dân qua lại nườm nượp, trên vai người nào người nấy đều có đôi quang gánh. Khung cảnh nhộn nhịp khiến Tích Am quên luôn chủ đề đang nói. Cậu ngạc nhiên hơn khi đặt chân đến địa phận huyện Thiên Đức.

Năm người trên lưng bốn con tuấn mã tách khỏi nơi đông người chếch hướng Tây đi chừng hơn một khắc đồng hồ thì dừng trước một trạm gác quân sự. Nhã Lâm lại vượt lên trước nói vài câu to nhỏ, thanh gác chắn lập tức được kéo lên cho nhóm người đi qua.

- Chị cầm thứ gì vậy?

- Thứ gì?



- Em thấy từ lúc xuống bến thuyền ở huyện Thuận Thiên mỗi lần gặp binh sĩ canh gác chị đều giơ vật gì đó trong lòng bàn tay ra. Ban đầu em nghĩ là tiền nhưng ban nãy không phải. Các anh quân nhân đều rất nghiêm chỉnh và chào chị lễ phép lắm.

- Tiền đấy!

- Chắc chắn không phải. Một hầu gái cho thương nhân nào có quyền lực ghê gớm như thế? Chị đừng nói dối trẻ con.

Nhã Lâm lờ đi nhưng Tích Am không tha, cậu cật vấn mấy lần. Nhã Lâm gò cương khi bóng tre làng Nhị Vạn đã trong tầm mắt. Nàng quay lại đưa cho Tích Am miếng kim loại nhỏ, một mặt có chữ “Thiên” dập nổi, mặt sau nổi ba gạch chéo. Tích Am nào biết đó là thứ gì.

- Lệnh bài hả chị?

Nhã Lâm lắc đầu cười nhạt, lấy miếng kim loại cất đi.

- Thứ này phải đổi bằng mồ hôi và máu.

- Nhưng không phải vàng chị nhỉ?

- Khờ khạo! Em vẫn chỉ là thằng trẻ ranh. Miếng kim loại đó đại diện cho cấp bậc Thượng sĩ trong quân.

Tích Am ra vẻ hiểu biết:

- Thượng sĩ nghĩa là binh sĩ cấp trên, bảo sao mấy anh lính dõng lại nghiêm chỉnh như vậy. Ơ, nói vậy chị là nữ quân nhân á?

Nhã Lâm nhìn y phục đang vận, Tích Am chớp đôi mắt chờ đợi câu trả lời nhưng Nhã Lâm chỉ nở nụ cười rồi thúc ngựa phi nước đại về phía ngôi làng có luỹ tre cao v·út đằng xa. Tích Am ngoái nhìn ba cô gái đi cùng, cậu hỏi như trả lời:

- Chả lẽ các chị là Thần Vũ quân?

Ba cô gái lặng thinh không đáp, Tích Am lẩm bẩm:

- Triệu Nhã Lâm… Triệu Nhã Lâm… đàn bà con gái Vạn Xuân tầm hai mươi tuổi nếu con bách tính sao không có chữ “Thị” lót nhỉ?

Chẳng ai giải thích cho Tích Am, dẫu có sáng dạ, Tích Am mới chỉ mười hai tuổi.

Ngựa dừng trước cổng làng Nhất Vạn, Nhã Lâm đứng chờ sẵn. Một thanh niên đến bên giúp Tích Am xuống ngựa. Tích Am ngơ ngác nhìn xung quanh rồi ngước lên, dồn sự chú tâm vào tấm bảng gỗ “Nhất Vạn thôn trang”.

- Nhất Vạn? Đây… đây có phải làng Nhất… Nhất Vạn trong sách không ạ? Ở… à… làng này có Tả Đô đốc Phạm Tu, có… có…

Nhã Lâm ngoắc tay ra hiệu, người thanh niên dắt Tích Am vào làng trong khi cậu bé đang lộ rõ vẻ hoang mang trên gương mặt.

- Cờ… cờ kìa! Đúng là cờ hiệu Tả Đô đốc, đây là làng Vạn, là làng Vạn phải không ạ?

Tích Am đứng ngây ra như phỗng, ánh mắt có phần thất thần. Cậu nhìn sang hai bên chẳng thấy bóng dáng Nhã Lâm đâu nữa, chỉ còn người thanh niên kế bên.

- Đây là làng Nhất Vạn của quân Thiên Gia Bảo Hựu trước kia phải không anh?

- Chú mày nói đúng. Thiên Gia Bảo Hựu quân chính từ đây mà ra.



- Vậy… vậy… vậy em đến đây làm gì?

Chàng thanh niên lắc đầu:

- Chú mày hỏi ta, ta làm sao biết.

Tích Am vụt chạy ra hướng cổng, được vài bước bị túm lại. Cậu giãy nhưng vô ích.

- Chú mày đi đâu? Đừng có chạy lung tung.

- Mấy chị áo vàng đâu cả rồi? Đâu rồi? Chị… chị gì ơi…

- Ây! Đừng có gào lên, ta có bắt mày đâu. Mau vào làng.

- Triệu tiểu thư đâu rồi ạ? Chị… chị ấy đâu ạ?

- Chú mày hoảng cái gì chứ? Cô Lâm vào trước bẩm báo. Chú mày theo ta.

Nói đoạn người thanh niên lôi Tích Am đi, Tích Am giằng tay ra chẳng được.

- Chị Lâm đó nói đưa em đi gặp Lý thiếu gia, sao lại đưa em vào làng này?

- Lý thiếu gia? - Người thanh niên tò mò. - Làng này làm gì có Lý thiếu gia nào.

- Cứu…

Người thanh niên bịt miệng Tích Am lại, gằn giọng:

- Mày làm sao thế? Đừng có ồn ào.

Tích Am luyến thoắng nói chẳng đầu chẳng cuối, người thanh niên chép miệng:

- Ta chẳng biết Lý thiếu gia chú mày nhắc đến là ai nhưng cô Lâm không phải b·ắt c·óc chú mày. Chú mày có giá trị gì mà bắt?

- Thế chị ấy là ai ạ?

- Là cô Lâm!

- Dạ… ý… ý em hỏi là nhân thân ấy ạ. Chị ấy là người hầu của Lý thiếu gia cơ mà, em…

Người thanh niên phẩy tay, vừa kéo Tích Am đi vừa nói:

- Cô ấy là Tiểu đội trưởng tiểu đội thị vệ của Vạn Thắng vương chứ nào phải hầu gái. Chú mày be bé cái mồm lại, oang oang ta sẽ bị trách phạt.

Tích Am quỵ đôi chân khẳng khiu, tai ù đi. Cậu sợ đến mức hồn vía lên mây hết lượt, bước không nổi. Sự lanh lợi, mồm miệng không ngớt đã biến mất, thay vào đó, Tích Am thực trở về đúng bản chất của một đứa bé lần đầu tiên đi xa, đến một nơi mới đọc trong sách vở, chưa từng nghĩ có ngày đặt chân đến.