Chương 37: Kế sách đầu tiên
Chương gặp bọn Bỉnh Di, Võ Văn Dũng ở gần con suối lúc trời tảng sáng khi cùng hơn năm chục thân quân tay đuốc tay đao nối nhau thành hàng dài mà đi. Bỉnh Di đã cho quân ém ở đây từ nửa đêm, hai bên gặp nhau, Cự Lượng nói rõ sự tình xong thì biết được số hàng binh mới chỉ khai rằng chúng được lệnh đi dò la rồi tiện tay bắt đám mục đồng và trâu vì sợ lộ. Bỉnh Di nói:
-Ngay hôm nay ta sẽ chia bọn chúng ra hỏi đi hỏi lại, ắt sẽ biết được sự tình chúng muốn giấu. Số lương thảo mà chúng giấu hẳn là để chuẩn bị thám thính lâu dài, trong đám ấy có mấy kẻ trước đây từng đến vùng này thu thuế.
-Bọn ấy dẫn đường. - Thiên Bình nói. - Bây giờ có thêm người, chúng ta truy ngược dấu vết đến tận sườn Nam luôn.
-Được! - Bỉnh Di đồng ý. - Chờ trời sáng rõ anh em lập tức tiến vào rừng, chú ý không để lại dấu vết. Tất cả lương thảo thu được chuyển ngược ra đây.
Đoạn Bỉnh Di nói với Chương:
-Cậu Chương định độc chiếm chiến lợi phẩm ư?
-Thật với anh là chúng ta còn nghèo, tiện việc này muốn chia bớt cho bà con trong làng với cả tích trữ làm vốn.
-Ta nghe Duệ nói cậu đang cho làm cái VAC gì đấy, cậu tính vui thua điền viên sớm vậy cơ à?
-Anh Di đừng trêu ta. Ta thử làm mẫu, đặng sau khi hoàn thành sẽ đánh giá rồi tính nhân rộng. Đám hàng binh ấy anh cho chúng ăn vừa đủ, đừng để đói. Nếu ta lập làng mới cũng cần có kẻ dựng nhà, đào ao, đào hào chứ nhỉ?
-Cái Duệ thấy thằng Lý dẫn giải hàng binh về hớt hải hỏi sự tình của cậu, sau khi rõ đầu đuôi nó liền nói với ra rằng cậu sẽ dùng đám hàng binh ấy cho việc dựng làng.
Bỉnh Di đứng sát Chương huých nhẹ:
-Khá đấy, tâm ý tương thông, không nói mà hiểu. Cậu tính khi nào cho bọn ta uống rượu mừng? Ai chứ riêng cậu thì ba làng Vạn sẽ xây một cái nhà to để có chỗ cưới vợ.
-Anh Di đừng có nói như thế là ta sợ. Ta còn chưa muốn c·hết sớm.
-Cậu sợ cái gì?
Chương hất hàm về phía Thiên Bình đang đứng cách mấy sải tay, hạ giọng:
-Tối qua cô ấy nói muốn làm chính thất, kẻ nào có ý tranh thì…
-Thật á?
-Chiều qua ta đã tận mắt thấy cô ấy ra tay, ta còn chả kịp thấy gì. Mạng chỉ có một, sau này phải nhờ anh Di giúp cho.
-Có gì mà lo, nếu con Bình muốn làm chính thất thì để nó làm chính thất đã sao. Như ta biết, với tính cách của Duệ thì nó cũng không tranh đâu.
-Anh nói như vậy là ý gì?
-Cậu cưới luôn hai cô.
-Hả? Sao có thể?
-Nếu cậu đủ sức khoẻ thì cưới chục cô cũng không sao, chỉ lo cậu sẽ vì thế mà đoản thọ.
-Chỗ tôi sống chỉ được một vợ một chồng, nếu cưới vợ thêm hoặc yêu đương cô khác ngoài bị phạt thì sợ là… sợ là đang đêm bị cắt mất.
-Đấy là chỗ cậu chứ đâu phải Vạn Xuân. Vạn Xuân này phụ nữ tháo vát, mấy chị em chung một chồng chả sao. Loạn lạc khiến đàn ông ít đi.
-Ta lạy anh, ta không có gan lớn thế đâu. Người xưa bảo không ai hiểu được dạ đàn bà, ngoan thì họ chăm bẵm chứ láo nháo dễ nằm sâu dưới ba tấc đất. Anh thấy cô Bình phi đao chưa?
-Ta chưa lấy vợ chính là vì sợ.
-Vậy sao anh còn xúi ta?
