Chương 350: Thích sát Thần phi
Lý An, Thiên Bình, Bùi Thị Xuân, Trương Văn Long, Lê Phụng Hiểu ở lại Chi Lăng thực hiện chủ trương di dân đổi quân đã bàn định. Chương đồng ý với đề đạt của Lê Phụng Hiểu, chiêu mộ 1500 tráng đinh người Tày, Nùng, Dao, Sán Chay, Mông đưa về thành Bát Vạn huấn luyện. Già làng, trưởng bản, tộc trưởng và tù trưởng đều được cho về kèm theo bạc trắng, vải lụa. Con em của họ bắt buộc phải theo về Thiên Đức để học tập hoặc ở trong quân. Mỗi thổ binh sung quân, Thiên Bình trả trước 1 nén bạc, tương đương với lương 10 tháng.
Giáp Đạo Nguyên được giao chức thủ lĩnh quân sự huyện Chi Lăng, D118 Kim Động và D215 Ninh Hải đồn trú trong vùng, nghe theo sự điều động của Giáp Đạo Nguyên. Nhiệm vụ của Giáp Đạo Nguyên tiên quyết phải ổn định tình hình trong vùng, kê khai nhân khẩu, thu nhặt các khoáng vật trong vùng gửi mẫu về Thiên Đức.
Giáp Dĩnh Kế và Giáp Dĩnh Trì, mỗi người chọn 100 thổ binh làm quân bản bộ, Phạm Bạch Hổ dẫn D41, Phạm Thu Vân dẫn D Thiên Kim theo Chương đánh thành Lạng Giang cùng E Thuỷ Đường và E Thiên Đức. Tính cả đội XT1 và quân Thân Vệ, cảnh vệ, Chương thống lĩnh gần năm nghìn binh mã.
Như đã nói, Lạng Giang là một toà thành đất nằm gần sông Nhật Đức. Trong thành ngoài bộ binh còn có kỵ binh, tượng binh và Cự thạch pháo, quân số áng chừng ba nghìn. Ma Thọ sau khi thất trận thu tàn quân kéo về đóng trong thành. Hai đồn trại thuỷ binh đóng tả hữu sông Nhật Đức, quân số chừng hai nghìn.
Ma Thọ dẫn kỵ binh chặn đường tiến quân của Chương, thấy Chương không dẫn theo kỵ binh của Lê Phụng Hiểu, Ma Thọ bèn chia quân kỵ, một đội dẫn dụ, giả thua chạy để Chương tung quân truy kích. Đội còn lại, Ma Thọ cho mai phục trong bìa rừng gần đường cái, chờ quân Thiên Đức truy kích sẽ xông ra.
Chương có hoạ đồ chi tiết từng vùng đất anh chuẩn bị đi qua, D Tam Vạn là tiền quân, E Thuỷ Đường bên cánh trái, D Thiên Đức bên tay phải, D Súng trường là hậu quân, còn lại đều là trung quân. Thấy Ma Thọ dẫn quân kỵ chặn đường song lại tháo chạy khiến Chương sinh nghi, không cho D Tam Vạn truy kích. Anh gọi các chỉ huy lại họp bàn, sau đó E Thuỷ Đường và D Thiên Đức ở hai bên cánh tiến trước, cách đường cái chừng trăm trượng, trong khi đại quân tụt về phía sau một quãng.
Ma Thọ thấy mưu kế không thành, đành thu quân về cố thủ cùng bộ binh và tượng binh trong thành Lạng Giang. Chương hạ trại chờ đến ngày thứ ba, thám mã báo tin, Đinh Công Tráng dẫn tiểu đoàn thuỷ ngược dòng Nhật Đức, chờ lệnh t·ấn c·ông. Chương dặn:
-Nói với ông Tráng đánh cầm chừng không được cắt đường lui của bọn họ.
