Chương 38: Tiễn người đi
Mấy ngày sau đó, Tả Đô đốc Phạm Tu cho quân đóng trại trong bìa rừng, gần con suối. Còn bọn Bỉnh Di chọn một hang đá trong rừng sâu làm nơi tụ họp, nghỉ ngơi đồng thời làm trạm giao liên theo cách gọi của Chương.
Nguyệt chuyển cho Bỉnh Di những tin tức do nhóm của Tôn thu thập được. Tin tức mới dừng ở mức báo cáo tình hình phao tin đồn thất thiệt nhưng Nguyệt cũng nhận lệnh tìm hiểu những phú hào trong các làng mạc gần dãy Linh Sơn. Lập danh sách và thu thập thông tin và hướng dẫn cho nhóm của Tôn tìm cách xin làm gia nô hoặc mục đồng của những hào phú giàu nhất theo đánh giá chủ quan của Tôn và nhóm bạn.
Hơn chục phụ nữ làng Vạn khoẻ mạnh, tháo vát, tuổi ngót bốn mươi cũng bí mật đến thôn Đường Vỹ để chuẩn bị thực hiện kế hoạch của Chương. Chương dự tính kế hoạch sẽ thực hiện và hoàn thành trong một tuần trăng. Đội quân tóc dài mới hình thành này sẽ do Thiên Bình chỉ huy, nhiệm vụ của họ là hoá trang cho thêm phần khắc khổ, học thuộc thân thế mà Duệ dựng cho họ như quê quán, gia cảnh. Ba ngày sau, đội quân tóc dài này cũng nhập núi cùng với Thiên Bình. Trong kế hoạch lần này, Thiên Bình sẽ là con gái của một phụ nữ quê gốc ở châu Đại Hoàng xa xôi lưu lạc đến châu Vũ Ninh. Bình sẽ hoá trang thành cô thôn nữ nghèo khổ, tóc tai rối rời với làn da cháy nắng sau ba ngày chịu cực giữa trưa.
Theo kế hoạch, Thiên Bình và những người phụ nữ đi cùng cô sẽ tách nhóm để xin làm người hầu, làm kẻ hành khất, giả làm người phụ nữ bị điên hoặc xin làm thuê làm mướn gần mục tiêu do nhóm của Tôn chọn.
-Ta chấp nhận chịu thiệt như thế này, xong việc anh Chương nhất định phải thưởng cho ta.
-Tôi đến nay vẫn tay trắng, lấy gì thưởng cho Bình?
-Anh có thể lấy thân báo đáp.
-Tuyệt đối không, tôi không muốn b·ị b·ắt giam. Tôi cũng không muốn chịu trách nhiệm với ai. Tả Đô đốc rất thương Bình, nếu tôi có làm bậy sợ là khó sống.
-Ta làm bậy thì anh không còn lo, phải không?
-Cũng không khác nhau là mấy.
-Thôi được, em sẽ giao tạm anh Chương cho chị, đừng lợi dụng lúc em đi vắng mà chiếm tiện nghi nhé chị Duệ.
-Duệ nghe cũng chỉ biết cười khổ vì cô em gái bạo dạn của mình. Có thể nói, Bình sẵn sàng thể hiện chủ quyền chưa có với bất cứ mối nguy nào.
Trước khi chia tay, Chương dặn:
-Sang bên ấy là kẻ hầu cho người ta phải giữ thân phận, phải biết nhẫn nhịn. Thành bại của kế sách này đều phụ thuộc vào Bình, kế sách mà lộ ra thì những người theo Bình sẽ khó mà trở về. Nhớ nhé.
-Ta đã nghĩ thông rồi, chiến thắng trở về anh Chương không nên gọi tên của ta nữa, hãy gọi ta là em. Anh cũng đừng xưng tôi nữa, nghe rất xa cách.
-Được, chuyện này tôi đồng ý.
Chương đứng nhìn theo bóng Thiên Bình khuất dần trong mảng xanh của núi rừng. Những ngày qua, tính cách sôi nổi và nụ cười thường trực trên môi của Thiên Bình đã len lỏi vào tâm trí của Chương. Một chàng trai hai mươi xuân xanh như Chương, tiếp xúc nhiều với một cô gái xinh đẹp mà không động lòng là không đúng, chỉ là Chương chẳng biết khi nào mình sẽ rời khỏi đây. Nếu yêu thương một người rồi bỗng bặt tăm sẽ lại khiến họ đau khổ giống như bố mẹ và em gái của Chương bây giờ vậy.
-Anh tin cái Bình sẽ làm tốt chứ?
