Chương 392: Khẩu chiến ở Phủ Sóc
Dưới sự dàn xếp của An Nhữ Hầu, Dương Quỳ đành chịu thua thiệt bà già họ Lạc. Dương Quỳ chẳng nhịn cũng phải nhịn. Bây giờ đương lúc khẩn nguy, An Nhữ Hầu có tiếng nói. Chờ cơn nguy khốn qua đi, tụ nhiên Dương Quỳ sẽ có cách trị thầy trò họ Dương lấy lại mặt mũi. Dương Quỳ hống hách, bất tài song không đến nỗi ngu dại. Xét về lý, Dương phu nhân chẳng phải trong quân, Dương Khoan cũng danh chính ngôn thuận có giấy thuận cho trở về làng cày ruộng. Xét về tình, An Nhữ Hầu là môn đệ của Dương Khoan, nếu Dương Quỳ làm quá e là cái mạng nhỏ khó giữ.
-Bà già, chuyện này ta không để yên đâu, bà đừng vội đắc chí. Cả ông Khoan nữa.
Dương Quỳ bỏ lại lời đe doạ, quay lưng vung tay gạt mấy quân hầu bước phăm phăm về phía ngôi nhà gỗ đằng xa. Dương Khoan thở dài ngao ngán, nhìn môn đệ, ánh mắt có phần ái ngại. An Nhữ Hầu bèn nói:
-Sư phụ hãy yên lòng, con chỉ là một tiểu tướng, cái chức này ai nhặt lên mà chẳng được, buông bỏ lại càng dễ. Sư phụ về mở võ đường dành cho con một chân phụ việc.
Dương phu nhân tươi cười bảo:
-Thật không uổng công ta chăm bẵm mày, mày cũng về quách cho xong, báu gì.
An Nhữ Hầu chưa kịp đáp lời, quân sĩ hô lớn cấp báo, quân Thiên Đức đã kéo đến. Quân tướng chạy đi hết lượt, còn lại hai người già đứng tần ngần hồi lâu. Dương Khoan nói:
-Như ý nguyện của bà, bây giờ tôi chẳng có cái gì trong tay mà đánh với đấm. Giặc đến cửa rồi.
-Hết quan hoàn dân, con gái tôi hành thích Thần phi Thiên Đức mà còn mạng, lý gì ông là dân mà quân Thiên Đức lại đánh với ông. Ông hết thời rồi, về nhà trồng rau.
Hai vợ chồng già kéo nhau đi nhanh ra cổng tam quan nhưng ba cây cầu gỗ lớn nhỏ đã được kéo lên hết lượt. Mấy cánh cổng bằng gỗ dày cũng được cài then. Bốn về quân sĩ thét gọi, hô hào nhau sẵn sàng.
-Chưa về được thì ở lại xem, bà dám không?
Dương phu nhân nhìn chồng cười nhạt:
-Ông coi thường tôi ư? Cả đời ông ở cái đất Kiến Xương với Vũ Thư bé tẹo này, có biết trời cao đất rộng thế nào chưa? Ngót ba chục năm tôi làm vợ ông tôi mới chịu ở xứ này. Đám nhãi ranh nứt mắt kia còn chưa ra đời, tôi đây đã dọc ngang khắp chốn, nào còn chuyện gì khiến tôi sợ?
-Được rồi, được rồi. Bà lại bắt đầu lôi chuyện ngày xưa. Nào, muốn xem thì theo tôi, đằng kia có chỗ leo lên tường, thuận quan sát.
Chả là mấy mươi năm trước, thân gái một mình, Dương phu nhân lang bạt đến vùng Đằng Châu. Một lần gặp toán cường đạo ức h·iếp dân lành giữa ban ngày ban mặt, Dương phu nhân đứng ra nói lời công đạo, rồi đánh nhau với đám cường đạo ấy. Vừa hay, Dương Khoan cùng ba đồng bạn đi ngang qua, thấy nữ nhân bị ức h·iếp bèn ra tay tương trợ. Đám cường đạo chạy hết lượt, Dương phu nhân cũng chẳng cảm tạ Dương Khoan nửa lời. Dương Khoan thấy dung mạo cô gái cũng đẹp, thân thủ không tồi bèn ngỏ ý kết giao huynh đệ. Dương phu nhân chẳng nói chẳng rằng phân tài cao thấp với Dương Khoan ngay giữa chốn đông người.
