Chương 429: Lương Thế Vinh
Chương ngồi bên cạnh cái bàn tre kê ngoài mái hiên tủm tỉm nhìn Lương Tích Am dường như đang cố thu mình lại cho nhỏ bé hơn để không bị chú ý trong khi Triệu Nhã Lâm đứng nghiêm trang báo cáo ngắn gọn đã hoàn thành nhiệm vụ. Chương đặt chén trà hãy còn ấm xuống mặt bàn, chăm chú nhìn Tích Am, anh cất giọng ôn tồn hỏi Nhã Lâm:
- Trời lạnh sao thần đồng của chúng ta lại đi chân đất thế kia? Ta nhớ giày dép bện rơm hoặc bện cói bây giờ rất rẻ.
Nhã Lâm bấy giờ mới giật mình quay ra nhìn, nàng tỏ ra lúng túng.
- Nhưng nhìn bàn chân không lấm lem bùn đất nhiều như kia hẳn là mới bỏ giày dép phải không?
Tích Am cúi gằm mặt, hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau vặn vẹo. Chương liếc nhìn người tráng niên, chàng ta liền đáp:
- Dạ thưa, dép rơm của thằng bé cũ quá, nghe nói gặp Đại Vương nó cuống nên thảy ngay đi. Dạ… do gấp quá nên em chưa kịp lấy đôi giày cói cho nó.
Chương khẽ gật đầu, anh ra hiệu cho chàng trai lui.
- Bộ dáng tự tin lần trước gặp ta đâu rồi? Sao hôm nay khúm núm đến thế? Trông chú mày hình như không tăng được cân thịt nào nhỉ?
Tích Am chỉ dạ rồi gật đầu chứ không dám ngẩng mặt lên nhìn thẳng. Chương cố nín cười, anh đứng dậy nói với Nhã Lâm:
- Em đưa thằng bé đi chọn đôi giày vừa chân rồi bảo nó vào ăn cơm cùng ta luôn thể. Từ bên Thuận Thiên sang đây cũng chẳng gần.
Nhã Lâm vâng dạ, huých Tích Am, cậu bé liền gật đầu lia lịa rồi đi lùi ra sau nhanh như chạy khiến Chương phải mím chặt môi cười không thành tiếng. Anh quay người trở vào nhà.
Hồn vía của Lương Tích Am đang ở trên chín tầng mây, ai hỏi gì cũng gật. Mãi đến khi Nhã Lâm tự tay xỏ cho cậu một đôi giày cói mới, cậu mới định thần được phần nào.
- Chị thực là thị vệ của Vạn Thắng vương, thực hả chị?
Nhã Lâm phủi tay đứng dậy, nàng bĩu môi chê bai:
- Vẻ hoạt bát của ngươi đi vắng rồi hả? Gặp Đại Vương sao ngậm hột thị như thế? Ai lấy trộm lưỡi của ngươi rồi ư? Ban nãy hót như khướu.
- Dạ… dạ thưa chị! - Tích Am ấp úng. - Là do em không biết trời cao đất dày. Ban nãy em có điều gì không hay không phải chị bỏ quá cho em, em đội ơn chị.
Nhã Lâm dùng ngón tay ấn mạnh vào trán Tích Am:
- Ngươi bẻm mép mà lá gan bé tí, tưởng thế nào. Bây giờ ta và Triệu Nhã Lâm ai đẹp hơn?
Lương Tích Am cười gượng, hai bàn tay đan vào nhau.
- Em vừa rửa mặt khi nãy nên mắt em sáng ra, người xinh đẹp như chị Nhã Lâm đúng chỉ có một. Dạ.
Nhã Lâm khoanh tay, lườm một cái rõ sắc.
- Dạ… dạ thưa chị. Còn… còn người… người… à người nấu cơm… người có dáng dấp đài các đi cùng hôm ấy là ai ạ?
- Trịnh Quý phi!
- C·hết em rồi, c·hết em rồi. Mẹ con em lại để Quý phi vào bếp, trời ơi.
Nhã Lâm phẩy tay:
- Thôi đừng giả vờ! Một kẻ sáng dạ như ngươi thừa biết Đại Vương sẽ không trách tội. Chị nói cho mà nghe, Đại Vương không phải người dễ qua mặt. Trước Đại Vương có gì phải nói thực, sai không sợ nhưng dối trá dễ oan mạng lắm.
- Đội ơn chị, đội ơn chị đã chỉ bảo.
- Đi thôi, đừng để Đại Vương chờ lâu.
Tích Am lon ton chạy theo Nhã Lâm:
- Chị ơi, Đại Vương gọi em đến dạy bảo điều gì? Mả tổ nhà em hẳn táng chỗ tốt nên em mới có diễm phúc này.