Duệ đứng cạnh Chương nãy giờ mới lên tiếng hỏi cắt ngang dòng suy tư và ánh mắt của Chương vẫn nhìn vào khoảng rừng trước mặt.
-Ngoài đành hanh ra thì cô ấy cái gì cũng tốt, tôi tin là Bình biết sẽ phải làm gì. Cô ấy rất có trách nhiệm với người khác.
-Bình rất muốn anh ghi nhận sự thay đổi của nó.
Chương quay sang nhìn Duệ rồi cười:
-Tôi không cần Bình phải thay đổi gì, trước tiên là tôi không có quyền ấy, thứ nữa một cô gái hấp dẫn là một cô gái sống đúng với con người thật.
-Anh Chương có mến cái Bình không?
Chương hít một hơi, khẽ thở dài rồi quay lưng trở về. Được vài bước, cậu quay lại nói với Duệ:
-Tôi trân trọng tất cả những tình cảm mà Duệ và Bình dành cho tôi, còn bản thân tôi có báo đáp được hay không thì… tôi không dám nói trước. Tôi không thuộc về nơi này, nếu một mai tôi bị gọi đi chả phải sẽ để lại đau khổ cho người ở lại hay sao?
Chương đi trước, Duệ theo sau, cả hai im lặng suốt một quãng đường dài. Mãi sau Duệ mới nói:
-Nhưng anh không nhận thì chả cần đến lúc anh đi, mà ngay bây giờ những người thương mến anh sẽ buồn lắm.
Chương lặng im không đáp lời.
-Con gái làng Vạn hay con gái Vạn Xuân khi đã bằng lòng ai thì trước sau chỉ có một. Họ không dễ từ bỏ đâu anh Chương ạ.
Nghe vậy, Chương hỏi giọng nhẹ nhàng:
-Duệ đang nói bản thân phải không?
-Ta nói cái Bình.
-Duệ không phải con gái làng Vạn hả?
Đến lượt Duệ không đáp mà cúi đầu bước nhanh.
-Này, đừng có bỏ đi nhanh như thế, cũng đừng cố nói tốt cho Bình. Tôi không phải kẻ đần đâu nhé.
Duệ chợt dừng chân quay ngoắt lại nhìn thẳng vào mắt Chương và nói:
-Ta với Bình là chị em cùng nhau lớn lên, nếu phải chọn giữa ta và Bình thì anh Chương sẽ chọn ai?
Chương sững người trong giây lát rồi cười:
-Duệ biết tôi là người thông minh, người thông minh không chọn, chỉ kẻ dại mới chọn.
-Ý anh Chương là gì?
-Hôm trước anh Di có nói sau này sẽ làm cho tôi nhiều nhà.
-Nhiều nhà? Hình như anh Chương đâu cần mấy thứ ấy?
-Tôi chỉ cần một cái giường ngủ chứ cần gì nhiều nhà, nhiều nhà đi mỏi chân lắm Duệ ạ.
-Chuyện ấy thì liên quan gì đến câu ban nãy ta hỏi anh đâu?
-Nếu Thiên Bình thắc mắc thì tôi không lạ nhưng đến Duệ cũng không hiểu thì tôi ngạc nhiên đấy. Thôi chúng ta về mau, ở nhà còn khối việc.
Chương đi trước, Duệ thì vừa đi vừa nghi, mấy thân quân đi sau cùng. Duệ nhất thời không hiểu ẩn ý, sao anh Di lại nói sẽ làm nhiều nhà cho Chương? Về gần đến nhà, Duệ nghĩ không ra nên hỏi mấy thân quân rằng thì là vì sao Bỉnh Di lại muốn dựng nhiều nhà cho Chương. Nghe xong, mấy thân quân bấm bụng không dám cười khiến Duệ càng khó hiểu. Mấy anh này chả lạ gì Duệ, họ biết nhau từ nhỏ, Duệ cũng dạy chữ cho họ nên khi thấy khuôn mặt đáng thương của cô, một anh nói nhỏ:
-Em sáng dạ mà sao lại tối dạ thế, không dựng nhiều nhà chẳng lẽ để các bà ngủ chung một giường với nhau ư?
-Thật không?
-Anh Di nói vậy là ám chỉ nếu Mạc tiên sinh lấy bao nhiêu vợ thì anh Di dựng bấy nhiêu nhà cho đỡ cãi nhau. Có vậy mà không hiểu.
-Ý là… ý là Mạc tiên sinh sẽ lấy nhiều thê th·iếp ư?
