Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 413: Lương Tích Am




Chương 413: Lương Tích Am

Chương miễn cưỡng nở nụ cười với ông thầy tướng số. Anh đã nhớ ra cái tên Nguyễn Bình Khiêm này bởi Phạm Sư Mạnh đã nhắc đến ít nhất một lần. Vừa rồi, Chương đã bảo Vi Thọ Kỳ cắt cử người theo sát ông thầy này xem nhà cửa nơi nào, tính khí ra sao và tài năng đến đâu hay chỉ là một ông nói dựa.

Lam Khuê đặt nén bạc lớn xuống đĩa, nàng nói:

-Đây là chồng của ta, ta muốn xem đường con cái ngày sau ra sao. Có được chăng?

Chương cứ nhoẻn miệng cười, giữ vẻ mặt ngây ngốc.

-Được chứ! - Ông thầy gật đầu, ngước nhìn Chương. - Mời…

-Lý thiếu gia! - Lam Khuê nói thay Chương.

-Mời Lý thiếu gia viết một chữ bất kỳ là được.

Chương biết vài Hán tự như nhất, nhị, tam và thập vì rất dễ. Anh cúi xuống cầm bút, quệt ngang một vệt trên tờ giấy rồi đặt bút bên cạnh nghiên mực. Ông thầy xem tướng nghiêng đầu nhìn, phút chốc sắc mặt đang từ hồng hào bỗng nhiên tái nhợt. Ông ta ngẩng nhìn Chương, dụi mắt vài cái như thể trông cho rõ. Tiếp đó, ông thầy nhảy phắt xuống đất, chắp tay lạy Chương 2 cái trong khi anh còn ngạc nhiên trước những cử chỉ của ông ta. Lạy xong chẳng nói chẳng rằng, ông thầy tướng số ba chân bốn chẳng chạy biến vào đám đông chẳng kịp xỏ guốc. Tiểu đồng chưa hiểu cớ sự ra làm sao cũng hớt hải chạy theo bóng thầy.

-Ông ta làm sao vậy nhỉ?

Chương đứng trông theo bóng dáng ông thầy ấy lẫn trong đám đông.

-Em không biết! Chả lẽ ông ta gặp ma? Thầy bói nhìn thấy ma đấy.

Chương chẳng để tâm. Anh cúi người cầm tờ giấy mình vừa viết hãy còn chưa ráo mực, xoay ngang xoay ngửa tuyệt không thấy gì lạ.

-Đây chẳng phải là chữ Nhất à? - Chương thắc mắc. - Anh không thấy có gì lạ cả.

Lam Khuê nhận tờ giấy, lật mặt sau cũng chẳng thấy gì bèn lẩm bẩm:

-Lão này lừa ta, cầm gần hai chục nén bạc là chạy biến.

-Vậy đến nhà ông ta xem sao.

Chương rời khỏi chợ. Lam Khuê đi bên cạnh Chương, thẳng hoặc chau mày nhìn tờ giấy chỉ có mỗi một nét bút Chương biết bừa. Trong khi đó Nhã Lâm vẫn giữ nét mặt tươi tỉnh, tâm hồn treo ngược cành cây. Vi Thọ Kỳ quẩy quang gánh theo sau, lỉnh kỉnh mấy thứ lặt vặt mua trong chợ.

Trong lúc chờ tin tức quân Thân Vệ đưa đến, Chương thong thả bước trên con đường đất nhỏ dẫn về hướng Tây chừng hơn ba dặm. Vi Thọ Kỳ nói, Chương đã đặt chân đến địa phận huyện Nam Sách.

Trời đông gió lạnh thổi từng cơn, trông xa xa như có bóng dáng một người lom khom ven đường. Bước đến gần, Chương nhận ra đó là một cậu bé ánh chừng mới lên mười. Trời lạnh mà cậu bé chổng mông mò cua bắt ốc ven bờ ao, bùn ngập quá đầu gối. Chương dừng chân, vẫy tay gọi lớn:

-Em gì ơi! Em ơi!