-Cậu làm rể làng Vạn thì ta yên tâm hơn.
-Vậy ta chuyên tâm giúp anh, anh phải bảo vệ ta. Anh có đánh lại được cô Bình không?
-Đánh với nó thì nó không thắng được ta nhưng cái món phi đao ấy tốt nhất nên tránh.
-Ta không biết, anh Di là trưởng, nếu ta dính vào rắc rối với cô ấy thì thời giờ đâu mà lo việc giúp cho Tả Đô đốc?
-Được rồi, nếu có chuyện tranh giành chính thất thì ta sẽ làm chủ cho cậu. Mà thằng Lượng tăm được con bé ấy kháu thật, con nhà người ta mới mười sáu nó đã muốn cưới về. Con bé ấy là học trò của cậu sao?
-Học trò đầu tiên.
-Vậy là cậu có số đào hoa, chí ít ba cô gái liên quan đến cậu cô nào cũng đẹp. Cậu yên tâm, cậu đủ sức cưới vợ thì bọn ta đủ sức xây nhà, mỗi cô một cơ ngơi, chả lo.
-Ta lạy sống anh đấy.
Bỉnh Di vỗ vai ghé tai Chương nói:
-Cái Duệ có nói rồi, cậu thường yếu lòng với đám đàn bà con gái. Duệ nó dặn bọn ta phải để ý kẻo cậu bị lợi dụng. Nhưng nghe chừng cái Duệ cũng có kế riêng.
Dứt lời Bỉnh Di cười phá lên khiến những người đứng gần không hiểu.
Trời sáng rõ, Bỉnh Di cho Thiên Gia Bảo Hựu quân tiến vào rừng thành từng nhóm, mỗi nhóm cách nhau chừng hai mươi trượng. Chương đi gần sau cùng, Thiên Bình thì kè kè bên cạnh, Nguyệt và Tôn cùng cả đội Trinh sát Thiếu niên bám theo sau.
Lương thảo là những sọt đựng ngũ cốc được chuyển ngược ra, nhóm dẫn đầu do Lượng, Cao Lịch và Phúc Lý cứ tiến. Đến nửa buổi, bọn Lượng phát hiện được một kho lương thảo đủ dùng cho hai trăm người trong khoảng nửa tháng. Đến giữa trưa, trong một hang nhỏ còn phát hiện thêm khí giới và vài sọt ngũ cốc.
-Bọn này khá thật, chúng vận chuyển dần quân lương tích trữ, số này đủ cho mấy trăm quân. Công của các cậu thật lớn, nếu b·ị đ·ánh úp thì chúng ta chỉ còn đường c·hết.
Bỉnh Di nói với mọi người khi cùng ngồi nghỉ dưới những tán cây rừng.
-Sắp đến sườn Nam rồi, cần phải cẩn thận hơn anh Di ạ.
Cao Lịch vừa nhồm nhoàm nhai nắm cơm vừa nói.
-Cho anh em nghỉ ngơi, cậu chọn những anh em khoẻ chia nhỏ đi thám thính rồi mật phục. Còn chỗ cậu Chương có tính cho đám nhỏ đi luôn không?
Chương bàn với Nguyệt và Tôn, Tôn hăm hở gật đầu. Bỉnh Di nói với bọn Tôn rằng Thiên Gia Bảo Hựu quân sẽ chờ trong rừng đến khi đám trẻ quay lại. Hẹn chiều mai gặp ở nơi chia tay. Ngoài việc phao tin trong rừng có cọp beo thì nghe ngóng xem những xóm làng gần sườn Nam có quân Lý Lệnh công đóng trại hay không.
-Tính mạng quan trọng, không được làm liều. - Bỉnh Di dặn. - Chúng ta cần biết bên ấy định làm gì.
Chương mượn khăn lụa của Bình rồi đưa cho Tôn.
-Trường hợp có việc đột xuất em phải ở lại lâu hơn thì phải cho người về báo. Gửi lại khăn này là báo an, nếu cần nhắn nhủ gì hãy viết ngắn ngọn. Chị Nguyệt sẽ chờ ở đây. Anh Di có dặn rồi, thấy nguy thì lui, chúng ta chỉ cần biết bên kia định làm gì chứ không muốn phá họ.
Tôn nhận tấm khăn nhỏ buộc lên cổ tay. Bỉnh Di đưa thêm lương thực và mỗi đứa năm đồng xu phòng lúc cần dùng. Ăn uống no nê, bọn Tôn theo Cao Lịch và Cự Lượng cùng hơn dăm chục anh em khác biến mất sau những tán cây rừng.
