Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 371: Người ở người về




Chương 371: Người ở người về

Theo chân người quân hầu gần đến đường cái, Phạm Thu Cúc và Triệu Nhã Lâm trông rõ Chu Thanh Đông và La Đình Độ trên lưng ngựa, xung quanh là quân hộ vệ. Thu Cúc hạ thấp bó đuốc trong tay, Nhã Lâm dấn lên một bước, cả hai cùng châm dây cháy chậm, nhất loạt tung lựu đạn về phía Chu Thanh Đông rồi nằm hụp xuống đất.

La Đình Độ phát hiện thấy điều bất thường bèn thét lớn:

-Thích khách!

Và vội vàng nhảy xuống ngựa. Chu Thanh Đông luống cuống chưa kịp hiểu chuyện gì đã nghe liền một lúc hai t·iếng n·ổ chát chúa. La Đình Độ chồm tới kéo Chu Thanh Đông nhưng quả lựu đạn tiếp theo do Thu Cúc tung đến rơi ngay gần bên khiến La Đình Độ và Chu Thanh Đông b·ị t·hương. Nhất thời quân tướng nhốn nháo chưa thể phản ứng kịp.

Trong khi ấy, Triệu Nhã Lâm đánh người quân hầu ngã sấp mặt, giật được cây giáo trong tay anh ta. Hai nàng bỏ chạy được chừng dăm trượng, trong quân có kẻ thét đuổi bắt:

-Hai ả đó là gian tế, bắt lấy chúng.

Nhã Lâm vừa chạy vừa châm được quả lựu đạn thứ ba, dừng chân xoay người ném mạnh về phía sau, tiếp thục bỏ chạy. Lựu đạn nổ chỉ ngăn cản được truy binh trong phút chốc. Mỗi nàng còn một quả lựu đạn giắt bên hông, Thu Cúc và Nhã Lâm cùng ném quả lựa đạn phòng thân, vứt lại bó đuốc cắm đầu nhắm hướng Đông chạy băng băng trên bờ ruộng. Quân sĩ dưới trướng Chu Thanh Đông và La Đình Độ thét đuổi theo rất gấp. Nhã Lâm trúng một tiễn vào bả vai bên phải, Thu Cúc vội rút thật mau.

Hai nàng chạy thêm một quãng chừng dăm mươi trượng, người cựu binh nấp sau nấm mộ ở góc ruộng châm dây cháy chậm rồi chạy bọc hậu. Vài giây sau lựu đạn nổ vang, bản thân người cựu binh cũng bị dính những mảnh sắt găm vào lưng. Lựu đạn nổ khiến binh sĩ truy kích chậm chân đôi chút, khoảng thời gian quý giá ấy đủ cho hai cô gái từ bờ ruộng chạy lên được con đường nhỏ, cả hai nhắm hướng Nam mà chạy. Người cựu binh bám theo sau được vài chục trượng thì đuối sức, quân truy kích hò nhau chạy cắt qua những thửa ruộng đón đầu.

-Hai đứa chạy trước, ta đoạn hậu!

Người lính già chạy chậm dần có ý chờ truy binh, ông rút quả lựu đạn cuối cùng nhưng chưa kịp ném đã dính một tiễn vào bả vai. Biết khó thoát nhưng muốn câu thêm giờ, người lính già lại xoay người chạy thêm được mươi trượng thì đuối sức. May thay ven đường có một nấm mộ, ông nằm xuống thở dốc, tay lăm lăm quả lựu đạn và mồi lửa. Truy binh bắn một loạt tiễn, người lính già cố sức ném quả lựu đạn về đám truy binh. Truy binh biết uy lực của hoả khí, kéo nhau lui về sau. Chờ lựu đạn nổ dứt, truy binh lò dò tiến đến gần bỗng nghe tiếng nhạc ngựa, trên nền trời nổi rõ một kỵ binh múa giáo thúc ngựa phi đến. Truy binh chưa rõ thực hư đối phương có bao nhiêu người, kéo nhau chạy lui về sau bắn tiễn như mưa. Lợi dụng thời cơ, người kỵ binh kéo được người lính già còn chút hơi tàn vắt ngang lên ngựa tháo chạy. Tiếng nhạc ngựa xa dần rồi mất hẳn trong màn đêm u tịch.

Truy binh hò hét gọi nhau tập hợp thành một đội hơn trăm người kéo nhau đốt đuốc đuổi theo.