-Cái đấy thì bọn anh chịu nhưng dáng vẻ nho nhã, tuấn tú lại lắm mưu nhiều kế thì cô nào chả mến mộ. Bọn anh sợ là em với cái Bình có khi còn phải đối phó với những cô khác còn chưa đến. Nói túm lại, ăn cỗ phải nhanh chân em ạ.
-Có thật thế không?
-Chuyện này con trai bọn anh hiểu mà. Em quanh năm suốt tháng đèn sách thảo nào ngây ngô.
Hai má của Duệ chợt ủng hồng, cô vội chạy đuổi theo Chương bỏ lại những tiếng cười giòn tan của mấy anh thân quân.
-Anh Chương, anh Chương! Có phải sau này anh sẽ dựng nhiều nhà để thê th·iếp ở hay không?
-Ai nói với Duệ như vậy?
-Mấy anh kia bảo thế.
-Là mấy anh ấy nói chứ tôi đâu có nói.
-Nhưng có đúng không?
-Tôi không thể trả lời Duệ được. - Chương nói tỉnh bơ. - Người khôn ăn nói nửa chừng, để cho người dại nửa mừng nửa lo. Duệ đừng có dùng hết sự sáng dạ vào đèn sách.
Chương cười rồi nhảy chân sáo mất dạng, mấy thân quân đi ngang qua cũng cười khiến Duệ đỏ mặt đứng như trời trồng. Chỉ mấy ngày trước Duệ không cần danh phận nhưng… nếu có danh phận chả phải tốt hơn hay sao.
-“Anh Chương có ý với mình không nhỉ? Hay chỉ là công việc?”
Duệ về nhà bà Cả Ngư mà hồn vía để đâu đâu đến nỗi bà cụ đâm lo. Lúc hai bà cháu nấu cơm, bà cụ hỏi nên Duệ kể lại, nghe xong bà cụ thì thào:
-Thằng Chương nó là đứa đường hoàng, hồi trước ta cũng lo nó có gì với cái Nguyệt nhà ta nhưng sau ta hiểu, nó coi con bé như em nên ta cũng yên lòng. Cha và anh cái Nguyệt không có nhà, thân già này sống nay thác mai, ta cũng đành phó thác con gái cho thằng Chương định liệu. Nó coi con Nguyệt là em, là học trò nhưng với cháu hay cái Bình thì không đâu. Ta già nên nhìn cũng có khác đám trẻ.
-Sao thế bà?
-Nó vẫn dạy chữ cho cháu với cái Bình nhưng một hai không nhận môn đệ vì nó bảo thầy trò không được lấy nhau. Dụng ý rõ ràng như vậy chả lẽ cháu không biết?
-Thật cháu chưa nghĩ ra.
-Cái con Bình nó khôn lanh hẳn đã đoán được dụng ý nên nó mới được nước sấn đến. Nay thằng Chương dẫn lời kẻ khác cũng có nghĩa nó đữ nghĩ đến chuyện này. Nó quan tâm ta, con gái ta và cả hai cháu. Nó không muốn đám đàn bà con gái khổ nên hãy còn cân nhắc.
-Nếu… nếu anh ấy nạp nhiều th·iếp thì có tham quá không hả bà?
-Đủ tài thì gái theo, đủ sức thì nạp th·iếp. Tham vừa phải cũng không phải xấu, không tham có khi chả tốt. Ta nghĩ chỉ cần cháu bằng lòng là được, để ý làm gì nhiều.
-Cái Bình luôn miệng nói nó sẽ là chính thất.
-Chính hay phụ chẳng quan trọng bằng sống với nhau như thế nào. Trong ấm thì ngoài mới êm, nếu cháu với cái Bình dàn xếp với nhau được thì thằng Chương muốn cũng khó mà thoát được.
-Nhưng cháu hứa với anh Chương là không được tính kế với anh ấy rồi.
-Đây là cháu tính kế cho cháu cơ mà. Bà cháu mình phận nữ, gửi gắm thân đúng nơi thì ngày sau mát mặt với đời nhưng cái chính vẫn là được vui cháu ạ. Mát mặt với thiên hạ cũng chỉ một chốc.
-Vâng, cháu sẽ nhớ.
Bà Cả Ngư kể cho Duệ nghe chuyện Chương đã nhận một chày giã cua của Nguyệt như thế nào, Duệ nghe mà cười như nắc nẻ. Bên ánh lửa bập bùng, Duệ đã hạ quyết tâm bản thân sẽ trở thành người phụ nữ của Chương.
Mà thói đời một khi phụ nữ tính kế thì rất hiểm, nhất là khi họ chỉ có một mục tiêu và đạp bằng mọi thứ để giành lấy.