- Chả biết! Điều ấy chỉ ngươi biết. Đại Vương dùng người chỉ có trời mới hiểu. Bọn ta nào biết vì sao Đại Vương lại cần một thằng bé như ngươi chứ? Ngươi có sáng dạ cũng không phải độc nhất.
- Em có phúc, em có phúc.
- Ừ! Cứ xem như vậy đi.
Lương Tích Am lom khom theo sau Nhã Lâm băng qua khoảng sân gạch vào trong ngôi nhà khang trang nằm giữa làng Nhất Vạn. Chương ngồi trên trường kỷ bằng gỗ quý, nghe tiếng quân canh hô, anh đặt đống giấy tờ đang xem dở dang sang một bên. Tích Am đứng giữa nhà đan hai bàn tay vào với nhau cúi gập người chào. Triệu Nhã Lâm xin phép lui, Chương liền nói:
- Em nói với anh em thị vệ nghỉ ngơi rồi ngồi cùng ăn luôn.
Tích Am rón rén ngồi, điệu bộ lúng túng, Chương động viên:
- Nhìn ta trông thư sinh nho nhã, nửa thương nhân nửa như học trò chứ có phải cọp beo gì đâu mà chú mày mất vía như thế?
Lương Tích Am định đáp lời nhưng nghẹn nơi cổ họng, Nhã Lâm động viên thêm đôi lời, cu cậu mới thưa:
- Dạ bẩm Đại Vương tôn kính, do con đọc sách viết về ngài rất nhiều. Ngài là Vạn Thắng vương đánh đông dẹp bắc chưa từng chiến bại nên con nghĩ ngài oai phong lẫm liệt. Dạ thưa, do con nghĩ thế lâu rồi đâm ra…
- Chẳng có sách vở nào nói ta oai phong lẫm liệt. Ta cũng chỉ là thường nhân mà thôi.
- Dạ thưa Đại Vương tôn kính, đối với chúng con, dạ… đúng là sách chỉ tả ngài khoan hoà độ lượng nhưng cái uy của ngài thật khiến quỷ thần kh·iếp sợ.
Chương bật cười, anh ngả lưng tựa vào tràng kỷ.
- Ăn nói rất khá, thôi thì ta nhận những lời tốt đẹp ấy. Nếu ta không nhận e rằng miệng lưỡi của ngươi sẽ nói thêm lời hoa mỹ khiến ta phát ngượng.
- Bẩm ngài, con chỉ nói sự thật.
- Ta tin, ta tin được chưa. - Đoạn Chương hỏi. - Ta cho chú mày mượn bạc, chú mày đã làm nên cơm cháo gì chưa?
- Bẩm ngài, con mới dùng ba nén bạc mua sách về đọc. Sách đọc xong con trao đổi với người khác. Dạ… do mải đọc nên con chưa kiếm được tiền nhưng nhất định con sẽ kiếm được nhiều để trả cho ngài.
Thị nữ bê mâm vào, Tích Am nhìn mâm cơm mà mắt chớp liên hồi. Chương hỏi, cậu bé đáp:
- Đại Vương không có sơn hào hải vị ư? Những món này… dạ… dạ…
Nhã Lâm xới cơm xong xuôi chờ Chương đụng đũa. Chương không vội trả lời Tích Am, anh gắp miếng thịt gà để vào bát cơm của cậu bé, thủng thẳng nói:
- Dân chưa giàu, có được bữa cơm như này đã là tốt. Ta ăn để sống chứ đâu sống để ăn, bày vẽ làm gì.
- Nhưng ngài đứng đầu thiên hạ, ngài phải dùng những thứ độc nhất, ngon nhất để xứng đáng với ngôi cao chứ ạ?
- Chú mày đọc sách nhiều nhưng sách Hoa quốc vẫn chiếm tỉ lệ lớn phải không?
- Dạ… dạ… đúng ạ.
- Đấy là lỗi của ta nhưng vài năm nữa nhân tài nhiều, những đứa trẻ như chú mày trưởng thành, ít bị ảnh hưởng bởi những giáo điều của người phương Bắc, ta mong thế hệ con cháu của chú mày sẽ suy nghĩ thoáng hơn. Thiên hạ là của bách tính, chẳng phải của ta. Ta đứng đầu thiên hạ, trọng trách trên vai càng lớn. Nay đất nước còn cảnh binh đao, bách tính nhiều nơi đủ ăn đã là tốt. Ta hỏi chú mày lần gần nhất ăn thịt gà là khi nào?
- Dạ mới hồi Tết ạ.
- Ngoài Tết ra thì sao?