Người kỵ binh vừa xuất hiện không ai xa lạ, chính là Dương Vũ Thư. Vũ Thư lấy cớ cứu nguy, kéo quân từ trại về dinh Sứ tướng, hay tin Dương Cự Vọng dẫn đại quân truy kích quân Thiên Đức, Chu Thanh Đông và La Đình Độ mới đi được chừng một khắc. Dương Vũ Thư bèn chia quân đóng quanh dinh, bản thân thúc ngựa đuổi theo bọn Chu Thanh Đông. Vũ Thư chưa đuổi đến đã nghe mấy t·iếng n·ổ vang vọng đằng xa, nhìn thấy đèn đuốc sáng rực trên cánh đồng vội quay ngựa tìm lối chặn đầu Phạm Thu Cúc. Gặp hai cô gái đang dìu nhau chạy, Thu Cúc nói Nhã Lâm đã bị trúng tiễn.



-Đây là thuốc giải, nuốt ngay hãy còn kịp. - Vũ Thư đưa cho Thu Cúc một gói giấy. - Ông cụ đâu?

-Chú ấy chặn hậu.

-Hai cô có ngựa chứ?

-Có! - Thu Cúc gật đầu. - Ta giấu ngựa ở đằng kia, gần trăm trượng nữa.

-Được, hai cô mau đến đó, ta sẽ cứu ông già.

Dứt lời, Dương Vũ Thư nhảy phốc lên ngựa quay lại. Người lính già đã tắt thở khi về đến chỗ giấu ngựa. Thu Cúc muốn đem t·hi t·hể người lính già theo nhưng Vũ Thư nói:

-Hai cô nên trốn đi trước khi quá muộn. Ông ấy mất rồi, ta sẽ lo hậu sự cho.

Phạm Thu Cúc trù trừ, Dương Vũ Thư vội nói:

-Mau đi trước khi truy binh đến, ta sẽ đánh lạc hướng bọn họ giúp hai cô.

Nói đoạn Dương Vũ Thư để t·hi t·hể người lính già lên ngựa.

-Đa tạ Dương tướng quân, gặp lại chúng ta không quên ơn.

Thu Cúc và Nhã Lâm tế ngựa nhắm hướng Nam mà chạy. Dương Vũ Thư dắt ngựa chở t·hi t·hể người đàn ông nhắm hướng Đông đi một quãng chừng trăm trượng, thấy bên đường có mấy đống rơm, Dương Vũ Thư bèn đặt t·hi t·hể người lính già gần đó, châm lửa phóng hoả rồi đánh một vòng trở lại xem tình hình bọn Chu Thanh Đông. Nhờ lửa cháy, t·hi t·hể người lính già và con ngựa nhởn nhơ gặm cỏ gần đó, truy binh đuổi sai hướng, Nhã Lâm và Thu Cúc thoát được.



Chu Thanh Đông và La Đình Độ b·ị t·hương nặng, mất nhiều máu. Dương Vũ Thư đến nơi, hai người đã nửa tỉnh nửa mê, lành ít dữ nhiều. Vũ Thư cùng quân hầu đưa gấp hai môn khách trở lại dinh Sứ tướng. Trở về được nửa đường, Dương Cự Vọng dẫn quân quay lại cũng đuổi kịp.

-Sao ngươi lại ở đây?

Dương Cự Vọng hỏi Vũ Thư. Vũ Thư bèn thưa:

-Bẩm Sứ tướng, mạt tướng hay tin quân Thiên Đức t·ấn c·ông quấy phá khắp mà không nhận được mệnh lệnh từ dinh. Mạt tướng nóng ruột, tự ý dẫn quân về dinh tiếp ứng, binh mã của mạt tướng có hai trăm người đang bảo vệ vòng ngoài của dinh.

Dương Cự Vọng không nói gì thêm, sấn đến xem xét v·ết t·hương của Chu Thanh Đông và La Đình Độ. Dương Vũ Thư đứng bên cạnh nhỏ giọng:

-Bọn chúng dùng hoả khí t·ấn c·ông bất ngờ nên hai đại nhân trở tay không kịp. Chu đại nhân b·ị t·hương nặng, e khó qua khỏi. La đại nhân e là…

Dương Cự Vọng giậm chân than trời:

-Chu đại nhân đã can ngăn ta không nên nóng giận, lũ khốn Thiên Đức quả nhiên dùng kế điệu hổ ly sơn, t·ấn c·ông hậu quân. Ta đâu có bảo hai đại nhân đây tời dinh đâu, trời hại ta rồi.

-Xin Sứ tướng bình tĩnh, còn nước còn tát ạ.

Đội binh mã trở lại dinh Sứ tướng, phân nửa quân bản bộ của Dương Cự Vọng vẫn đuổi hình bắt bóng mãi cho đến sáng.