-Cậu tin lũ trẻ làm được chứ? - Bỉnh Di hỏi Chương.
-Ta đã quen biết chúng bốn tháng, chúng đều nhanh nhẹn và gia đình đều còn người thân. Việc dò la và phao tin rất hợp với chúng.
-Lượng kể là cậu đặt tên cho nhóm ấy?
-Trinh sát Thiếu niên! - Chương nói. - Nếu biết cách dùng thì những đứa trẻ ấy sẽ khiến thiên binh vạn mã lao đao.
-Bằng cách nào?
-Đây là nhiệm vụ đầu tiên của đội này, chúng sẽ làm được vì còn có tiếp ứng trong rừng. Ngày sau, chúng sẽ xuất quỷ nhập thần, lai vô ảnh khứ vô hình.
-Em Nguyệt chỉ huy? - Bỉnh Di ngạc nhiên.
-Nguyệt và đám trẻ biết chung một chữ, sau này sẽ tiện liên lạc. Nếu em Nguyệt thành em dâu của anh thì ngày sau quân tình của các sứ quân anh sẽ nắm rõ như lòng bàn tay.
-Ta đã hiểu ý định của cậu. Cậu thật khác thường, xưa nay chúng ta tung người đi dò la đều là tráng niên, cậu lại dùng trẻ nhỏ.
-Đội quân này rồi sẽ đông nhưng tốt nhất không nên cho nhiều người biết mặt chúng. Ta mong sau lần này, nếu chúng ghi công, anh Di sẽ hậu đãi chúng.
-Từ khi chúng theo cậu, chúng đã là người của Thiên Gia Bảo Hựu. Tả Đô đốc có dặn rồi, cậu dùng ai, muốn lấy gì chúng ta đều đáp ứng. Ngày mai ta sẽ chọn thêm anh em đưa qua chỗ thằng Lý.
Bỉnh Di nói với Lý:
-Cậu sẽ có thêm ba mươi anh em, như Tả Đô đốc căn dặn, có sống có c·hết cũng phải bảo vệ cho Mạc tiên sinh.
-Anh Di cứ yên lòng.
-Nếu cậu Chương có ý ở Đường Vỹ thì sớm muộn cũng cần đóng trại.
-Chưa cần anh Di, hiện tại ta muốn chỗ anh Lý ở lẫn trong dân. Đóng trại sẽ chỉ gây chú ý. Nếu Lý Lệnh công đã cho quân do thám, bên Vũ Ninh vương hẳn chẳng kém cạnh. Do thám sẽ trà trộn trong dân, ta ở lẫn với dân có gì lạ cũng mau chóng phát hiện.
-Duệ cũng nói rõ rồi nên Tả Đô đốc giữ nó lại một hôm để bố trí. Sắp tới đây Thiên Gia Bảo Hựu quân cũng sẽ ở trong dân, giúp dân như cậu đã làm. Cậu không phật lòng khi Duệ học lóm chứ?
-Cô ấy là thư ký của tôi, cô ấy có thể làm cô ấy muốn, sao ta lại phật ý?
-Cô cậu tâm ý tương thông thế này, ta về sẽ xin Tả Đô đốc cho cưới sớm để cột chặt cậu với làng Vạn.
-Cái gì? - Thiên Bình chồm đến cạnh Bỉnh Di. - Anh vừa nói cái gì?
-Anh nói gì sai hả?
-Mạc tiên sinh đây còn lo đại sự, anh mà dám nói với Tả Đô đốc nửa lời tác thành cho Mạc tiên sinh với chị Duệ thì em sẽ không tha cho anh đâu.
-Sao nhỉ? Rõ là anh có ý tốt.
-Chi bằng em tặng anh một phi đao ở đây rồi đổ cho quân Lý Lệnh công?
Bỉnh Di đứng dậy vươn vai ngáp dài.
-Chăm cho nó lớn vậy mà vì tình riêng nó sẵn sàng xuống tay với ta. Ông trời ơi bất công quá.
Chương chỉ đành lắc đầu cảm khái kéo Nguyệt và Phúc Lý ra một chỗ bàn tính việc riêng.
Chương trải lá nằm ngả lưng dưới một gốc cây, Phúc Lý và Bình nằm gần đấy. Nguyệt đã theo Bỉnh Di đi về hướng Nam. Chương không biết người Vạn Xuân định hướng bằng cách nào nhưng la bàn cậu mang theo cho biết điều ấy. Đêm nay rất có thể Nguyệt sẽ ở lại rừng, có Lượng trong quân nên Chương chẳng lo.