Cậu bé nghe có tiếng gọi bèn ngẩng đầu ngó quanh.

-Lên bờ anh hỏi nhờ một tí.

-Các anh chị hỏi gì cứ hỏi đi, em đương bận lắm.

-Ờ… đây có phải đến đất Nam Sách rồi không em?

Cậu bé chỉ về phía luỹ tre thấp thoáng trong tầm mắt và nói:

-Ấy là làng Lũng Đông, một quãng nữa là tới.

-Trời lạnh thế này sao em ăn mặc phong phanh, lại dầm mình dưới bùn như thế?

-Đói thì đầu gối phải bò, có gì lạ đâu.

Cậu bé đáp xong liền quanh lại với công việc trước đó, chẳng để tâm đến bọn Chương. Lam Khuê thì thào:

-Nước da đen, gầy nhẳng, tướng mạo cũng không lấy làm ưa nhìn. Ta có thể giúp gì cho nó hả anh?

Chương thở dài:

-Trong huyện mà còn dân nghèo như này là lỗi của chính quyền. Chính quyền không sâu sát là lỗi của anh. Em nhìn môi nó xem, lạnh đến nỗi run rẩy.



Chương đến sát bờ ao cất tiếng hỏi:

-Em có biết nhà ông thầy tướng số có tên huý là Nguyễn Bình Khiêm không?

-Anh cứ theo lối này chừng năm dặm nữa hỏi làng Trung An, người ta sẽ chỉ cho.

Cậu bé đáp lời mà không ngơi tay lần mò trong bùn. Chương ngẫm nghĩ giây lát bèn đưa ra đề nghị:

-Này! Bọn anh từ xa đến nên không biết đường đi lối lại. Nếu em chỉ đường, anh trả công một nén bạc được không?

Cậu bé đứng thẳng người, đưa tay quệt lên trán, mặt nhăn nhó như con khỉ ăn phải ớt. Cậu ta bán tín bán nghi:

-Chỉ đường mà một nén bạc á? Em vừa chỉ rồi còn gì?

-À thì bọn anh người thiên hạ, giá như có người bản địa dẫn lối cho thì tốt biết bao.

-Trông bộ dáng của anh chị xem ra là lái buôn à? Cái ông đấy xem tướng số khá đúng đấy. Người đến nhờ ông ta xem hậu vận đều là những ông lắm tiền.

Chương cười tít mắt, vỗ ngực:

-Anh cũng lắm tiền.

-Anh cho một nén bạc thật ạ?

Chương giơ tay ra, Lam Khuê bèn đặt một nén bạc nhỏ vào lòng bàn tay anh. Chương chìa ra:

-Đây, anh đưa trước luôn.

Nhìn sáu người có vẻ không phải phường bất lương, cậu bé lội bì bõm lên đường, tròn mắt nhìn nén bạc như thể cả đời chưa từng trông thấy vậy.

-Chỉ cần đưa anh chị đến làng Trung An là xong ư?

Chương gật đầu. Cậu bé đưa nén bạc nhỏ lên miệng cắn nhẹ, miệng dính đầy bùn nhưng cậu chàng cười híp mắt:

-Được ạ! Anh chị thật tốt bụng. Vậy anh chị chờ em rửa tay chân đã nhé.

Nhìn cậu bé đen nhẻm, tấm áo mỏng vá chằng vá đụp chổng mông rửa tay chân bên cầu ao mà Chương nhói lòng. Lúc sau cậu bé chạy đến, Chương hỏi luôn:

-Trời lạnh thế này áo sống đâu cả?

Cậu bé gãi đầu, đáp:

-Nhà có mỗi hai mẹ con mà chỉ có một tấm áo khoác cũ. Bình thường em cũng khoác áo bện rơm nhưng mò cua bắt ốc không tiện lắm.