Tích Am ngưng đũa nhìn ra cửa suy ngẫm, lúc sau câu lắc đầu. Chương lại gắp thêm cái đùi cho Tích Am, anh nhẹ giọng:
- Miếng ngon hỏi chú mày ăn khi nào còn chẳng nhớ, lễ lạt mới có cái ăn mà gia cảnh nhà chú mày tính ra cũng không phải cùng đinh. Ta muốn những đứa trẻ như chú mày ăn ngon hàng ngày chứ không phải chờ. Điều tưởng chừng đơn giản ấy thực là nỗi lo cho ta. Ta sao có thể ăn cao lương mỹ vị gì đó khi đồng bào của mình còn đói khổ?
- Đồng bào ạ?
Tích Am ngừng nhai, dường như cậu bé mới nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên đứng sang bên quỳ xuống lạy hai lạy. Chương ngăn Nhã Lâm lại, nhíu mày chờ đợi.
- Sách có viết Đại Vương thương dân như con, ngài nhân đạo với cừu địch, dụng tướng từng thù với mình… thưa Đại Vương, con đọc trăm cuốn sách không bằng nghe ngài dạy đôi lời.
- Đứng lên đi, rửa tay ăn tiếp rồi nói.
Nhìn Tích Am ăn ngon lành, Chương cười vui:
- Chú mày nãy như ông già, giờ lại đúng là trẻ con. Đọc sách nhiều là tốt nhưng nhất thiết phải vận dụng, phải suy luận, phải thử nghiệm nhé. Đọc nhiều mà không vận dụng dễ dẫn đến việc nói được làm không được.
- Dạ!
- Ý định ngao du sơn thuỷ thì sao? Chú mày còn ôm mộng đó chứ?
- Dạ con còn ạ.
- Cần ăn nhiều, vận động nhiều và… ừ… học thêm dăm miếng võ cho khoẻ người.
- Thưa Đại Vương, ngài có thể nhận con làm đệ tử được không? Con nghe nói ngài rất giỏi võ nghệ, mình ngài địch được thiên binh vạn mã.
Chương sụt sịt vài cái mới trả lời:
- Khi nào ngươi đủ mười tám, đủ tài năng và đức độ, nhiều người công nhận ngươi thì ta sẽ suy nghĩ. Quyền lực càng cao trách nhiệm càng lớn. Ngươi ngộ được điều đó may ra ta mới dạy ngươi được.
- Thật ra con không thích võ nghệ lắm.
- Ồ! - Chương phì cười. - Ta xem đó là lời từ chối.
- Thưa Đại Vương, ngài bận trăm công nghìn việc, chẳng lẽ ngài cho các chị đây gọi con đến chỉ để ăn thịt gà chấm muối ớt và… và dạy con đôi điều?
- Cũng chẳng tính là dạy. Ta tò mò nên cho gọi chú mày đến.
Lương Tích Am đánh bay hơn nửa con gà trong khi Nhã Lâm ngồi bẽn lẽn bên cạnh, nàng ăn mãi chưa hết nửa bát cơm mà chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho Chương. Đối với nàng, ngồi ăn chung bàn với Chương là một đặc ân, nàng có cảm giác vô cùng gần gũi. Lau miệng xong, Tích Am nói:
- Quân Thiên Đức chúng ta đang đánh với quân Tam Đái. Con nghe các anh nói Đại Vương thân chinh đốc quân. Chiến trận vẫn còn nên ngài không thể ngơi tay. Ngài cho gọi con ắt con có ích gì đó cho ngài. Bậc đế vương xưa nay trăm công nghìn việc, thời gian còn quý hơn vàng. Con phải ăn mau để ngài không tốn thời gian với con.
- Ra là vậy! - Chương mỉm cười hài lòng. - Chú mày quả không tầm thường.
Nhã Lâm múc bát canh nhẹ nhàng đặt trước mặt nhưng Chương chưa vội uống. Anh hỏi Tích Am:
- Vậy chú mày đoán xem ta gọi chú mày đến làm gì?
Tích Am gãi đầu cười trừ. Chương uống bát canh để Nhã Lâm dọn mâm cơm.
- Ta rất chú trọng đến thế hệ tương lai đất Vạn Xuân. Lúc này đây ta có tướng tài cùng nhân sĩ trong thiên hạ theo về dưới cờ nhưng thời gian trôi đi, ta sẽ già, chú mày sẽ lớn. Ta thấy chú mày dung mạo hơn người, đôi mắt sáng với vầng trán cao, sống mũi thẳng. Đặc biệt ham đọc sách, bên cạnh đó khả năng ứng biến mau lẹ, tính toán cũng tốt. Vạn Xuân cần nhiều người như vậy.
- Đội ơn Đại Vương ban khen, con xin ghi lòng tạc dạ, con hứa với ngài, con sẽ chăm chỉ học hành thành đạt.