Phạm Cự Lượng thắc mắc, Chương bảo:
-Tiệt đường sống của họ làm gì, họ thua sẽ chạy, ta bắt lính.
-Nếu ta công thành Lạng Giang, quân thuỷ ắt sẽ kéo đến trợ chiến.
Chương gọi Phạm Bạch Hổ đến cùng bàn định, cách đánh chẳng lấy gì làm mới. Phạm Bạch Hổ tận dụng tầm xa và độ chính xác của thần công bắn phá bốn cầu dẫn vào thành, phá hỏng cổng thành kiên cố. Tiếp đó, mấy chục súng pháo ngắm sẵn ba cổng thành ở phía Bắc - Tây và Nam. Cổng phía Đông bị nhắm sẵn nhưng không bắn phá.
-Lương thảo trong thành Lạng Giang đủ dùng trong ba tháng! - Phạm Cự Lượng báo cáo. - Chúng ta không thể ở đây lâu được.
-Anh lo lương thảo của ta? - Chương thắc mắc.
Phạm Cự Lượng bèn trình bày:
-Lương thảo của chúng ta đủ nhưng Vương không cho lạm sát quân trong thành thật khó cho chúng tôi.
Chương vỗ vai Cự Lượng:
-Các anh phải dùng trí nhiều hơn nữa. Binh sĩ trong thành đó rồi sẽ là binh sĩ của các anh. Ta yêu cầu không lạm sát chứ đâu bảo không được g·iết họ. Hạn chế là tốt, dân của ta mà.
Chương chỉ lên sa bàn và bảo:
-Các anh chỉ cần chia quân ra, một vây lỏng thành Lạng Giang, còn lại phối hợp với chỗ Đinh Công Tráng nhổ trại thuỷ này của họ là xong. Chia cắt thành Lạng Giang với bờ hữu ngạn Nhật Đức là các anh thắng. Binh sĩ trong thành có hai lựa chọn, một là đổ ra tiếp ứng thuỷ binh chống các anh, hai là cố thủ. Các anh tự tính toán sao cho phù hợp. Các anh thắng là lẽ đương nhiên nhưng thắng ra sao, thắng như thế nào mới quan trọng. Thứ nhất, binh sĩ bên ta ít t·hương v·ong, thứ hai phải bắt được nhiều địch quân.
-Chỉ có cách thuyết hàng bọn chúng! - Phạm Cự Lương ý kiến. - Chúng tôi đều không giỏi ăn nói.
Chương nhăn mặt cười khổ, vẫy Phạm Thu Vân lại và bảo:
-Ta giao cho em nhiệm vụ thuyết hàng quân trong thành. Tập dần đi, thích nói gì thì nói, chửi bới cũng được. Ừm… nhưng mà phụ nữ Thiên Đức vốn xinh đẹp, hạn chế chua ngoa một tí.
-Thưa Vương, em nhận lệnh nhưng em có thể giao người khác làm và em giá·m s·át được không ạ?
-Em toàn quyền. Đám cứng đầu ấy không nghe ngọt phải đánh đòn, roi đã do anh Lượng với Hổ đảm trách.
Phạm Thu Vân về bày kế với thân tín, những ngày sau đó thay nhau thuyết giảng ba quân trong thành bỏ tối tìm sáng song chẳng ăn thua. Phạm Thu Vân lấy làm lo lắng, sợ không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trách phạt.
Triệu Nhã Lâm cũng sốt ruột thay, cô nàng bèn xin đổi kế sách. Kế sách cũng không có gì mới, các nàng Thiên Đức một mặt hò nam nhân bắt chuột, mua thêm chuột của các làng gần thành sau đó trấn nước cho trương phình lên, trộn với ít mắm tôm, phân và nước tiểu lợi dụng đêm tối dùng hoả pháo bắn hết vào trong thành.
Sáng ngày ra, các cô chống nạnh hết ngọt nhạt lại chuyển sang doạ nạt đủ kiểu.