-Ồ! Thế cha em đâu?

-C·hết trận mấy năm trước rồi anh ạ. - Cậu bé đáp ráo hoảnh.

Chương cởi áo khoác đưa cho cậu bé, anh nói:

-Anh cho em cái áo này, mặc cho ấm vào.

-Ấy! Thứ áo này đắt tiền, vô công bất thọ lộc.

-Ồ! Tiền bạc là thứ anh không thiếu, một cái áo đáng gì.

Cậu bé định từ chối nhưng Lam Khuê đã nhanh tay cởi áo khoác, choàng lên vai cậu. Nàng bảo:

-Áo của chị ít tiền, cũng định bỏ đi, em khoác tạm.

-Cái áo mới tinh thế này. Mà thôi, anh chị cho thì em nhận. Nhưng em không thích lấy không của người khác thứ gì. Anh chị cần giúp thêm việc gì cứ nói với em là được.

Chương choàng áo cho Lam Khuê và hỏi cậu bé:



-Em tên họ là gì nhỉ?

-Tích Am ạ.

-Ồ! Họ Tích luôn hả?

-Em họ Lương.

-Lương Tích Am! Một cái tên hay đấy! - Chương vỗ vai cậu bé. - Em mấy tuổi rồi?

-Em mười một. Nào, ta đi thôi.

Đôi chân nhỏ hãy còn dính bùn đất bước đi thoăn thoắt, Chương đi bên cạnh hỏi chuyện:

-Tuổi này có được đi học chưa? Nghe nói huyện Nam Sách có nhiều trường mới mở mấy năm nay dạy chữ cho trẻ con mà.

Lương Tích Am tặc lưỡi:

-Em có đi học nhưng bữa đực bữa cái.

-Nhà nghèo quá ư? Học đâu có mất tiền?

-Ai chả biết học không tốn tiền, nhưng cô giáo dạy chậm lắm.

Chương nhăn mặt tỏ vẻ không hiểu, cậu bé giải thích:

-Em học lớp 3. Em có xin cô giáo cho lên học lớp 5 vì sách lớp 4 em đọc thuộc hết cả. Phép tính em cũng thông thạo mà học với mấy đứa chậm rất khó chịu.

Chương ngạc nhiên:

-Nói vậy là em rất giỏi à?

-Giỏi á? -Cậu bé lắc đầu. - Em không biết.

Chương cười khổ:

-Sao lại không biết?

-Em không để tâm đến giỏi hay dốt, em chỉ thích đọc sách với làm toán nhưng ở trường có sách nào em đều đọc xong cả rồi. Toán lớp 5 ấy, nhân chia thập phân gì đó em không hiểu nên em muốn học.

-À! Khá đấy! Học giỏi là có tương lai, nghe bảo Thiên Đức trọng người tài nhỉ?

Cậu bé nhìn Chương một lượt:

-Anh từ đâu đến thế? Mà em chưa hỏi tên anh.

-Anh tên Lý Thiên An, ở bên Thuỷ Đường.

-Đành rằng Thiên Đức chọn người tài nhưng đất rộng người đông, bao người hơn tài mình nên em không biết. Em chỉ học vì tò mò mà thôi.

-Thế lớn lên thích làm gì? Làm nông hả?

Cậu bé lắc đầu:

-Em sẽ xin làm gia nhân trên thương thuyền hoặc xin vào lính thuỷ Thiên Đức.

-Bơi giỏi lắm hả?

-Em không! Nhưng theo thuyền sẽ được đi nhiều nơi, biết nhiều thứ lạ.

-Biết nhiều để làm gì thế?

-Thì để biết nhiều thôi.



Chương phì cười. Anh lại hỏi:

-Mò cua bắt ốc đem bán lấy tiền giúp mẹ hả em?

Cậu bé lắc đầu:

-Nhà em không nghèo lắm, đủ ăn mà.