Cuối giờ chiều không có tin tức gì nên Chương chuẩn bị quay về làng cùng với Bình và mấy thân quân thì đột nhiện nhận tin Bỉnh Di dẫn người quay lại.
Cự Lượng và Cao Lịch trong khi do thám đã vô tình chạm mặt nhóm hơn chục người khiêng lương thảo nên đã bắt hết. Số này không phải quân binh mà là dân phu phục dịch, tay không tấc sắt. Bị dẫn giải mà kẻ nào kẻ nấy mặt tái xanh vì sợ. Bỉnh Di giao cho Phúc Lý giải họ về làng Vạn. Phúc Lý cắt bớt thân quân cho áp giải số dân phu này ra khỏi rừng. Thiên Bình và Chương cùng ra theo, đến suối thì trời chạng vạng.
Chỉ có năm thân quân theo Chương và Bình về Đường Vỹ vì Chương vừa khai thác được chút thông tin quý giá từ những người dân phu khi cậu đảm bảo tính mạng cho họ.
-Anh Chương! - Bình hỏi. - Bọn họ nói gì mà chúng ta phải về làng?
-Nãy Bình không nghe hả? Một người trong số họ bảo rằng họ hàng nợ thuế cũng bị cưỡng chế đi chuyển quân lương trong trại.
-Anh nghĩ ngoài nhóm này còn có nhóm khác?
-Còn có đường khác, tôi nghĩ Lý Lệnh công muốn dọn đường đưa đại quân theo đường thượng đạo đánh úp chúng ta.
-Xưa nay ông lão ấy vốn không thích động binh, sao nay lại như vậy nhỉ?
-Làng Vạn xưa đâu dựng cờ? Ta cho rằng Lý Lệnh công muốn trừ hậu hoạ nên mở đường thượng đạo ém quân. Bình nghĩ mà xem, trước đây làng Vạn lo đối phó hai mặt vì mặt này là rừng và đầm lầy. Một ngày nào đấy quân Lý Lệnh công vây hai mặt, Thiên Gia Bảo Hựu chỉ còn lối thoát ra sông hoặc lên rừng.
-Bây giờ chúng ta phải làm sao?
-Tả Đô đốc và anh Di sẽ có biện pháp còn ta cũng sẽ có cách đối phó bọn họ.
-Anh Chương nói ta nghe với.
-Về nhà rồi bàn tính, việc này phải thực hiện bí mật. Ngay cả trong quân chúng ta cũng không được biết.
-Cách gì thế?
-Đơn giản thôi, phá quấy bọn họ. Trước tôi tính quấy Vũ Ninh vương nhưng giờ xem ra phải quấy Lý Lệnh công trước.
-Anh Chương cho ta tham gia với.
-Được, kế hoạch của tôi rất cần đến đàn bà con gái, nói thẳng ra là một đội quân tóc dài. Chúng ta sẽ nội ứng ngoại hợp phá bên kia nhưng phải kín. Bây giờ về nhà gặp Duệ, cô ấy có nhiều thông tin tôi cần.
-Anh Chương tin chị Duệ quá nhỉ?
-Bất cứ ai mà tôi làm việc cùng thì tôi đều sẽ tin, tin mới dùng và dùng phải tin.
-Vậy anh Chương cũng tin ta chứ?
-Sau này đừng hỏi vậy, việc kín tôi nói cho Bình cũng là giao an nguy của tôi cho Bình.
-Anh Chương yên lòng, an nguy của anh ta sẽ lấy tính mạng đảm bảo.
-Thôi đừng có nói vậy.
-Anh không tin?
-Đấy, lại thế rồi. Nếu lấy tính mạng ra đảm bảo nhỡ Bình gặp chuyện thì ngày sau tôi sống day dứt không yên. Nên tránh những hành động liều lĩnh không cần thiết.
Duệ đã nấu cơm chờ sẵn, Bình và Chương ăn như hổ đói trong khi Duệ ngồi kể vài chuyện cho hai người. Chương cũng nói ra kế sách và được hai cô gái ủng hộ. Ngay đêm ấy, Chương về làng Vạn gặp Phạm Tu nhưng vì không biết cưỡi ngựa nên cậu và Thiên Bình cưỡi chung. Chương ngại nhưng chẳng còn cách nào khác, song suốt quãng đường hơn chục dặm, Chương ngồi sau giữ chặt eo Thiên Bình và thầm dặn lòng rằng sẽ học cưỡi ngựa trong thời gian sớm nhất.