Dương Khoan là đệ tử chân truyền Dương gia môn, côn quyền tự tin đánh ngã được dăm ba người cùng lúc. Ban đầu có ý nhường cô gái nhưng cô gái đánh tay không càng đánh càng hăng, chẳng chút nương tình. Dương Khoan giở tuyệt chiêu đánh trúng bụng cô gái. Cô gái gập người lùi về sau. Dương Khoan thu gậy chạy đến định xem sự tình, bất thần cô gái phản đòn. Dương Khoan không kịp phản ứng, lãnh trọn một chưởng vào ngực ngã ngửa. Cô gái chớp thời cơ nhào đến đè lên người Dương Khoan định đánh tiếp bỗng thấy sai sai. Ngước nhìn lên thấy đám đông đang tròn mắt nhìn, ngó xuống thấy Dương Khoan tuy đau nhưng nét mặt có phần… hưởng thụ. Nhận ra vấn đề, cô gái đứng dậy phủi tay định bỏ đi nhưng Dương Khoan nào chịu thua, bám theo cô gái nửa ngày trời như cái đuôi. Họ nên duyên từ dạo ấy.
Dương Khoan chỉ biết vợ là con gái họ Lạc, tên đầy đủ là Lạc Thị Sim. Gốc gác miền thượng du, cha mẹ đã mất, chị em có mấy người nhưng chia nhau đi các ngả, bặt vô âm tín. Dương Khoan yêu chiều vợ, hồi mới cưới, hai vợ chồng cãi nhau phân tài cao thấp. Dương Khoan đánh thắng, vợ bỏ đi nửa tháng trời khiến ông âu sầu
-Quân họ đông thế kia các ông chống sao nổi?
Dương phu nhân nheo mắt nhìn về phía tinh kỳ phấp phới, ngày một gần ở mạn đằng Đông. Thay vì trả lời câu hỏi của vợ, Dương Khoan chỉ trỏ:
-Đó, đám nữ nhân vận y phục màu vàng đi trước hàng quân chính là đội nữ binh dưới quyền Lý Hoàng hậu. Tôi nghe nói Lý Hoàng hậu đó tuổi mới chừng hăm nhăm.
-Con gái tôi cũng có thể như vậy! - Dương phu nhân nói. - Thiên Đức có cả một đội quân nữ nhân như kia, các ông nguy đấy.
Dương Khoan không bằng lòng:
-Ý bà là bọn tôi thua đám đàn bà đó ư?
Dương phu nhân lắc đầu:
-Ông nhìn cho kỹ, nghĩ cho thông. Nữ nhân tuy đánh tay đôi chưa chắc thắng được các ông nhưng họ sẽ khiến nam nhân trông thấy mà đánh mạnh hơn. Kẻ dụng binh ở Thiên Đức hơn hẳn tướng lĩnh các ông một bậc. Đằng Châu này nữ nhân chỉ thêu thùa, cấy cày, chạy chợ, chẳng là gì trong mắt các ông nhưng một nửa dân Đằng Châu là nữ đấy. Đàn bà không dễ bắt nạt như ông tưởng đâu, nhất là đông thế kia.
Thiên Bình dẫn đầu đạo binh tiến dần đến trại Phủ Sóc. Sau khi bàn định, Yết Kiêu dẫn đại bộ phận quân Thiên Đức vượt lên trước. Thay vì t·ấn c·ông trại Phủ Sóc, Yết Kiêu cùng ba quân trực chỉ hướng Tây tiếp tục hành quân trong con mắt ngạc nhiên của binh sĩ trấn trại. Thiên Bình cho kiểm đếm binh sĩ, truyền đạt mệnh lệnh, chỉnh đốn đội hình sau đó chậm rãi tiến quân.
Thiên Bình giữ lại Tiểu đoàn Thần Vũ, Tiểu đoàn Kim Động cùng tiểu đội Thân Vệ hai mươi người của Ngô Phù Khê. Toàn bộ quân sĩ đều trang bị hoả mai. Yết Kiêu để lại cho Thiên Bình 2 thần công và 1 Hoả pháo liên hoàn.
Thiên Bình cũng không chủ trương nhì nhằng với quân trấn trại.