Chương xua tay:
- Học hành thành đạt cũng tốt nhưng học đi với hành. Chú mày đọc sách nhiều, tương lai còn đọc nhiều hơn vì tri thức vô tận. Như ta vừa nói, ta thực muốn người tài phải biết đem cái tài vận dụng vào cuộc sống giúp dân.
- Con xin ghi nhớ ạ.
- Ngươi học toán rất khá phải không?
- Con có thể tính nhẩm rất nhanh ạ.
- Tốt lắm.
- Ngươi có thể cân được cả con voi không?
- Dạ có!
- À! Điều này ở trường đã dạy.
Chương đưa tay vỗ trán.
- Ta ít gặp người họ Lương nhưng… có từng quen biết một danh nhân họ Lương tên là Thế Vinh.
- Dạ, mẹ con nói, gốc gác con họ Lý ở châu Vũ Ninh. Bốn đời trước chẳng biết nguyên cớ gì phải bỏ xứ mà đến Nam Sách đổi sang họ Lương.
- Ầy! Lại họ Lý à? - Chương chép miệng. - Ta muốn đặt cho chú mày một biệt danh để ngày sau còn dùng việc khác. Chú mày thấy cái tên Lương Thế Vinh được không?
Lương Tích Am vội quỳ xuống dập đầu liền ba cái:
- Vạn Thắng vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Con được ngài ban cho tên mới, ấy là phúc phần tổ tiên để lại. Tổ tiên của con mà biết con được Đại Vương ban cho tên mới ắt hẳn ngậm cười nơi chín suối.
- Được, biệt danh… à… - Chương quay ra nói với Nhã Lâm. - Từ bây giờ thằng bé tên họ đầy đủ là Lương Thế Vinh.
- Thưa rõ!
Nhã Lâm đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng.
Chương bước ra bậc cửa, chắp tay sau lưng nhìn khoảng sân trước cửa nhà rất lâu. Nhã Lâm và Thế Vinh đứng hầu đằng sau. Chương quay trở lại bàn, Nhã Lâm rót chén nước trà vừa hãm trong khi Thế Vinh đan tay vào nhau cúi đầu chờ đợi.
- Ta có một việc hệ trọng cần chú mày làm, chú mày có thể không nhận nhưng tuyệt đối không được nói với ai nửa lời, kể cả mẫu thân.
- Bẩm Đại Vương, con hay tò mò, hay nói nhiều, có lúc ba hoa nhưng con biết điều gì nên nói, điều gì không. Đại Vương tin con, giao cho con việc gì con nhất định sẽ cố sức làm cho được.
- Kể cả từ bỏ mong muốn du sơn ngoạn thuỷ?
- Quốc gia đại sự quan trọng hơn, ngài chính là quốc gia.
Chương nhấp chén trà, nói một câu khó hiểu:
- Có khi Vạn Xuân ngày sau có tay Bộ trưởng ngoại giao kiệt xuất cũng nên.
Đoạn anh hỏi Nhã Lâm:
- Cậu Hổ vể chưa?
- Dạ bẩm, anh Hổ đang ở làng Tam Vạn chờ Đại Vương triệu kiến.
- Gọi cậu ấy đến, ta có việc cần bàn.
Nhã Lâm bước ra cửa bảo quân cận vệ gọi Hoàng Như Hổ đến. Lương Thế Vinh ngồi mãi một lúc mới dám hỏi:
- Bẩm Đại Vương, Hổ đại nhân ngài nhắc có phải Thần Sấm Phạm Bạch Hổ không ạ?
- Hử? - Chương rời mắt khổ đống giấy tờ chi chít chữ nghĩa. - À… Hổ này họ Hoàng, tên võ nhưng là văn nhân.
- Dạ… Hoàng Như Hổ đại nhân ạ?
- Chú mày biết à?
- Con có nghe các anh trong quân doanh Thuận Thiên kháo nhau. Hoàng đại nhân xuất thân bình thường nhưng rất có tài.
Chương gật gù nói với Nhã Lâm:
- Em nhắn với chị Duệ nhớ khen thưởng bên thông tin nhé, họ làm tốt công việc, đáng được trọng thưởng. À… Phòng Giáo dục huyện Nam Sách cũng nên được thưởng.
- Dạ thưa, lý do nên để là gì ạ?
- Họ mẫn cán. Em nghe rồi đấy, một thằng bé chăm đọc còn biết cả cậu Hổ, công đó nên ghi cho bên đó chứ?
Những người nhận tiền thưởng tương đương 5 ngày công cùng giấy khen chẳng hiểu vì sao Vạn Thắng vương đột xuất khen thưởng. Người nọ đồn người kia, đồ rằng Vạn Thắng vương giả trang thăm thú dân tình nên biết được việc họ làm đã ban khen.