Chương 393: Phân cao thấp
Nghe Dương phu nhân thuật ngắn gọn mọi chuyện, An Nhữ Hầu không giấu được vẻ băn khoăn hỏi lại:
-Sư mẫu có chắc Yên Thư còn sống không? Con lo gian kế của Thiên Đức.
Dương phu nhân thuyết phục:
-Thằng Thư nó tiếp xúc với một cô gái tên là Phạm Thu Cúc, cô đó là Thần Vũ quân, rất có thể chính là cô gái đang rủa xả Dương Quỳ. Nãy giờ cô đó chỉ nhắm đến thằng họ Dương, đây là cơ hội tiễn nó về chầu tiên tổ.
-Nói vậy thằng Thư là tay trong cho Thiên Đức ư?
-Cũng không tính là thế. Quân Thiên Đức nói, chỉ cần không cầm giáo chống lại họ tự khắc toàn mạng trở về.
-Sư mẫu! Việc quân không đơn giản như sư mẫu nghĩ đâu.
Dương phu nhân đổi giọng:
-Hừ! Mày cũng trông thấy rồi. Trong tay mày bây giờ có được bao nhiêu tinh binh mà chống họ? Giả như mày chống được, cái thằng họ Dương béo như lợn kia liệu có tha cho thầy trò nhà mày không? Thầy mày và ta lành ít dữ nhiều, mày với thằng Thư cũng khó ngóc đầu lên lắm.
Lời Dương phu nhân nói không phải không có lý, khiến An Nhữ Hầu dao động. Dương phu nhân cảm thấy cần phải hành động mau lẹ, bèn kéo An Nhữ Hầu đến chỗ Dương Khoan đang đứng trông ra ngoài. Dương Khoan thừa nhận những gì Dương phu nhân vừa nói là đúng. An Nhữ Hầu bèn quyết định:
-Nếu vậy con sẽ mở cửa quy hàng. Con không phải kẻ hèn nhát nhưng Yên Thư cũng là em gái của con. Dương Sứ tướng không tuân thủ giao kèo với em ấy, con cũng không cần nghe lệnh nữa.
Dương Khoan bước đến gần, nói nhỏ:
-Tự dưng mở cửa xin hàng đám đàn bà ấy thì nhục lắm. Danh tiếng Dương gia môn để vào đâu? Ta về mở võ đường cũng chẳng đứa nào học, nhục lắm. Phải tìm cách.
Nghe hai thầy trò bàn tính, Dương phu nhân sốt ruột. Đàn ông thật cần mặt mũi, bà chỉ cần con gái trở về. Dương gia môn không mở nữa thì thôi.
-Vậy tìm cách thách đấu với tướng bên họ đi! - Dương phu nhân gợi ý. - Đánh thắng hay bại cũng hàng nhưng đỡ mất mặt thầy trò nhà ông.
Thầy trò Dương Khoan tròn mắt ngạc nhiên. Dương Khoan gật đầu đồng tình:
-Đúng rồi, sư mẫu ngươi nói phải.
Dương phu nhân giương giương tự đắc:
-Lấy được tôi là phúc của ông dày đấy.
Đoạn cả ba người mau chóng đến chỗ Dương Quỳ đang hơn thua lời nói với Phạm Thu Cúc. An Nhữ Hầu khích Dương Quỳ:
-Dương đại nhân! Ngài chửi nhau với đàn bà là hạ sách, chúng ta thắng không được họ đâu. Chi bằng ngài khiêu chiến với ả đó, dạy cho ả một bài học. Đại nhân nhìn xem, ả đó bé bằng cái kẹo, ngài đè là ả ra bã ngay. Đàn bà chỉ to mồm chứ đánh đấm gì. Dạy cho ả một bài học đi đại nhân, tại hạ ủng hộ ngài.
Dương Quỳ chau mày:
-Ta là đàn ông sao có thể bắt nạt đàn bà.
-Ả đó chỉ là quân hầu của Lý Hoàng hậu, là thị nữ mà thôi. Đại nhân khiêu chiến với ả, ả đại diện cho quân Thiên Đức, ngài đại diện cho Phủ Sóc. Đại nhân thắng có thể yêu cầu bọn họ cút đi, ba quân thấy ngài lập đại công, sẽ ủng hộ ngài.
Dương Quỳ thấy lời An Nhữ Hầu có lý, trông kỹ kẻ đang mạt sát mình chỉ là một cô gái cao chưa đầy 5 thước, dáng mảnh khảnh. Vợ cũ Dương Quỳ dáng dấp cũng vậy, đẩy là ngã.