Binh pháp “Mạc gia diệu lý yếu lược” có viết: Gấp mười lần địch thì bao vây, gấp năm thì t·ấn c·ông, gấp đôi thì chia ra đánh, lực lượng ngang bằng phải đánh khéo. Trên đường đến trại Phủ Sóc, Thiên Bình đã dò hỏi được dân chúng chạy loạn, áng chừng trại Phủ Sóc có chừng hơn nghìn binh mã. Với số quân sĩ đang nắm trong tay, Thiên Bình tự tin có thể đối chiến với hai nghìn tinh binh đối phương. Yết Kiêu và Thiên Bình nhận định, hai nghìn tinh binh trong tình hình này tại Kiến Xương chỉ có thể ở Trà Đoài. Lực lượng chính quy của Đằng Châu đã bị chia năm xẻ bảy, Phủ Sóc này chưa hẳn là một cứ điểm trọng yếu trong con mắt của Dương Cự Vọng.
Thiên Bình dàn quân ngay ven chợ Phủ Sóc, đối diện cửa Nam của trại quân. Hai bên cách nhau một tầm tên bắn. Phạm Thu Cúc một mình bước lên phía trước, thu hút hàng nghìn ánh mắt dõi theo. Cô dõng dạc:
-Ba quân tướng sĩ trong trại Phủ Sóc nghe đây! Đại Thắng Lý Hoàng hậu Thiên Đức có lệnh: “Hạ giáo là người Vạn Xuân, cầm gươm là quân Đằng Châu”. Ba quân Đằng Châu trong trại nếu hạ v·ũ k·hí quy hàng, lập tức được tha bổng cho trở về làng cũ. Chúng ta đã chiếm xong Giao Thuỷ, Thập Xuân. Khổng Chiêu Hà và đại quân không còn đường về Đằng Châu nữa.
Trên dãy tường lố nhố những người song chẳng ai đáp lời. Thu Cúc thét gọi:
-Mau gọi chủ tướng Dương Quỳ của các người ra nói chuyện. Nếu các người không tuân theo, một khắc nữa chúng ta phá trại đánh vào mà bắt được, tất cả các người sẽ bị phạt lao động khổ sai 3 năm. Dương Quỳ đâu? Con rùa c·hết nhát mau ra nói chuyện.
Cuộc đời thi thoảng cứ tréo ngoe như vậy. Dương Quỳ chưa từng đánh trận, nào biết cầm quân. Địch quân ngoài trại, Dương Quỳ ngồi run rẩy trong bản doanh cầu trời khấn Phật. Thậm chí, Dương Quỳ còn chuẩn bị sẵn y phục thường dân, sẽ chuồn theo lối cửa sau một khi quân Thiên Đức tràn vào.
Quân hầu chạy vào bẩm báo tình hình, nghe nói đối phương chỉ có quân số tương đương mà phân nửa là nữ nhân, Dương Quỳ tự nhiên cảm thấy vững bụng thêm vài phần. Quỳ dẫn quân hầu thân tín ra cổng trại xem xét tình hình, vừa lúc bị Phạm Thu Cúc gọi đích danh.
Dương Quỳ giả lơ thụt đầu xuống mặc cho nhiều quân sĩ hướng ánh mắt tìm Quỳ.
-Dương Quỳ! Thằng hoạn lợn, cháu gọi Dương Cự Vọng là chú họ, hay đánh vợ, đã bị vợ bỏ. Trước đây mày dọn chuồng lợn, cho lợn và ngựa ăn hàng ngày. Nay nhờ bóng Dương Cự Vọng mà đứng đầu trại Phủ Sóc.
Thu Vân đứng trước doanh cầm giấy đọc lớn như sợ thiên hạ không nghe thấy:
-Dương Quỳ! Mày có là đàn ông thì mau đứng ra nói chuyện, đừng để binh sĩ dưới quyền uổng mạng. Nếu mày trốn ở trong đấy để ta bắt được, ta nhất định sẽ lột sạch quần áo rồi cho người thiến mày như thiến một con lợn.
Lời lẽ chua ngoa của Thu Vân khiến nhiều binh sĩ phải bụm miệng cười khiến Dương Quỳ thẹn quá hoá giận nhưng cố nín nhịn. Trong khi ấy, Dương phu nhân thì thào với chồng:
-Ông nghe chưa? Quân Thiên Đức nắm rõ ba đời nhà Dương Quỳ, từ nãy đến giờ dường như có ý nhắm vào Dương Quỳ.