Trong khi ấy, Phạm Cự Lượng phối hợp với Đinh Công Tráng dễ dàng nhổ được trại thuỷ binh ven bờ tả ngạn Nhật Đức. Quân Tam Đái dồn hết về bờ đối diện. Phan Văn Hầu điều thêm quân lập trại ven bờ, đào hào cắm chông, dựng rào cự mã, đặt Cự thạch pháo và tượng binh đồng thời tính kế vượt sông. Biết thành Lạng Giang lâm nguy song Hầu không thể điều nhiều lực lượng đến trợ giúp bởi quân Thiên Đức ở huyện Vũ Ninh có thể tràn sang bất cứ lúc nào. Bên cạnh đó, quân tế tác bẩm báo Vạn Thắng vương không còn ở Lạng Giang, quyền chỉ huy quân t·ấn c·ông đã giao cho Phạm Cự Lượng khiến Phan Văn Hầu bán tín bán nghi, dặn ba quân phòng thủ đặc biệt cảnh giác. Sau vài trận giao tranh, cái tên Phạm Cự Lượng không còn xa lạ, quân sĩ dưới trướng Cự Lượng đánh rất hăng và Lượng cũng chẳng nương tay với tướng sĩ đối phương.
Tin tình báo Phan Văn Hầu nhận được là chính xác, thực sự Chương không còn chỉ huy vây hãm thành Lạng Giang, anh đã vội vã trở về Thiên Đức ngay khi hay tin Duệ bệnh nặng, e không qua khỏi.
Chương đi một ngày đêm gấp rút về làng Vạn Xuân theo lối Phượng Sơn, trên đường về, lòng dạ anh bồn chồn không yên.
Duệ nằm trên giường, mặt mũi nhợt nhạt, thần sắc yếu ớt. Chương ngồi bên nhìn vợ mà lòng quặn đau. Anh chưa bao giờ nghĩ đến ngày người mình yêu thương sẽ lìa xa cõi trần, tự trách bản thân chưa thể làm gì nhiều để đáp lại tình yêu, sự hi sinh mà Duệ dành cho anh.
-Thưa Vương, Trưởng Ty Công an và Tiểu đội trưởng nữ cảnh vệ quỳ gối chờ Vương ở điện Hưng Quốc.
Chương quệt nước mắt rơm rớm, hôn nhẹ lên trán vợ, quay ra hỏi nữ binh:
-Trần Đan Ngọc và Cao Mộng Dao thế nào?
-Tình trạng của cô ấy cũng như Thần phi. Khuông Vạn Thái sư mấy ngày đêm túc trực, chạy qua chạy lại tìm cách cứu chữa ạ.
Anh hít vài hơi thật sâu hòng trấn tĩnh, rời nhà đến điện Hưng Quốc.
Duệ và Đan Ngọc sang huyện Nghĩa Trụ Thượng tìm hiểu dân tình sau vụ cấy đầu năm cùng đoàn tuỳ tùng gần trăm người. Duệ từng quản mảng nông nghiệp, cô muốn khuyến khích dân chúng trong huyện trồng thêm nhiều loại cây trái, nuôi lợn, nuôi trâu bò nhằm phát triển kinh tế.
Trong quá trình tiếp xúc với bách tính, Duệ bị thích sát giữa ban ngày ban mặt bởi một nhóm hơn hai chục người trà trộn trong dân. Trần Đan Ngọc, Cao Mộng Dao và hai nữ binh cận vệ lấy thân che chắn cho Duệ, tất cả đều bị trúng phi tiêu tẩm độc. Quân cảnh vệ, công an và binh sĩ đảm bảo trật tự tiêu diệt tại chỗ mười tám thích khách tại chỗ, năm kẻ b·ị b·ắt giữ. Thích khách dùng ống trúc thổi phi tiêu nên qua mặt được đội bảo vệ vòng ngoài.