-Ả tiện nhân kia! - Dương Quỳ nói lớn. - Mày xưng là Tiểu đoàn trưởng quân gì đó, xem ra cũng là đứa máu mặt. Vậy mày có dám đứng ra đánh với ta không? Nếu mày bại, mày và quân của mày cút đi, à… riêng mày phải làm vợ của ta.
Âm thanh huyên náo bỗng nhiên im bặt, Dương Quỳ nhắc lại một lần lời thách đấu trước ba quân. Phạm Thu Cúc lập tức nhận lời, nàng đề nghị nếu Dương Quỳ thua, sau này phải đổi tên là Dương Lợn.
Thu Cúc muốn Dương Quỳ nộp trại nhưng Quỳ không có quyền ấy nên An Nhữ Hầu mới lộ diện. An Nhữ Hầu thách đấu với tướng Thiên Đức, nếu Hầu thua sẽ giao nộp trại Phủ Sóc, còn như thắng, quân Thiên Đức phải lui binh.
Thiên Bình gọi anh em Trương Hống, Trương Hát đến và hỏi:
-Tay tướng kỵ binh kia muốn đánh, hai anh tiếp được chứ?
Trương Hống, Trương Hát đều xin ra ứng chiến, hai anh em oẳn tù tì, Trương Hát chiến thắng. Trương Hát và Phạm Thu Cúc đứng trước hàng quân chờ đợi giao đấu. An Nhữ Hầu thuận thế muốn Dương sư phụ cũng đánh với tướng Thiên Đức. Trương Hống chớp thời cơ xin lệnh, Thiên Bình gật đầu đồng ý.
Anh em Trương Hống, Trương Hát vốn là tiểu tướng Siêu Loại quy thuận cùng đợt với Trương Văn Long. Sau đận sang Tây Phù Liệt cùng Hoàng Như Hổ, Hổ theo đường tham mưu, anh em họ Trương theo việc đánh trận. Trương Hống hiện là Tiểu đoàn trưởng Kim Động, Trương Hát làm phó. Hai em có thân hình tráng kiện, võ nghệ cũng hơn người.
An Nhữ Hầu bèn đưa ra đề nghị, bên nào thắng hai trận coi như thắng toàn cuộc. Thiên Bình lại đồng ý. Thiên Bình muốn quân sĩ nghỉ chân chừng một canh giờ trước khi đuổi theo Yết Kiêu chứ trại quân tạp nham này bắn vài loạt đạn rồi chiếm chẳng có gì khó. Thứ nữa, khuất phục toàn bộ đối phương mới là thượng sách.
Ba quân Thiên Đức lùi về sau mười trượng trong khi An Nhữ Hầu lệnh cho quân hạ cầu gỗ. An Nhữ Hầu nhỏ to với sư mẫu:
-Cái cô kia nhỏ thó như vậy liệu có thắng được Dương Quỳ không sư mẫu? Nhìn cô ấy chẳng có dáng vẻ con nhà võ gì cả.
-Chúng bay đều giống lão già họ Dương coi thường đàn bà con gái.
-Con không có ý đó.
-Thằng Thư từng đánh với một cô tên là Phạm Thu Cúc, chắc là cô gái này. Nó bảo đòn thế của cô gái rất đơn giản song mỗi khi ra đòn đều muốn triệt hạ đối phương. Một cô khác là Triệu Nhã Lâm, thân thủ khá ảo diệu. Thằng Thư nhận định, mình nó nếu đánh với hai cô gái ấy sòng phẳng có thắng cũng trọng thương.
-Cô ta chỉ là một Tiểu đoàn trưởng, một tiểu tốt thị vệ mà thằng Thư nói vậy hẳn Lý Hoàng hậu kia thân thủ hơn người.
An Nhữ Hầu và mọi người không rành rẽ cấp bậc quân Thiên Đức, chỉ nghe chữ “Tiểu” nghĩa là nhỏ. An Nhữ Hầu nắm hai trăm quân kỵ đã gọi là Tướng quân. Đại tướng quân sẽ chỉ huy ít nhất một bình binh mã. Từ đó An Nhữ Hầu suy ra Tiểu đoàn trưởng tương đương chỉ huy một đến ba ngũ là cùng.