-Dương Quỳ là thằng vô danh tiểu tốt mà lý lịch bị lôi ra như vậy ắt quân Thiên Đức nắm rõ. Có lẽ…
-Con Thư đã khai sạch?
Dương Khoan khẽ gật đầu:
-Con gái tôi mượn đao g·iết người, chắc là vậy. Bọn họ chưa biết An Nhữ Hầu vừa nắm quyền.
Dương phu nhân bỗng sáng mắt lên, nhìn quanh rồi tụt khỏi chỗ nấp, chạy ào đi tìm An Nhữ Hầu. Bà cũng muốn mượn đao g·iết người cho hả cơn giận bấy lâu.
An Nhữ Hầu đến nói với Dương Quỳ:
-Dương đại nhân, quân Thiên Đức muốn ngài đứng ra nói chuyện, ngài ra mặt hỏi chúng muốn gì.
Dương Quỳ đùn đẩy ngay:
-An tướng quân, ngài đương nắm quyền chỉ huy ở đây, ngài đứng ra nói chuyện mới phải lẽ.
An Nhữ Hầu khẽ nhún vai:
-Dương đại nhân nghe chưa? Họ toàn gọi tên ngài. Nếu ngài không đứng ra, sợ là tổng tông ba đời nhà họ Dương sẽ bị quân Thiên Đức triệu lên hết lượt.
Quả thật Phạm Thu Cúc réo tên Dương Quỳ liên hồi. Nữ binh Thần Vũ đứng phía sau cũng phụ hoạ, họ hô lớn “Dương Quỳ hoạn lợn” không ngừng. Tổ tông ba đời nhà họ Dương quả thật bị các cô gái triệu hồi hết lượt. Các cô gái mắng gia tiên họ Dương sinh ra con cháu bất tài bằng những lời lẽ rát tai khiến Dương Quỳ chịu không được. Có lời của An Nhữ Hầu, quân sĩ tuy chẳng nói song đều hướng ánh nhìn vào Dương Quỳ chờ đợi.
Dương Quỳ chỉ vào Dương phu nhân:
-Mụ già c·hết tiệt, thù này ta nhất định sẽ đòi.
Dương phu nhân mặt tỉnh bơ, miệng bỏm bẻm nhai trầu, chẳng để tâm lời đe doạ của Dương Quỳ. Bà thầm nghĩ:
-“Để xem mày còn sống qua ngày hôm nay không. Cả nghìn người ở đây mà họ chỉ réo mỗi tên mày, cứ cho mày là chủ soái ở đây đi, nhưng mày bị nhắm đến rồi, thằng đần.”
Dương Quỳ mặt đỏ bừng bừng leo lên tường, dạng hai chân, một tay chống nạnh, một tay chỉ về phía Phạm Thu Cúc chửi mắng:
-Con đàn bà thối tha! Ông đây là Dương Quỳ, mày muốn gì thì nói đi.
-A! Cuối cùng chủ soái thiến lợn cũng chịu ra mặt. - Phạm Thu Cúc vẫy tay ra hiệu nữ binh giữ trật tự. - Dương Quỳ nghe đây! Thay mặt Đại Thắng Lý Hoàng hậu, ta, Phạm Thu Cúc, Tiểu đoàn trưởng Thần Vũ ra lệnh cho ngươi mau đầu hàng. Ngươi có một khắc đồng hồ suy nghĩ, sau khoảng thời gian này, chúng ta sẽ đánh vào.
-Ta đây không phải chủ soái của trại này!
Thu Cúc nghe Dương Quỳ nói vậy thì chưng hửng. Nàng liền đoán rằng trong trại đã có sự thay đổi nhân sự.
-Ngươi là cháu Dương Cự Vọng, ta muốn nói chuyện với ngươi. Ngươi khôn hồn giơ tay chịu trói, ta đảm bảo ngươi toàn mạng. Ta tha bổng toàn bộ binh sĩ trong trại.
Dương phu nhân ở bên trong nghe được vậy, chắc đến mười phần quân Thiên Đức chỉ nhắm đến Dương Quỳ. Bà nhất định bỏ đá xuống giếng, lôi An Nhữ Hầu ra một góc trong khi Dương Quỳ vẫn lời qua tiếng lại với Thu Cúc.