-Thế sao trời lạnh lại ra đây mò cua?

-Ở chợ có bán một số cuốn sách Hán tự, em muốn mua một cuốn về đọc. Em có thể đổi thóc nhưng… không cần đổi thóc mà có sách vẫn tốt hơn.

-Em biết Hán tự á? Anh không biết chữ ấy.

Cậu bé dừng chân khiến Chương vượt lên trước, anh dừng lại tính hỏi, cậu bé đã hỏi trước:

-Anh lắm tiền vậy mà không biết chữ?

Chương gãi đầu:

-Tại bố mẹ anh nhiều tiền, anh không cần học.

Cậu bé thở dài, khẽ lắc đầu, có vẻ coi thường Chương lắm. Cậu ta đi trước. Lam Khuê cố nín cười, nàng nói:

-Vạn Thắng vương bị một đứa trẻ coi thường!

-Ầy! Thằng bé này rất thú vị. Nó có những suy nghĩ rất lạ.

-Nó hơi gàn gàn! - Lam Khuê nhận xét.

-Kỳ nhân dị tướng! Xưa nay những kẻ có tài đều không giống người thường.

-Chồng em tuấn tú thế này cơ mà?

-Đừng có nịnh! Để anh lên bắt chuyện với nó thêm.

-Hay vào nhà nó xem thế nào?

-Ừ, ý hay! Đây cũng là dịp xem dân vùng này sống ra sao.

Chương đề nghị tạt vào nhà cậu bé chơi một lúc. Cậu bé đồng ý vì nhà cậu trong làng Lũng Đông. Chương vừa qua cổng làng được dăm bước chân đã bị dân binh để ý. Họ hỏi giấy tờ, Chương và tuỳ tùng trưng đầy đủ. Anh trình bày ý định đến làng Trung An xem tướng số, tiện rẽ vào thăm nhà cậu bé nghèo. Người dân binh trả giấy tờ cho Chương, miệng lẩm bẩm:

-Nhà cô Dậu nảy nòi ra cái thằng hâm hấp dở hơi này. Bọn trẻ trong làng không chơi với nó đâu.

Chương cất giấy tờ vào túi áo và hỏi:

-Chả giấu gì anh, tôi thấy nó lạ lạ nên muốn vào nhà xem thế nào ấy mà. Nếu nó nhanh nhẹn, tôi tính thuê làm tiểu đồng bê tráp.

-Anh có ở lại làng qua đêm nhớ giao nộp giấy tờ cho chúng tôi.

-À không, tôi tạt vào chơi một lúc rồi đi ngay. Cảm tạ anh đã nhắc.

Lương Tích Am có vẻ không bằng lòng khi người dân binh nói vậy. Chờ người đó đi xa, Tích Am bĩu môi:

-Cháu không thèm chơi với bọn nó ấy chứ.

-Vậy ra em không có bạn à?

-Em không cần! - Cậu bé quả quyết. - Bọn nó không hiểu những gì em nói, chơi làm gì cho tốn thời gian.

-Ờ! - Chương gật đầu. - Cũng đúng nhỉ?

-Nhà em ở giữa làng, sắp đến rồi. Mà này, em nói thật nhé, anh có lắm tiền đến mấy mà anh mù chữ thì của cải bố mẹ anh để lại cũng hết thôi. Càng đi buôn càng phải biết chữ không người ta lừa anh đấy. Anh không học được chữ Hán, anh học chữ Vạn Xuân đi, trẻ con còn học được sao người lớn như anh lại không?

-Ờ đi, đi thôi. Đi về nhà rồi tính sau.

Chương ngoái lại nhìn bốn người theo sau, thiếu Vi Thọ Kỳ đặt quang gánh ngồi ở đầu làng, ai nấy đều cố nhịn cười. Chương lườm một cái, cả bốn đều quay mặt đi chỗ khác.