Phạm Thu Vân và Triệu Nhã Lâm thúc ngựa trực chỉ hướng Tây Nam gần hai canh giờ không nghỉ, gặp một toán binh mã trực gác ven đường, hai nàng thúc ngựa chạy vọt qua. Được một quãng truy binh bắt kịp, đúng lúc nguy nan, bọn Linh Thông Thuận cũng vừa chạy đến. Linh Thông Thuận, Trương Ma Nị, Đinh Điền, Lưu Cơ và Trịnh Tú ào vào đánh g·iết. Đội binh mã kia chưa đầy hai chục người, nhắm chống không lại bèn quay ngựa tháo chạy, bỏ lại mấy người t·hiệt m·ạng.

-Triệu Nhã Lâm, em ấy b·ị t·hương, mất nhiều máu. - Thu Cúc nói với Thông Thuận.



-Hai cô lấy ngựa chạy trước, bọn tôi sẽ bọc hậu cho. - Thông Thuận nói. - Phải mau lên, nửa canh giờ nữa trời sáng rõ sẽ muộn mất.

Nhã Lâm lúc này đã đuối sức, Thu Cúc ôm Nhã Lâm lên ngựa, dắt theo một con ngựa khác tiếp tục chạy về hướng Tây Nam thêm gần hai chục dặm thì trời tảng sáng. Đến điểm hẹn, Nhã Lâm đã ngất lịm. Thu Cúc cõng Nhã Lâm vượt qua trảng cát dài cả dặm, lên được thuyền cũng là lúc cô kiệt sức lả đi.

Bọn Linh Thông Thuận đến sau một lúc, người nào người nấy mình đầy thương tích, mệt nhoài. Thuyền chở bảy người rời vị trí ẩn nấp ra khơi trở về Ninh Hải. Sau bốn canh giờ, thuyền tấp vào quân cảng Ninh Hải. Chương chờ từ chính Ngọ, tự tay kéo từng người dưới thuyền đặt chân lên bờ. Hai cáng tải thương đưa hai cô gái thẳng đến bệnh xá trong quân doanh Đại đoàn Thần Sách. Trương Ma Nị báo cáo tình hình, và rằng nhóm của Nị chỉ gây náo loạn trước cổng dinh Sứ tướng. Chương biết hai cô gái b·ị t·hương do quân Đằng Châu truy kích, mọi sự phải chờ thêm mới rõ.

Các toán quân Thân Vệ đều rút lui an toàn về Ninh Hải, 27 người b·ị t·hương, không ai m·ất m·ạng. Nghe báo cáo tình hình xong xuôi, binh sĩ nhận lệnh nghỉ ngơi một ngày. Chương đến bệnh xá đã quá nửa đêm, hai cô nàng vẫn chưa tỉnh. Anh ở lại bệnh xá, tranh thủ hỏi thăm quân y. Đầu canh Năm, Thu Cúc hồi tỉnh. Thấy Chương, cô vội báo cáo công việc, không quên đề cao sự giúp đỡ của Dương Vũ Thư.

-Xin Vương tha tội, em hoàn thanh xong nhiệm vụ được giao, lại muốn trừ Chu Thanh Đông và La Đình Độ nên em Lâm và chú…

Chương giơ tay ngăn lại:

-Nếu Dương Vũ Thư đã nhận lời lo hậu sự cho chú ấy, sớm muộn chúng ta sẽ đưa chú ấy về. Em hãy nghỉ ngơi, khi nào khoẻ hãy viết báo cáo. Hai em trở về là điều tuyệt vời, chẳng uổng công ta tin tưởng các em.

Thu Cúc ngập ngừng định nói gì đó, Chương bèn bảo mọi người ra ngoài. Thu Cúc bèn thưa:

-Em biết là quá phận nhưng… nhưng thưa Vương, Triệu Nhã Lâm tuy chẳng phải người Vạn Xuân… em ấy… em ấy rất tận hiến. Thưa Vương, lúc nguy cấp, Nhã Lâm đã chắn tiễn cho em.

Nói đoạn Thu Cúc bật khóc:

-Nếu em ấy có mệnh hệ gì… em ấy hằng mong mỏi… Vương ghi nhận em ấy.

Chương vỗ nhẹ vai Thu Cúc, nhẹ giọng:

-Hãy an tâm nghỉ ngơi, đâu sẽ vào đó. Ta không lầm khi giao cho em nhiệm vụ tưởng như giản đơn song vô cùng quan trọng. Đánh thắng một đạo quân không khó, chiếm lòng người mới gian nan, em đã làm được.

Mặc dù có thuốc giải Dương Vũ Thư đưa cho nhưng Triệu Nhã Lâm chưa thể tỉnh trong ngày một ngày hai. Sớm ngày 9 tháng 6 Chương cùng đoàn tuỳ tùng từ Ninh Hải về thủ phủ Thiên Đức. Thần y Tuệ Tĩnh được mời đến chẩn bệnh bốc thuốc cho Triệu Nhã Lâm. Thần y đồng thời đưa những đơn thuốc kê sẵn cho quân y bào chế cấp cho ba quân.