Lời An Nhữ Hầu khiến Dương phu nhân ngẫm nghĩ gì đó, bà thò đầu lên khỏi bức tường nhìn về phía kỳ hiệu Đại Thắng Lý Hoàng hậu. Ở đằng đó, Thiên Bình vận giáp trụ sáng loáng, thản nhiên ngồi tựa lưng trên một cái ghế gấp nhỏ bằng gỗ bên cạnh khẩu thần công. Tay nàng cầm ống thép đựng nước trà, thi thoảng nhâm nhi một chút chờ đợi. Phong thái ung dung tự tại của Thiên Bình khiến Dương phu nhân nhớ lại thời tuổi trẻ ngang dọc, từng tham gia nghĩa quân nhà Lý đánh đuổi Hoa quốc trên vùng thượng du.
-Ta muốn giao đấu với ả Hoàng hậu kia, nhìn phong thái của ả rất gợi đòn. Ngươi xem đi, dường như ả không để chúng ta vào mắt.
Dương phu nhân ghé tai An Nhữ Hầu.
-Ngươi là chủ soái, ngươi thách ả đánh với ta đi, không tính hơn thua với quân vì ta là dân.
An Nhữ Hầu vội can ngăn:
-Sư mẫu, Lý Hoàng hậu đó không phải phận liễu yếu đào tơ. Ả là cháu gái Tả Đô đốc Phạm Tu. Con nghe nói quân Thần Vũ do ả lập ra nhằm bảo vệ Vạn Thắng vương.
-Trăm nghe không bằng một thấy. Ngươi nghĩ bà già này dễ xơi ư? Từ hồi ngươi còn chưa lọt lòng ta đã…
Biết sư mẫu sắp đem chuyện hồi xưa ra, An Nhữ Hầu vội đứng lên tường, chắp tay oang oang nói:
-Tại hạ An Như Hầu bấy lâu nay nghe danh Lý Hoàng hậu Lý Thiên Bình lập ra quân Thần Vũ, có nhiều chiến công hiển hách, vang danh khắp bốn cõi Vạn Xuân. Lý Hoàng hậu dòng dõi Lý tiên vương hẳn võ nghệ địch trăm người. Hôm nay trước ba quân, liệu Lý Hoàng hậu có hạ cố giao đấu với một bà lão đất Đằng Châu cho bọn tại hạ mở mang tầm mắt hay không?
Thiên Bình tròn mắt, quay sang hỏi nữ binh:
-Ta nghe lầm à?
Nữ binh bèn thưa:
-Hoàng hậu không nghe nhầm ạ, bà lão mà gã đó mới nhắc chắc là bà già nãy giờ nhấp nhổm trên tường đằng kia. Cả trại chỉ thấy bà đó là nữ mà thôi.
Thiên Bình gật gù:
-Như vậy bà già đó không đơn giản, là một cao thủ ẩn thân chăng?
Nữ binh đoán biết Thiên Bình định làm gì liền nói:
-Hoàng hậu hãy để chúng em tiếp bà ta.
Thiên Bình nở nụ cười đầy tinh quái. Nàng đặt ống nước bên cạnh khẩu thần công, đứng bật dậy.
-Một bà già Đằng Châu đánh với Hoàng hậu Thiên Đức, một chuyện hay.
Ngô Phù Khê lập tức bước ra can ngăn:
-Thưa Hoàng hậu, Vạn Thắng vương lệnh bọn thuộc hạ phải đảm bảo an toàn cho người. Ngườ không thể tuỳ tiện nhận lời thách đấu của họ, mạt tướng nghĩ có gian kế.
Thiên Bình nhẹ giọng:
-Chỉ là giao đấu thôi. Ta biết các anh lo cho ta nhưng chúng ta không thể để quân Đằng Châu bêu rếu Hoàng hậu Thiên Đức sợ một bà già chứ hả?
-Dạ bẩm…
-Đừng lo! Ta sẽ chú trọng an nguy bản thân. Các anh cứ yên lòng, Vạn Thắng vương có trách tội, ta sẽ gánh hết cho các anh.
Với cá tính của Thiên Bình, chẳng ai có thể cản, trừ Vạn Thắng vương. Bởi vậy, quân Thiên Đức lùi thêm mươi trượng nhường khoảng đất trống nơi cổng chợ cho hai bên tỉ thí. Sở dĩ phải làm vậy vì quân Thiên Đức lo ngại có kẻ trong trại dùng tiễn độc thừa cơ bắn lén.
Thiên Bình cởi áo choàng, tháo bao súng lục và Thuận Thiên kiếm giao cho nữ binh, chỉ cầm theo gậy sắt thả dáng bước lên trước trận tiền.
Đánh võ với một người già đáng tuổi mẹ thực không phải là chuyện gì lớn lao nhưng số phận của hàng trăm con người, thậm chí cả vùng đất này theo đó mà đổi thay.