Chương dừng chân bên cạnh chỗ Phạm Bỉnh Di và Phạm Thu Cúc, Tiểu đội trưởng nữ cảnh vệ, đang quỳ, anh hỏi:
-Hai người thiếu việc để làm hay sao mà quỳ ở đây?
-Thưa Vương, em tắc trách, làm việc không chu toàn khiến Thần phi nguy đến tính mạng. Xin quỳ gối ở đây chờ Vương trách phạt.
Phạm Bỉnh Di hai mắt trũng sâu, má hóp, tóc bù xù, dập đầu thưa:
-Tội của tôi rất lớn vì lơ là cảnh giác, mong Vương trách phạt.
Chương thở dài:
-Đừng có phí sức quỳ ở đây, ta biết mọi người đều mệt nhọc mấy ngày vừa qua, vào trong rồi nói.
Chương ngồi nghe Phạm Bỉnh Di và Phạm Thu Cúc lần lượt trình bày sự việc. Anh hỏi Bỉnh Di:
-Không moi được kẻ đứng sau à?
-Dạ bẩm, tôi đã dùng mọi cách song bọn chúng rất gan lỳ. Trong năm kẻ bắt sống, có một ả đàn bà, ả ta chẳng hé răng nửa lời.
-Bên Phòng Tình báo q·uân đ·ội có cung cấp được manh mối gì không?
-Dạ thưa, bên ấy đang cho người rà soát song chưa có tin tức gì.
Chương chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại mấy vòng, suy ngẫm hồi lâu, anh nói:
-Ta không quan tâm ai sai bọn chúng hành thích Thần phi, chúng ta có quá nhiều kẻ thù. Tuy vậy, nếu dùng phương pháp loại trừ ắt sẽ khoanh vùng được đối tượng, anh không cần gấp gáp làm gì. Ta muốn biết chúng có phải dân Tế Giang cũ hay dân phủ của chúng ta hay không, đó là điều quan trọng nhất.
-Dạ thưa, tôi đã cho lấy dấu vân tay của tất cả bọn chúng để tra soát. Theo nhận định chủ quan của tôi, bọn chúng là gian tế nơi khác đến chứ không phải dân trong vùng.
-Anh nên tìm hiểu những nơi Thần phi sẽ đến, tin tức có thể lộ từ nơi đó. Dân bên Tế Giang chưa thần phục chúng ta, quan lại còn nhiều kẻ ngầm chống đối. Anh có nhờ La Đình Kính tra giúp chưa?
-Dạ thưa, tôi đã nhờ.
-Đừng làm gắt quá, bắt đúng người chứ đừng bắt kẻ không liên quan. Những kẻ to gan đó đang giam giữ ở đâu?
-Tại nhà lao của huyện Thừa Thiên ạ.
-Những kẻ có gan hành thích đã xác định một đi không trở lại, chỉ cần tra xem chúng có phải dân trong phủ hay không, còn kẻ nào đứng sau là thứ yếu. Ta sẽ gặp bọn chúng sau.
Phạm Bỉnh Di lui, còn lại Phạm Thu Cúc vẫn ngồi đó với đôi mắt mọng đỏ. Chương đến bên, vỗ nhẹ bờ vai gầy của cô nàng cận vệ, nhẹ giọng:
-Đừng tự dày vò bản thân, các em đã làm hết chức trách cần phải làm. Ta không trách phạt gì các em, hãy lấy đó làm kinh nghiệm, tránh những việc đáng tiếc tương tự nghe chưa?
Phạm Thu Cúc bấy giờ mới oà khóc như một đứa trẻ. Chương an ủi thêm vài lời, đảo một vòng thăm hỏi tình trạng của Đan Ngọc, Mộng Dao và hai nữ binh trước khi trở về nhà. Anh đau lòng, bối rối, tức giận nhưng tự động viên bản thân phải trở nên cứng rắn vào những lúc như thế này.